“Lại là truyền thẳng vào đầu sao…”
Không bao lâu sau, Lý Minh hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương để giảm bớt cơn đau đầu.
Tuy vậy, phải nói rằng cái cảm giác không cần tốn sức mà vẫn đạt được kết quả như thế này, đúng là… quá sướng.
Đột nhiên, trước mắt anh lại hiện lên màn hình màu lam nhạt, nhưng lần này có chút khác biệt, trên đó chỉ có hai ô trống, ô đầu tiên đã bị biểu tượng con chip màu đen chiếm cứ, góc trên bên phải còn có một bộ đếm — 0.1.
“Chỉ chứa được hai cái sao… chỉ là tạm thời thôi, nâng cao cấp độ sinh mệnh có thể mở rộng số ô chứa.” Trong lòng anh chợt xuất hiện một loại ngộ tính, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Tiêu hao năng lượng kim loại có thể dùng để nâng cấp, nếu là nhiều món giống nhau thì có thể giảm mức tiêu hao.”
Bên cạnh biểu tượng chip màu đen có hiển thị con số 10, nghĩa là cần tiêu hao 10 điểm năng lượng kim loại mới có thể nâng cấp nó.
Còn có thể nâng cấp nữa sao… tốt, tốt lắm! Lý Minh cười toe toét, cuối cùng cũng có chút cảm giác nắm chắc cơ hội sống sót trong tay.
Tiếp theo, thử điều khiển năng lực đặc biệt xem sao.
Màn hình biến mất, Lý Minh quay lại bàn làm việc, mở ngăn kéo, lục ra một đồng xu, rồi bật ngón tay cái búng nó lên không trung.
[Chế độ vận hành quá tải] — kích hoạt!
Chỉ trong chớp mắt, không gian xung quanh dường như chậm lại đáng kể. Anh có thể rõ ràng nhìn thấy đồng xu đang xoay tròn trên không trung, từng hoa văn dập nổi trên mặt đều hiện lên sắc nét.
Anh duỗi tay ra, đúng lúc đồng xu rơi xuống thì nắm lấy nó.
Chỉ mới nâng hiệu suất lên 10% mà đã rõ rệt đến thế… Lý Minh nhìn chằm chằm vào đồng xu trong tay, ánh sáng xanh dương lấp lánh dọc theo viền.
Tuy nhiên, loại năng lực đặc biệt này chỉ có thể tương thích ngược*.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=2]
Sau khi cấp độ sinh mệnh của anh được nâng lên, loại năng lực chưa xếp cấp này sẽ không còn tác dụng nữa.
*Tương thích ngược: nó chỉ hoạt động hoặc tương thích với công nghệ hoặc các tính năng cũ hơn, nhưng không nhất thiết tương thích được với các công nghệ tiên tiến hơn trong tương lai.
Ý nghĩ trong đầu anh bắt đầu hoạt động mạnh mẽ, đã có vốn liếng trong tay, điều anh cần bây giờ chính là thời gian để nâng cấp.
Chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua, con chip kia lại một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Mà kiến thức liên quan đến cơ khí sửa chữa cũng đã biến mất sạch, tuy nhiên không phải hoàn toàn, một vài nội dung anh vẫn nhớ rõ.
Điều đó có nghĩa là, chỉ cần thời gian “dung nạp” đủ dài, thì những tri thức đó có thể hoàn toàn trở thành của bản thân mình.
Hừm…Anh trầm ngâm.
Con chip này còn có thể lấy ra, vật phẩm đã được dung nạp thực ra có hai cách sử dụng: không chỉ nâng cấp bản thân mà còn có thể mang ra dùng riêng lẻ.
Lần anh đưa nó trở lại, lại không giống như lần đầu, không có cảm giác đầu óc đau nhức, cũng không trực tiếp xuất hiện ký ức liên quan, lần đầu tiên có lẽ là để “thích ứng”.
Như vậy càng tốt… khi chuyển đổi cũng không bị gián đoạn. Tâm trạng của Lý Minh lúc này vô cùng phấn chấn.
Anh lại tiếp tục kích hoạt [Chế độ vận hành quá tải], muốn xem giới hạn của mình đến đâu. Nhưng không bao lâu sau, Lý Minh chợt khựng lại, một cảm giác suy nhược lan tỏa khắp người, như thể toàn bộ sức lực bị hút cạn.
“Phù…” Anh thở dài một hơi, cảm nhận kỹ càng, thầm nghĩ: “Năng lực này không phải là không có cái giá nào à…hình như tiêu hao khí huyết hoặc năng lượng tế bào trong cơ thể?”
“Chả trách lại không có thời gian hồi phục, thậm chí mình còn có thể dùng tiếp… nhưng có khi sẽ mất mạng.”
“Tăng cấp độ sinh mệnh chắc sẽ kéo dài thời gian duy trì…” Lý Minh ý thức được: muốn tận dụng tốt cái trò “gian lận” này, anh nhất định phải nâng cấp sinh mệnh bản thân.
“Nhưng mà… hạt giống gene thì đắt quá.” Anh tiếc rẻ: “Tốn cả đống tiền để mua cái gọi là tiêu chuẩn nhập học, chẳng bằng mua một hạt giống gene có tiềm năng lớn.”
Tạm gác lại những chuyện này, anh đảo mắt nhìn quanh, vật liệu kim loại trong phòng đã bị anh hút gần hết.
Nếu muốn nâng cấp, phải tìm thêm năng lượng kim loại. Anh cũng rất tò mò, rốt cuộc phương thức hấp thu là thế nào, cần nhanh chóng làm rõ để còn chủ động được.
Đột nhiên, anh như nhớ ra điều gì: “Suýt nữa thì quên mất cái cánh cửa đó…”
Lý Minh nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình, liền nhét lại con chip vào hệ thống an ninh chủ.
Ngay lập tức, ánh đèn trong phòng bắt đầu chập chờn, một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên từ đâu đó:
“Đang khởi động lại...”
“Đang nhận dạng thân phận...”
Hệ thống an ninh gia đình đã bị phá giải này không có đoạn quảng cáo khởi động dài dòng nào.
Chốc lát sau, đèn chiếu hình trên bề mặt hộp đen nhấp nháy, hiện ra một củ khoai tây nhỏ màu vàng đất, trên đó còn có các nét mặt như người được mô phỏng.
Một giọng nói nhẹ nhàng, vui vẻ vang lên: “Chủ nhân ơi, Tiểu Hoàng tỉnh rồi~”
Lý Minh chẳng lấy làm lạ, hỏi thẳng: “Tiểu Hoàng, mở giúp tôi căn phòng cuối hành lang tầng hai được không?”
Giọng của Tiểu Hoàng truyền tới: “Xin lỗi chủ nhân, căn phòng đó nằm ngoài phạm vi hệ thống an ninh chung ạ.”
“Nằm ngoài hệ thống an ninh chung?” Lý Minh nhíu mày. Lý Trường Hải chẳng qua chỉ là một thợ sửa chữa cơ khí bình thường, tại sao căn phòng lại được bảo vệ nghiêm ngặt đến thế? Chẳng lẽ là do sở thích kỳ quặc nào đó?
Anh không khỏi lắc đầu, quay trở lại tầng hai. Anh đưa ngón tay chạm vào khe hở ở rìa cánh cửa, bắt đầu hấp thụ kim loại của cánh cửa này.
Dựa vào những lần thử trước, anh phát hiện chỉ có ngón trỏ tay phải của mình có thể hấp thu năng lượng kim loại, mà phạm vi chỉ khoảng 1cm³, tốc độ hấp thu cũng không nhanh.
ANh thầm nghĩ, không biết sau khi nâng cấp cấp độ sinh mệnh thì khả năng này có thay đổi gì không.
“Ít nhất cũng là hợp kim...” Lý Minh tỏ ra kinh ngạc, vì phần kim loại ngay dưới ngón tay anh không hề đổi màu. Trong khi đó, ở những vật liệu kim loại dưới lầu, chỉ cần anh chạm tay vào chưa tới nửa phút là chỗ đó đã bắt đầu gỉ sét.
Trong lòng càng thêm ngạc nhiên, cái cửa này chắc chắn không rẻ. Rốt cuộc Lý Trường Hải cất giấu thứ gì bên trong?
Chắc chắn có bí mật gì đó. Nhận ra điều này, Lý Minh lập tức gạt bỏ ý định tìm người đến phá khóa.
“Nhưng cũng tốt, có cánh cửa này, mình cũng không cần phải ra ngoài tìm vật liệu kim loại, hay phải hấp thu các cấu kiện của căn nhà.” Lý Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cắt ra một chỗ trống ở cánh cửa là anh có thể vào được, chỉ là tốn thời gian một chút mà thôi.
Tốc độ hấp thu của anh không nhanh, mất hai tiếng đồng hồ, anh mới tạo ra được một vùng gỉ sét theo chiều dọc dài xấp xỉ chiều cao cơ thể mình, và chỉ thu được 2 điểm năng lượng kim loại.
Dù vậy, anh không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn rất hứng thú. Thế giới này vô cùng rộng lớn, tương truyền các sinh mệnh cấp cao có thể đập nát cả hành tinh chỉ trong nháy mắt.
Trong bối cảnh như vậy, dù có luật pháp Liên sao bảo vệ, nhưng thực lực bản thân mới là điều quan trọng nhất. Chỉ là, muốn nâng cao cấp độ sinh mệnh lại không hề dễ dàng chút nào.
Đúng lúc anh đang mải suy nghĩ miên man, giọng của Tiểu Hoàng đột nhiên vang lên: “Chủ nhân, có người gõ cửa.”
“Ai vậy?” Anh vô thức hỏi lại.
“Dương Bá Minh.”
“Ông Dương à…” Trong đầu Lý Minh hiện lên hình ảnh một ông lão gầy gò nhưng tinh anh, chính là chủ tiệm tạp hóa bên cạnh. Ông ấy là bạn cũ của ông nội tiền thân và quan hệ giữa hai nhà khá tốt.
“Xuống xem thử đi, tránh để ông ấy báo cảnh sát.” Lý Minh trầm ngâm một lát rồi đứng dậy đi xuống tầng.
Tiếng động cơ kêu lên vo ve, cửa cuốn kim loại chậm rãi nâng lên. Dương Bá Minh đang chống một cây gậy bạc mảnh dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ấy tràn ngập vẻ lo lắng, mãi đến khi trông thấy Lý Minh mới dịu lại.
Theo lịch của Lam Tinh, lúc này là giữa tháng Sáu, trời đặc biệt oi bức, lại đúng giờ ăn cơm nên trên phố vắng hoe.
Lý Minh mặc một chiếc sơ mi trắng, trông như áo bệnh nhân, làn da tái nhợt không khỏe mạnh, phần tóc trước trán gần như che khuất đôi mắt đen sâu thẳm, cả người toát ra vẻ u ám.
“Ông Dương…” Lý Minh cất tiếng chào. Vốn định lên tiếng trước, ông Dương bỗng sững lại, trong đôi mắt đục ngầu thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Lý Minh biết rõ lý do. Tiền thân vốn trầm mặc, ít nói, ngày thường dù gặp ông Dương cũng chưa từng chào hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận