Thế nhưng, hắn vẫn không thấy được chút sợ hãi hay bất an nào trên mặt Lý Minh, ngược lại đối phương còn nhìn thẳng vào hắn: “Rồi sao nữa?”
“Rồi… sao nữa à!?” Mã Võ kéo dài giọng.
“Mau giao hết tiền ra, xin lỗi đàng hoàng, chuyện này còn có thể bỏ qua.”
“Cha cậu chết đột ngột như vậy, tiền chắc cũng đều ở chỗ cậu rồi nhỉ?”
“Ừm…” Lý Minh trầm ngâm.
“Đưa cho anh, hay là đưa cho bang Hung Hổ?”
“!”
Mã Võ nhìn Lý Minh đầy nghi hoặc. Tuy biểu hiện của anh khác hoàn toàn với lời Vương Ba kể, nhưng Mã Võ vẫn chỉ xem anh là một thằng nhóc, chẳng đáng để vào mắt.
Thế mà, thằng nhãi này lại như thể nhìn thấu tâm can hắn, thấy rõ được suy nghĩ trong đầu.
“Tội lớn như vậy, mà bang Hung Hổ chỉ cử mỗi một kẻ tép riu như anh đến đòi nợ?” Lý Minh chậm rãi nói, chỉ cần nhìn phản ứng của đối phương, anh đã biết mình đoán đúng.
Tên Mã Võ này hẳn là biết được chuyện qua một đường dây nào đó, lòng sinh tham, muốn giấu chuyện này, âm thầm đến đòi tiền riêng, không báo cáo với bang Hung Hổ.
Có lẽ cụm từ “kẻ tép riu” đã chọc giận Mã Võ, hắn bước một bước dài tới trước mặt Lý Minh, lạnh lùng trừng mắt: “Mày có thể chọn không đưa, nhưng hậu quả… e là mày gánh không nổi.”
“Đưa hết là không thể.” Lý Minh đáp trả: “Nếu đưa cho anh rồi, tôi rời khỏi Ngân Hôi Tinh thế nào chứ?”
“Tôi muốn hai phần ba.” Mã Võ lập tức nói.
“Nhiều nhất là một nửa.” Lý Minh lắc đầu, giọng kiên quyết: “Nếu chuyện anh âm thầm đến đòi tiền mà bị Trương Hổ phát hiện, e là anh cũng không thể toàn mạng. Cùng lắm thì tôi trả tiền lại cho bang Hung Hổ.”
Sắc mặt Mã Võ thay đổi liên tục, cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.
“Nhưng, tôi muốn tiền mặt.” Hắn đưa ra yêu cầu, cũng rất cứng rắn: “Mười giờ tối nay, mười vạn tinh tệ, phải đưa tới khu ngoại thành!”
“Nếu không, dù cậu có trả tiền, mà dám giỡn mặt với tụi tôi, đại ca cũng sẽ không tha đâu!” Hắn dọa nạt.
“Ngoại thành? Ở đâu ngoại thành?” Lý Minh cau mày: “Gấp quá đấy.”
“Sao tôi biết được cậu có định chuồn hay không?” Mã Võ cũng có lý do của hắn: “Đến gần khu Phố Đỏ rồi liên hệ với tôi, số liên lạc của tôi là ..****”
Hắn đọc ra một dãy số.
“Chuyện này…” Lý Minh làm bộ khó xử, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Hà… Trong lòng Mã Võ khẽ cười lạnh. Thằng nhóc này đúng là có chút khôn lỏi, nhưng tiếc là vẫn còn quá non nớt, ngoại thành không giống nội thành đâu nhóc à.
Nhưng trên mặt hắn lại không để lộ chút cảm xúc nào, còn định vỗ vai Lý Minh một cái nhưng bị đối phương né tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=8]
Hắn cũng không để tâm, đi thẳng đến công tắc cửa cuốn, mở ra, tiếng động cơ vang lên rì rì, hắn nói: “Ngàn vạn lần đừng quên, chậm một giây cũng không được.”
Bên ngoài, Vương Ba cùng đám người đang chờ. Thấy hắn đi ra, lập tức xúm lại, Vương Ba còn đặc biệt nhiệt tình: “Đại ca, thằng đó coi như còn biết điều. Nếu mà không biết điều, em giúp anh dạy nó một trận!”
Mã Võ dừng bước, nhìn chằm chằm cậu ta, vung tay tát cho một cái bạt tai khiến Vương Ba tối sầm mặt mày, hoa cả mắt: “Vô dụng!”
…
“Phải giải quyết sớm cái biến số này. Nếu có thể khiến bang Hung Hổ chậm biết chuyện một ngày, có khi mình đã lật ngược tình thế.” Lý Minh thầm tính toán, trong lòng đã dấy lên sát ý.
“Phố Đỏ…” Anh lấy thiết bị thông minh ra tra bản đồ, lúc này mới phát hiện Dương Dụ đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, nhưng đều đã bị thu hồi.
“Thật là khó hiểu…” Anh cũng không để tâm, mở bản đồ ra xem, thấy khoảng cách đến Phố Đỏ khá xa.
“Nếu muốn ra tay, thì không thể đường hoàng.” Lý Minh không dám coi thường năng lực truy vết của thời đại Liên sao, lập tức nhớ đến lối đi dưới gầm giường của Lý Trường Hải.
“Khoảng cách xa quá, nếu đi bộ thì phải xuất phát từ bây giờ.” Anh nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ sáng.
Anh lên lầu, để lại lời nhắn cho ông Dương, rồi mang theo tất cả vật phẩm đã nắm trong tay, trừ con chip an ninh.
Anh lấy một bộ quần áo, xé thành từng dải vải để quấn mặt, tắt hệ thống an ninh, sắp xếp sơ lại căn phòng, rồi nhảy xuống đường hầm dưới gầm giường.
Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc vào mặt khiến anh nhíu mày, xung quanh tối tăm, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, nước thải nổi đầy những vật thể không rõ là gì.
Chế độ nhìn đêm được bật lên, anh quan sát xung quanh rồi xác định phương hướng, bắt đầu đi về phía mục tiêu.
Mặt trời dần lặn về tây, bầu trời nhuộm ánh vàng, thấp thoáng còn có thể thấy những vệt khói trắng do phi thuyền để lại. Ngoại thành toàn là thợ mỏ, lưu manh, thậm chí có cả đám người vượt biên tụ tập.
Ngân Hôi Tinh sản xuất khoáng thạch cùng tên, loại khoáng có tính chất kéo dãn và ghi nhớ rất tốt, là nguyên liệu tuyệt vời để làm chiến phục. Công nhân mỏ của công ty Tinh Sáng phần lớn là người từ các hành tinh khác đến, số lượng đông đảo, từ đó phát sinh ra nhiều ngành nghề ăn theo.
Trong đầu anh vừa suy tính, vừa đẩy nắp cống hé ra một khe, thấy bốn phía hoang vu, cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng mặt trời.
Dù không khí nơi đây đầy bụi cát, nhưng vẫn còn tốt hơn mùi hôi thối trong cống ngầm.
“Hệ thống cống rãnh thông suốt đến khắp nơi, gần như không có chốt chặn, cực kỳ dễ thao tác. Đây là đường buôn lậu lý tưởng. Thành phố Ngân Hôi sao lại để lộ sơ hở như vậy? Hay là cố tình?”
Trên đường đi, có mấy lần anh còn cảm nhận được ở các nhánh khác cũng có người đang di chuyển, nhưng đôi bên đều âm thầm tránh mặt.
Dù có vách ngăn, thì cũng đã bị phá hỏng đến mức chẳng còn hình dáng gì.
Anh đảo mắt quan sát xung quanh, đây là một góc phố bị bỏ hoang, hai bên là những ngôi nhà đổ nát, lớp tường bên ngoài đã phong hóa nghiêm trọng, hiếm có bóng người qua lại.
“Phố Đỏ cách đây chắc chỉ hai, ba con phố, phải đi dò đường trước đã.” Lý Minh quấn chặt khăn vải, chỉ chừa lại đôi mắt, gió cát táp thẳng vào mặt.
So với sự tiêu điều ở các con phố khác, Phố Đỏ lại vô cùng nhộn nhịp, đèn đỏ rượu xanh rực rỡ.
Nhiều người phụ nữ mặc váy ngắn, thậm chí chỉ mặc mỗi bikini ba mảnh, da thịt lộ rõ, tạo dáng khiêu gợi đứng trước cửa mời chào khách.
Trang phục của anh không hề nổi bật, người ở đây còn ăn mặc lố lăng hơn nhiều: áo khoác đinh tán, khuyên tai dài đến tận cằm, thậm chí có cả người đeo tay chân giả với lớp sơn trang trí phức tạp.
Tuy nhiên, đó chỉ là tay chân giả thông thường, nhiều nhất là nhận tín hiệu điện cơ, hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Anh không liên hệ với Mã Võ, mà chọn quan sát trước. Nếu có thể trực tiếp phát hiện tung tích đối phương thì càng tốt, một khi liên hệ, sẽ để lại dấu vết trên mạng.
“Cứ đứng đây cũng không ổn.” Lý Minh nhíu mày, tìm một góc hẻm không người, nhìn bức tường đã phong hóa, bốn cánh tay máy vươn ra từ sau lưng, hung hăng đâm sâu vào tường gạch, gạch đá vỡ vụn, anh cứ thế leo thẳng lên nóc nhà.
Từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn rõ ràng hơn hẳn. Trên đường không chỉ có phụ nữ, còn có đàn ông. Nhờ vào năng lực của [Ống kính chiến thuật], Lý Minh thậm chí còn nhìn rõ từng biểu cảm quyến rũ trên mặt họ, thật đúng là “nhức mắt”.
“Không vội, mới có bảy giờ tối, còn nhiều thời gian.” Anh ẩn nấp trên nóc nhà, lặng lẽ chờ thời cơ. Nếu thật sự không tìm ra, thì sẽ chọn đại một kẻ xui xẻo để liên lạc với Mã Võ.
Nhưng rất nhanh, nhờ có năng lực hỗ trợ, ánh mắt anh đã khóa chặt một người, Vương Ba.
“Thật có duyên đấy, bạn học cũ.” Lý Minh cười lạnh, nhìn cậu ta bước tới gần một cô gái đứng đường, rồi bắt đầu trêu ghẹo, tay chân không yên, vừa sờ soạng vừa nói chuyện, có vẻ đang mặc cả giá cả.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã khoác vai cô gái, kéo vào một con hẻm tối, chuẩn bị “lâm trận”.
“Anh bị điên à, đã nói không có gói trọn đêm rồi!” Cô gái chửi rủa, nhưng Vương Ba thì gấp đến mức như khỉ lên cơn, ép đầu cô xuống: “Nhanh lên! Anh đây là người của bang Hung Hổ đấy!”
Người phụ nữ trang điểm đậm đầy vẻ ghét bỏ, miễn cưỡng há miệng, nhắm mắt lại như buông xuôi số phận. Vương Ba thở ra một hơi, vẻ mặt đầy thỏa mãn, còn lầm bầm mắng: “Mẹ nó chứ, cái thằng Lý Minh đó, đúng là đồ hèn. Cha chết rồi mà còn cứng đầu, hại ông đây bị Mã Võ dạy dỗ một trận.”
Ngay lúc đó, một luồng gió rít lên từ trong bóng tối thổi tới.
Tiếp theo, Vương Ba cảm thấy nửa thân trên bị thứ gì đó cuốn chặt, mũi miệng bị bịt kín, đồng tử co lại, sắc mặt đầy hoảng sợ.
Còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một lực kéo khủng khiếp lôi tuột vào trong bóng tối, không kịp hét lên một tiếng.
Xung quanh có mấy cặp đôi đang “hành sự” hình như cảm giác được điều gì đó, nhưng “chuyện dưới thân” quan trọng hơn, chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục.
Tại chỗ đó, chỉ còn lại người phụ nữ son phấn dày cộp, mở to đôi mắt đầy mơ màng, miệng vẫn giữ nguyên hình “o”...
M* nó chứ, người đâu rồi!?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận