Hồng Nhung không ngừng hành động, dù một bên mắt cá chân bị nắm chặt, cô ta lại mượn lực bật lên, xoay chuyển thân trên, vung chân còn lại đá thẳng vào đầu đối phương.
Tấm ga quấn trên người cô ta như đóa sen trắng bung nở, cuốn theo tiếng gió vù vù.
Thế nhưng, điều khiến Hồng Nhung khiếp sợ là, từ bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân cô ta, lại bất ngờ phát ra những tia hồ quang điện màu lam rực rỡ, cảm giác tê dại từ mắt cá lan nhanh khắp toàn thân.
Cơ thể đang căng cứng lập tức trở nên mềm nhũn, rồi như một vũng bùn nhão nhoẹt ngã vật xuống sàn. Lý Minh lúc này mới hất văng chân cô ta ra.
Đây chính là sự áp đảo tuyệt đối của sức mạnh nguyên tố. Trong giai đoạn đầu của quá trình tiến hóa, cơ thể sinh mệnh về cơ bản không thể chống lại năng lượng nguyên tố, chỉ có thể dựa vào thiết bị hỗ trợ bên ngoài.
Mà lúc này, Hồng Nhung hiển nhiên không có bất kỳ thiết bị nào có thể giúp cô ta.
Liếc nhìn thi thể nằm bất động trên giường, không còn dấu hiệu sinh mệnh, Lý Minh tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang mềm oặt trên sàn.
Tóc tai rũ rượi, tấm ga quấn trên người cô ta đã rơi sang một bên, tứ chi mềm mại không ngừng co giật.
“Đừng giả bộ nữa. Hạt giống gene của cô phát triển ít nhất cũng hơn 90%, không thể nào bị tê liệt lâu như vậy.” Lý Minh lúc này đã khá thành thạo việc điều chỉnh giọng nói, ít nhất sẽ không bị nhận ra ngay lập tức.
Quả nhiên, vừa nghe câu đó, Hồng Nhung lập tức ngừng co giật, từ từ đứng dậy, toàn thân trần trụi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Minh.
“Anh là thợ săn tiền thưởng sao?” Hồng Nhung hỏi, nhưng lại lắc đầu phủ nhận: “Không đúng, thợ săn tiền thưởng sẽ không nói nhiều như vậy với tôi, mục tiêu của họ chỉ là giải thưởng.”
Nói rồi, Hồng Nhung đột ngột hít một hơi thật sâu, sau đó lảo đảo lùi lại hai bước, máu tươi chảy ra từ mũi thành hai dòng, nhưng cô ta không hề để tâm, mặc cho máu chảy dọc theo làn da trắng nõn của mình.
Ngay sau đó, sắc mặt cô ta đại biến, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Lý Minh: “Là… là cậu!? Không thể nào… Sao cậu lại mạnh đến vậy!?”
“Hử?” Đồng tử Lý Minh khẽ co lại, bị nhận ra rồi? Sao cô ta lại nhận ra anh?
Mùi hương ư? Nghĩ đến hành động ban nãy của Hồng Nhung, trong đầu Lý Minh lập tức dâng lên một suy đoán…
Khả năng phân biệt mùi của Cáo Đốm Nâu lại mạnh đến vậy sao? Trong toàn bộ Hội Tường Vi, phần lớn đều sử dụng một loại hạt giống gene gọi là Cáo Đốm Nâu, loại này có thể tăng cường độ dẻo dai và tốc độ di chuyển của cơ thể, còn năng lực cốt lõi là "Khứu Giác Cáo", giúp khứu giác trở nên nhạy bén vượt trội.
Nhờ có kỹ thuật ám sát hỗ trợ, Lý Minh từ lâu đã xử lý mùi cơ bản trên người mình, vậy mà vẫn bị phát hiện, đúng là đáng sợ.
Trong lòng Hồng Nhung rối như tơ vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=44]
Ban đầu cô ta chẳng hề để Lý Minh vào mắt, chỉ vì những hành động của anh gần đây khiến cô ta nảy sinh chút hứng thú, xem như một quân cờ tiện tay sử dụng.
Không ngờ được, thằng nhóc này lại mạnh đến mức này, hạt giống gien ít nhất đã phát triển đến 90%, mà còn là loại gene hệ nguyên tố.
Cảm giác hối hận dâng trào mãnh liệt, cô ta đã hiểu Lý Minh đến đây là vì chuyện gì.
“Lý… Lý Minh.” Hồng Nhung gượng gạo nặn ra một nụ cười, “Nếu có gì cần giúp thì chỉ cần nhắn lại là được, cần gì phải đích thân đến đây.”
Lý Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta. Bầu không khí tĩnh lặng ấy khiến nhịp tim Hồng Nhung ngày một dồn dập.
“Lũ khốn khiếp nào thu thập tài liệu thế không biết, cậu có điểm nào giống với tư liệu đó chứ!” Hồng Nhung tức giận mắng thầm trong lòng.
Dù trước đây cô ta đã nhận ra cách hành sự của Lý Minh ngoài đời hoàn toàn không khớp với thông tin thu thập được.
Nhưng cô ta chỉ cho rằng, sau khi cha qua đời, cú sốc tâm lý lớn đã khiến anh thay đổi.
Còn thực lực đáng sợ kia thì giải thích sao đây? Nếu chỉ cần cha chết là có thể mạnh như vậy, thì cô ta tình nguyện để cha mình chết một vạn lần!
“Ban đầu, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác tốt đẹp.” Lý Minh thở dài.
“Bây… bây giờ cũng vẫn có thể hợp tác mà…” Hồng Nhung vội vàng lên tiếng, cố gắng nghiêng người để cơ thể mình lọt vào tầm mắt của Lý Minh, mong giành được một tia hy vọng sống sót.
Lý Minh nhìn cô ta chằm chằm: “Cô điều tra ra chuyện căn nhà bằng cách nào? Tôi muốn nghe sự thật.”
Trong lòng Hồng Nhung thấp thỏm bất an, cố gắng trấn tĩnh đáp: “Tôi… tôi bắt đầu từ Mã Võ. Điều tra kỹ toàn bộ những người hắn đã tiếp xúc và những chuyện hắn đã bàn đến trong vài ngày trước khi chết…”
“Cuối cùng phát hiện ra một người thân của hắn, rồi từ người đó mới biết được chuyện căn nhà nhà cậu.”
“Vậy nên, cô cho rằng… thông tin đó có giá trị rất cao?”
Hồng Nhung vội vàng lắc đầu: “Không… không phải! Từ cái chết của Mã Võ, đến vụ ở Sa Trấn, rồi đến cái chết của Hổ Mặt Sẹo khiến bang Hung Hổ nổi trận lôi đình. Bất kỳ tin tức nào liên quan, bọn họ đều sẵn sàng trả giá cao để mua.”
Thì ra là định tranh thủ “cắt cổ” bang Hung Hổ kiếm lời.
Lý Minh tiếp tục truy hỏi: “Thông tin đó bán bao nhiêu? Bán cho ai?”
“20.000 tinh tệ, bán cho A Hổ…” Hồng Nhung đáp khẽ. Giá như biết Lý Minh mạnh như vậy, ít nhất đã hét giá lên 50.000 rồi.
Nhưng… người giết Mã Võ và Trương Hổ có cơ thể cải tạo máy móc, thì liên quan gì đến Lý Minh chứ? Vì chuyện này mà phải đích thân đến tìm cô ta sao? Cô ta thật sự không hiểu nổi.
“A Hổ…” Lý Minh trong lòng giật mình, không lẽ là người của Dương Bằng sao? Nằm vùng à? Còn nằm luôn thành nghĩa tử của Đồ Chinh à?
Trong khi suy nghĩ, Lý Minh nói tiếp: “Sao cô không hỏi tôi, có muốn mua thông tin đó không?”
Hồng Nhung đứng trong vùng tối, ánh sáng mờ rọi lên vòng eo thon gọn cùng cơ bụng sắc nét của cô ta. Cô ta cúi đầu, nói khẽ: “Chúng tôi thường không bán thông tin cho chính người trong cuộc… họ sẽ không yên tâm.”
“Thông minh… đáng tiếc.” Lý Minh lắc đầu.
“Tôi… tôi không biết là cậu có liên quan… người không biết thì không có tội mà…” Hồng Nhung bất an trong lòng, khát vọng sống mãnh liệt lấn át tất cả. Cô ta đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Lý Minh, tóc xõa trước ngực, ánh mắt rớm lệ, khẩn cầu: “Thông tin đó không gây tổn hại gì đến cậu cả… xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, tha cho tôi một con đường sống… Tôi có thể làm người của cậu… làm chó của cậu cũng được… chỉ cần được phục vụ cậu.”
“Ồ?” Lý Minh nghiêng người về trước, nâng cằm Hồng Nhung lên. Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Truy cập vào tài khoản mạng Hố Đen của cô.” Lý Minh ra lệnh.
Ánh mắt Hồng Nhung lóe lên một chút, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đáp: “Vâng, chủ nhân.”
Cô ta đứng dậy, bước đến bàn, cầm lấy thiết bị đầu cuối cá nhân, thao tác một hồi, sau đó lại quỳ xuống, dùng đầu gối lết đến trước mặt Lý Minh, hai tay dâng thiết bị lên.
Lý Minh cúi xuống xem, quả nhiên đã đăng nhập xong, nghe lời thật… số dư có 160.000 tinh tệ, cũng không tệ…
Nhưng đúng lúc ấy, trong đôi mắt đang cúi thấp của Hồng Nhung bỗng lóe lên tia độc ác và oán độc. Tay phải cô ta khẽ lật, rút ra từ cạnh thiết bị đầu cuối một cây gai ba cạnh nhỏ.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, ánh kim sắc lạnh lóe lên, cả người cô ta bật lên khỏi mặt đất, mũi gai nhắm thẳng cổ họng Lý Minh mà đâm tới!
Cô ta tin rằng thực lực của mình và Lý Minh không chênh lệch là bao, chỉ là đối phương nắm giữ năng lực nguyên tố mà thôi. Huống hồ hiện tại lý trí anh đang bị phân tán, ở cự ly gần thế này, một đòn tập kích bất ngờ có xác suất thành công cực cao.
Chết đi! Trong lòng cô ta trào lên sự oán hận mãnh liệt, ánh mắt chỉ còn lại chiếc cổ của Lý Minh, dường như cô ta đã có thể nhìn thấy dòng máu tươi phun trào, điều đó khiến cô ta phấn khích đến rùng mình!
Phụt!
Thế nhưng, mũi gai ba cạnh dừng lại trước cổ Lý Minh, khoảng cách chưa đến ba centimet, những tia hồ quang điện màu lam sáng rực đã phản chiếu rõ ràng vẻ không cam lòng và sững sờ trong mắt Hồng Nhung.
Cô ta cố gắng vung tay, nhưng cơn tê dại và đau buốt dữ dội khiến cả cánh tay tê liệt không thể cử động.
Trong khóe mắt, cô ta lờ mờ thấy một cánh tay máy to và chắc khỏe đang vươn ra từ sau lưng Lý Minh, xuyên thẳng qua lồng ngực cô ta, kèm theo những tia điện xanh lè chớp lóe lách tách.
Khoảnh khắc đó, cô ta bỗng hiểu ra tất cả.
Người làm nên tất cả chuyện này… chính là anh!
Phịch! Cánh tay máy rút ra, Hồng Nhung ngã vật xuống đất, máu loang đỏ cả sàn, khiến người ta không khỏi rùng mình kinh hãi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận