Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 66: Hoang mang, ám sát ai? Ai ám sát?

Ngày cập nhật : 2025-06-30 21:24:22
Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong khoang tàu khiến cả nhóm choáng váng.
Sắc mặt đội trưởng lập tức thay đổi, còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói kia lại tiếp tục gào lên:
“Mấy cậu sống chán rồi à? Muốn chết thì đừng kéo tôi theo!”
“Ám sát Tổ điều tra Liên sao? Mấy người bị điên rồi sao!?”
Ám sát Tổ điều tra Liên sao!?
Mấy chữ này như đập thẳng vào đầu họ, cả nhóm mặt mũi ngơ ngác vì thông tin quá mức bất ngờ.
Ám sát ai cơ? Ai làm? Là chúng tôi à!?
Họ quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt trống rỗng đều toát ra cùng một ý nghĩ: Là cậu làm à?
“Hắc Ưng, mấy cậu rốt cuộc muốn làm gì!?” Giọng người bên kia như từng chữ đều gằn ra từ cổ họng.
Hắc Ưng giật giật cơ mặt, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tổng tư lệnh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Hử? Không phải là các cậu làm à?” Giọng người bên kia bỗng nghi hoặc, gấp gáp nhưng đầy bực bội: “Sáng nay, Tổ điều tra của Liên minh cùng phái đoàn Lam Tinh vừa đặt chân đến Ngân Hôi Tinh thì có người ám sát trong bóng tối, làm một nhân viên Bộ An ninh bị thương.”
“Từ cơ thể nạn nhân đã lấy ra một viên đạn, qua kiểm nghiệm của Bộ An ninh địa phương và so sánh hệ thống, nó đã kích hoạt điểm truy cập ẩn mà chúng ta cài sẵn trong hệ thống Bộ An ninh, đồng thời trích xuất dữ liệu liên quan.”
“Đó là loại đạn do chúng ta trang bị. Hiện tại ở Ngân Hôi Tinh chỉ có một nhóm đang hoạt động, chính là các cậu.”
“Tổng tư lệnh…” Tên lùn định cãi lại, nhưng bị Hắc Ưng giơ tay ngăn. Ánh mắt ông ta âm trầm, giọng khàn khàn như đã đoán ra điều gì: “Tổng tư lệnh, người của Bộ An ninh bị thương tên là gì?”
“Hình như tên là… Lý… Lý Minh thì phải?” Tổng tư lệnh do dự một chút, “Hồ sơ cho thấy cậu ta còn là hậu duệ của một trong các mục tiêu của chúng ta.”
“Lý Minh!?” Cả nhóm kinh hãi thốt lên, rồi một cơn giận bùng nổ trong lòng họ.
“Tự biên tự diễn! Cậu ta tự đạo diễn màn kịch này!” Tên lùn gào lên: “Tổng tư lệnh! Không phải chúng tôi ra tay! Là thằng nhãi đó tự dựng chuyện!”
“Ý cậu là sao?” Tổng tư lệnh không hiểu, nhưng rồi lập tức nhận ra điều gì: “Ý cậu là cậu ta thuê sát thủ? Cậu chắc chứ?”
“Hệ thống tình báo đánh giá cậu ta hoàn toàn vô hại. Các cậu có biết 'vô hại' là thế nào không? Ngay cả ăn mày ven đường cũng có mức đe dọa tiềm ẩn đấy.” Rõ ràng Tổng tư lệnh không tin.
Một bên là vài lời khẳng định suông, còn một bên là kết quả đánh giá tổng hợp của cả hệ thống tình báo, ai đáng tin hơn?
“Tổng tư lệnh, cậu ta…” Tên lùn định nói tiếp, nhưng bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh của Hắc Ưng liền im bặt.
“Tổng tư lệnh, chuyện này xử lý thế nào?” Hắc Ưng hỏi, vì giải thích thêm nữa cũng vô ích, điều Tổng tư lệnh quan tâm không phải là ai làm, mà là hậu quả.
“Thông tin so sánh đã bị chúng ta chặn lại, bên Bộ An ninh không tra ra được gì. Nhưng nếu thật sự có người chết, thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm đấy.” Tổng tư lệnh vẫn đầy giận dữ: “Tạm thời các cậu ở yên đấy, đừng làm gì hết. Đợi Tổ điều tra rút khỏi Ngân Hôi Tinh rồi tính tiếp.”
“Tổng tư lệnh, thông tin về Lý Minh có vẻ sai lệch so với hồ sơ, tôi cho rằng cần thiết phải thanh trừ cậu ta.” Hắc Ưng do dự một chút rồi vẫn lên tiếng.
“Tôi nói các cậu đừng làm gì cả, không hiểu à!?” Tiếng gầm phẫn nộ lại vang lên trong tàu: “Tôi mặc kệ là ai làm, giờ tôi chỉ muốn đám người khó nhằn kia rời khỏi Ngân Hôi Tinh trong yên ổn! Rõ chưa!?”
“Rõ.” Hắc Ưng mặt lạnh như băng.
Cuộc gọi kết thúc, khoang tàu chìm vào tĩnh lặng. Cảm giác nắm chắc phần thắng trước đó giờ đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Sắc mặt mọi người khó coi như vừa nuốt phải thằn lằn đá, gớm ghiếc, nuốt không trôi, nhả không xong, nghẹn cả ruột gan.
“Cậu ta lấy đâu ra viên đạn đó?” Hắc Ưng đột nhiên hỏi, “Chúng ta chưa từng nổ súng dù chỉ một phát ở hành tinh này.”
“Có người giúp cậu ta.” Tên lùn lập tức trả lời, “Mấy tiểu đội chủ quan đã bị cậu ta giết ngược, vũ khí và trang bị đều bị cướp sạch.”
“Đáng lẽ nên phát tiền cho chúng ta tự mua trang bị. Cấp phát thống nhất kiểu này, ai cũng lần ra được.” Tên lùn lại lẩm bẩm.
“Anh chắc phát tiền thì sẽ mua trang bị à?” Người khác lắc đầu: “Trên mạng chợ đen giá cao ngất, chi phí hành động phải tăng gấp đôi. Nếu có ai ham lời, không mua trên đó mà bị lần ra thì càng nguy hiểm hơn.”
“Ít ra theo cách hiện tại thì cấp trên còn kiểm soát được. Nếu ai định điều tra, phía trên cũng có thể can thiệp.”
Hắc Ưng im lặng, mọi người cũng dần ngưng nói, đồng loạt nhìn về phía ông ta.
“Đội trưởng, giờ chúng ta phải làm sao?”
Tên lùn mặt mũi tức tối: “Mẹ kiếp, thằng nhãi đó quá thâm hiểm, cục tức này tôi nuốt không trôi! Tổng tư lệnh quá lo xa rồi, cậu ta có bản lĩnh gì mà dám cá chết lưới rách với chúng ta chứ?”
“Tìm cơ hội giết quách nó đi!”
Bình thường chỉ có họ gài bẫy người khác, từ khi nào lại để bị gài bẫy thế này? Chẳng khác nào bị đạp thẳng vào mặt.
“Quá nóng vội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=66]

Giờ mà ra tay, chưa chắc chúng ta còn sống rời khỏi hành tinh này.” Hắc Ưng lắc đầu, lại cầm lấy tẩu thuốc, “Ngân Hôi Tinh bề ngoài thì yên bình, nhưng bên trong lắm chuyện rối ren. Muốn giết cậu ta, chưa chắc phải tự mình động thủ.”
Khói thuốc mờ ảo, lờ mờ phản chiếu ánh mắt âm độc kia.

“Tiệc tối?” Vẻ mặt Vương Chí Hằng đầy kinh ngạc khi nghe cha mình nói.
“Sáng nay họ vừa bị ám sát, tối nay còn tổ chức tiệc gì nữa?”
“Cha ơi, tha cho con đi, con chỉ là lính quèn thôi mà.”
Trưởng phòng Vương mặt mày khó coi, quát: “Ai là cha cậu, đã nói bao nhiêu lần rồi, trong công việc phải gọi chức vụ!”
“Nhìn lại cậu đi, lôi thôi lếch thếch! Nhìn Lý Minh người ta kìa, đó mới gọi là chuyên nghiệp!”
Ông tức điên, sao lúc đó không phải thằng con bất tài nhà mình xông lên đỡ đạn?
Lý Minh ngồi bên cạnh, băng quấn ở cánh tay, vẻ mặt kiên cường đáng tin cậy.
“Lần này tiệc tối tổ chức tại khách sạn Ngân Thành, trên tầng cao nhất. Chủ yếu là dành cho Giáo sư Ngô và các sinh viên của Ngân Hôi Tinh thi đậu vào Đại học Công nghệ Thủ Đô, có tổng cộng bảy người.”
Ngân Hôi Tinh dân số ít, nên chính sách tuyển sinh có phần ưu tiên, mới được bảy suất: thành phố Ngân Hôi có bốn người, thành phố Tinh Cung có ba người.
“Bất kể là Giáo sư Ngô hay những đứa trẻ đó, đều là bảo vật cả. Một sợi tóc của họ rụng thôi, tôi sẽ hỏi tội cậu!” Trưởng phòng Vương trừng mắt nhìn Vương Chí Hằng.
Ông do dự một lúc, rồi nhìn sang Lý Minh hỏi: “Vết thương của cậu sao rồi? Nếu ổn thì…”
“Thương binh như vậy mà còn bắt cậu ta đi à?” Vương Chí Hằng không nhịn được xen vào.
“Cậu biết cái gì!” Trưởng phòng Vương giận tím mặt. Hành động dũng cảm của Lý Minh vừa hay cứu vớt lại chút ấn tượng tốt.
Những nhân vật cấp cao đó không phải người “có trí nhớ tốt” đến thế, nên phải để Lý Minh thường xuyên lộ mặt trước họ, để họ nhớ rằng thành phố Ngân Hôi vẫn có người tài.
Thật sự cho Lý Minh nghỉ ngơi vài ba ngày, thì còn ai nhớ đến nữa?
“Tôi không sao, Trưởng phòng, tôi có thể tham gia.” Lý Minh đứng dậy đáp.
Trưởng phòng Vương gật đầu hài lòng, bắt đầu sắp xếp kế hoạch.

Bóng đêm buông xuống, khách sạn Ngân Thành bị phong tỏa toàn bộ từ trên xuống dưới, các tuyến đường xung quanh cũng được kiểm soát nghiêm ngặt. Vài chiếc phi cơ lơ lửng lần lượt dừng trước cổng.
Từng bóng người bước xuống, nét non nớt vẫn chưa tan hết, ai nấy đều mang vẻ mong chờ, căng thẳng hoặc hào hứng… Dương Dụ cũng nằm trong số đó.
“Dương Dụ…”
Trước cửa khách sạn, một cô gái mảnh mai vẫy tay đầy phấn khích, Dương Dụ lập tức chạy đến: “Quý Nhã!”
Cả hai cô gái đều nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng tìm được bạn đồng hành, cảm giác căng thẳng vơi đi quá nửa.
“Giáo sư Ngô đó… nghe nói ngay cả trong trường cũng hiếm người gặp được, không ngờ tụi mình lại may thế.” Quý Nhã vừa đi vừa đầy mơ mộng: “Nếu được vào phòng thí nghiệm của ông ấy, chẳng khác gì bay thẳng lên trời luôn!”
“Nhìn cậu kìa, chỉ là một bữa ăn thôi mà.” Dương Dụ điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng bật cười.
“Nghĩ thì nghĩ vậy… À đúng rồi, hạt giống gene của cậu phát triển tới đâu rồi?”
“Mới 6%.”
“Tớ mới có 3%, ngày nào cũng bị lửa nướng, da rát hết cả lên, đen thui luôn, chịu không nổi nữa rồi…”
Các thang máy và tầng lầu đều có nhân viên Bộ An ninh canh gác, không ít người trong số đó quen mặt Dương Dụ.
Dương Dụ lễ phép gọi “chú” từng người một, chẳng mấy chốc đã lên tới tầng cao nhất.
“Lý Minh?” Đôi mắt Dương Dụ sáng rực khi thấy Lý Minh đang đứng gác ở hành lang, cô ấy muốn tiến lại chào hỏi.
Nhưng nhớ đến vẻ nghiêm túc của các “chú” lúc nãy, cô ấy dừng bước, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang băng bó của anh.
Vẻ mặt không khỏi lộ ra nét lo lắng, cô ấy giơ tay ra hiệu như đang hỏi thăm.
Lý Minh khẽ lắc đầu, ra hiệu mình ổn, Dương Dụ lúc này mới yên tâm, quay đầu lại thì thấy cô bạn thân đang nhìn Lý Minh với ánh mắt si mê.
Cô ấy lập tức huých nhẹ một cái.
“Dụ à, cậu quen anh chàng đẹp trai đó à?” Quý Nhã lén liếc nhìn Lý Minh, hỏi nhỏ.
“Lý Minh đó, cậu gặp rồi mà.” Dương Dụ liếc nhìn cô.
“Lý Minh?” Quý Nhã sửng sốt, quay sang nhìn lần nữa, rồi lại nhìn thêm lần nữa: “Không phải chứ… sao trông cậu ấy đẹp trai thế?”
“Cậu không xem tin tức à?”
“Tin tức gì? Tớ chỉ theo dõi nhạc của nàng tiên cá Gora thôi.” Quý Nhã ngơ ngác, rồi cười gian: “Cũng được đấy Dụ, cậu chơi kiểu bồi dưỡng bí mật à? Giấu kỹ thật đấy.”
“Biến đi.” Dương Dụ trợn mắt, tới cửa phòng, cửa tự động mở ra.
Ánh đèn vàng rực rỡ tỏa ra ấm áp, nhóm thiếu niên lần lượt ngồi vào chỗ, trước mặt bày sẵn ly rượu và bộ dao nĩa, ai cũng có chút căng thẳng hướng ánh nhìn về phía ghế chủ tọa.
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Tại phòng bên cạnh, Giáo sư Ngô hỏi.
“Đã chuẩn bị xong.” Gã đàn ông to lớn đeo một thiết bị gì đó trên lưng, lẩm bẩm: “Giáo sư, ngài thực sự nghĩ trong đám trẻ này có ai phù hợp với yêu cầu của ngài sao?”
“Tại sao lại không?” Giáo sư Ngô đứng trước cửa sổ, nhìn ra ánh đèn rực rỡ của thành phố Ngân Hôi.
“Bao nhiêu nền văn minh còn chẳng tìm được, huống hồ là nơi nhỏ bé thế này.” Gã to con nói như lẽ tất nhiên.
“Đúng vậy, nhưng đó chính là điều kỳ diệu của vũ trụ.” Giáo sư Ngô thở dài: “Thứ mà cậu lùng khắp nơi tìm không thấy, có thể đang nở rộ lặng lẽ ở một nơi chẳng ai để ý.”
“Nhưng mà nó chắc chắn không thể nở rộ ở…”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy.” Giáo sư Ngô quay lại, giọng chậm rãi.
Gã đàn ông lập tức câm như hến, không dám hé răng thêm.
‘Ding’
Thang máy mở ra, mấy bóng người bước ra ngoài. Hai người dẫn đầu bước ra cùng lúc, lối thang máy hẹp, nhưng không ai nhường ai.
Rầm! Vương Chí Hằng va vào cửa thang máy, gã to con bên cạnh khẽ cười khẩy, mắt nhìn thẳng như không thấy gì.
Anh ta cũng chẳng thèm để tâm đến ánh mắt khó chịu của đám Bộ An ninh trong hành lang, chỉ dẫn người của mình đi thẳng vào trong.
Vương Chí Hằng mặt mày xám xịt, cuối cùng cũng không nổi cơn, miệng lẩm bẩm như đang chửi thề.
“Đội trưởng Vương, anh không sao chứ?” Lý Minh hỏi. Đám người kia là đội an ninh từ Lam Tinh, thực lực tổng thể cao hơn họ, nhân số không nhiều, chỉ bảo vệ vài nhân vật quan trọng.
“Không sao, chó coi thường người thôi.” Anh ta khịt mũi, rồi lại tự giễu: “Nhưng biết làm gì được, mình vốn là dân vùng quê thôi.”
“Đi thôi, vào phòng nào.” Vương Chí Hằng vỗ vai Lý Minh, cùng đi vào trong, đứng yên ở một góc phòng.

Bình Luận

0 Thảo luận