Lý Minh liếc nhìn những thùng hàng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Gửi đến nhanh vậy sao?”
“Vừa mới khai giảng cũng chẳng có việc gì, rảnh rỗi cũng là đương nhiên thôi.” Trương Hoài Viễn cười hề hề đáp. Lý Minh liền cho người dẫn cậu ta đến gặp phòng tài vụ để thanh toán chi phí.
Còn bản thân anh thì mở một chiếc thùng sắt, bên trong xếp gọn gàng bốn đôi giày.
Kiểu dáng khoa trương, toàn bộ mang tông xanh đen, đế giày là hợp kim kim loại pha với loại gel mềm nào đó, phần cổ giày cao quá mắt cá chân, bên trên gắn thiết bị khóa từ hình tròn, xung quanh có vài vạch chỉ thị.
Đây là loại thiết bị hỗ trợ đặc biệt không gây sát thương, vẫn còn được bày bán trên Kinh Nam Tinh.
[Giày Từ Năng Hỗ Trợ Phi Thiên Số 1, cấp E: Áp dụng công nghệ trợ lực từ tính mạnh mẽ, nhẹ nhàng như người bay.
Điều kiện kích hoạt: 600 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 60% tốc độ.
Kỹ năng đặc biệt - Bùng nổ từ năng: tích lực 1 giây, tăng 120% tốc độ.]
Thứ này không hề rẻ, còn đắt hơn cả thiết bị kiểm tra, mỗi đôi giá 50.000 tinh tệ, bốn mươi đôi tổng cộng đến hai triệu tinh tệ.
Những vật phẩm cùng loại khi nâng cấp có thể gộp lại, tiết kiệm tiêu hao năng lượng kim loại. 40 đôi cấp E có thể tạo ra 4 đôi cấp D.
Hiệu quả tăng cường thường là 100%, bùng nổ từ năng có thể tăng đến 200%. Qua nhiều lần nâng cấp, Lý Minh đã nắm được quy luật nhất định.
Tăng 600% tốc độ à… cơ thể cấp D bình thường liệu có đuổi kịp mình không?
Gấu Sét Tím vốn không nổi bật về tốc độ, nhưng mức tăng cường này đúng là quá khủng. Tốc độ cũng là chỉ số khó cải thiện ở sinh vật sống.
“Sao lại mua nhiều giày thế?” Lý Nhược Ninh đi tới, hơi ngạc nhiên.
“Chuyên ngành phụ tôi chọn là Cơ khí chế tạo, cũng phải có đồ để luyện tay nghề chứ.” Lý Minh bình thản đáp.
“Chế tạo cơ khí?” Lý Nhược Ninh càng kinh ngạc: “Cậu lại chọn cái chuyên ngành hố sâu đó à?”
Nói xong cô ấy cũng nhún vai: “Cũng chẳng sao, dù gì cậu cũng khác người ta, nhưng mà bốn mươi đôi thì đúng là nhiều thật.”
Cô ấy chỉ tiện miệng nói thế thôi, chứ chẳng có tư cách quản Lý Minh.
“À đúng rồi, bạn của cậu thú vị đấy, hóa đơn cậu ta đưa ra còn thấp hơn giá thị trường rất nhiều.” Lý Nhược Ninh đi vào vấn đề chính.
“Ồ?” Lý Minh bất ngờ. Mua hàng số lượng lớn thì giá tất nhiên sẽ rẻ hơn, nhưng anh chưa hề nhắc gì trước đó, xem như là quyền lợi khi Trương Hoài Viễn chạy việc giúp anh. Không ngờ đối phương không hề lợi dụng chút chênh lệch giá đó.
Anh không nói thêm gì, trong lòng đã có tính toán. Sau đó tiễn Trương Hoài Viễn đi, bảo người chuyển toàn bộ giày vào phòng mình.
Rất nhanh sau đó, Lý Nhược Ninh báo tin rằng căn phòng bên cạnh đã được dọn dẹp thành xưởng làm việc cho anh, thiếu gì cứ báo với phòng thí nghiệm là được.
Ngoài Giáo sư Ngô, không ai được tùy tiện vào, Lý Minh lại một lần nữa cảm thán về lợi ích của thân phận mình.
Cùng lúc đó, Lạc Xuyên lại hỏi anh lần nữa: “Cậu mua nhiều giày vậy làm gì?” Lý Minh lặp lại lý do, Lạc Xuyên tuy muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, chỉ nhìn đống giày mà thấy tiếc rẻ rõ rệt.
Đảm bảo trong xưởng không có camera giám sát, Lý Minh bắt đầu kích hoạt 4 đôi giày cấp E, sau đó mới nâng cấp. Nếu không sẽ phải tiêu hao thêm mấy nghìn điểm năng lượng kim loại.
Bắt đầu nâng cấp, không tiêu hao năng lượng của bản thân, từng đôi giày dần biến mất.
Rất nhanh, 4 đôi giày hoàn toàn mới hiện ra trước mắt anh.
[Giày Từ Năng Siêu Cường - Cấp D: Áp dụng công nghệ trợ lực ép điện từ, nhẹ nhàng như người bay.
…
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 100% tốc độ.
Kỹ năng đặc biệt - Bùng nổ từ năng: tích lực 1 giây, tăng 200% tốc độ.]
Hiệu quả đúng như dự đoán của anh.
Sau khi hoàn toàn điều khiển được, vừa cử động chân, cả người anh đã lao vọt ra như ảo ảnh, "RẦM!", đâm thẳng vào tường.
“Nhanh quá rồi đấy.” Lý Minh mắt đỏ hoe, xoa cái mũi chảy máu không ngừng.
Tốc độ gấp sáu lần thực sự khiến anh khó kiểm soát, phản ứng không kịp, cần luyện tập nhiều hơn.
Nếu tái chế lại 4 đôi giày này, có thể thu về khoảng 15.000 điểm năng lượng kim loại, vậy thì chỉ cần 4.000 đôi nữa là đủ để kích hoạt [Chiến Giáp Felos].
Nghĩ đến đây, anh không khỏi lắc đầu, mới 40 đôi mà Lạc Xuyên đã hỏi han rồi.
Làm quen thêm một lúc, anh mở mạng Hố Đen, lướt diễn đàn địa phương.
Quào… Ánh mắt anh thay đổi.
Các mục treo thưởng đủ loại đủ dạng, trong khi bề mặt Kinh Nam Tinh có vẻ yên bình, thì số lượng nhiệm vụ lại cao gấp hàng trăm lần so với Ngân Hôi Tinh.
Chưa nói đến số tiền thưởng, vài cái lên đến hàng chục triệu.
“Bình yên chỉ là bề ngoài.” Lý Minh thầm nghĩ. Trong nửa giờ anh lướt mạng, số lượng nhiệm vụ treo thưởng vẫn không ngừng tăng rồi lại biến mất.
Tài khoản Hố Đen của anh còn hơn 3 triệu, nhưng hiện tại chưa có chỗ cần tiêu đến.
…
Sáng sớm hôm sau, Lý Minh chỉnh tề rời khỏi phòng, vừa ra cửa đã gặp ngay Lạc Xuyên – dường như đang đợi anh.
“Sư huynh…” Hôm qua Lý Minh đã gặp qua Lạc Xuyên, ấn tượng ban đầu không tệ.
“Sư đệ dậy sớm ghê.” Lạc Xuyên mỉm cười, dáng người thẳng tắp.
Lý Minh cũng cười đáp: “Hôm nay là buổi học đầu tiên, không thể đi trễ được.”
Anh không rõ vị sư huynh này tìm mình có việc gì. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến lúc này Lạc Xuyên mới nói lý do: “Tối qua, thầy có việc rời khỏi phòng thí nghiệm, chắc phải một thời gian mới quay lại. Vì đã khuya nên không gọi cậu dậy.”
“Thầy rời đi rồi à?” Lý Minh khá ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ thầy Ngô thường ngày rất rảnh.
“Hệ sao Hà Lạc xảy ra chút chuyện, thầy phải đến đó giải quyết.” Lạc Xuyên đơn giản giải thích, rồi cười nói: “Trước khi đi, thầy dặn đi dặn lại, phải trông chừng cậu, không được để xảy ra chuyện gì.”
Lý Minh trầm ngâm, hỏi: “Tôi ở Kinh Nam Tinh này, liệu còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Sư đệ đừng chủ quan.” Lạc Xuyên dừng bước, lời nói đầy hàm ý: “Tuy hệ số an toàn ở Kinh Nam Tinh rất cao, nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn không có sự cố. Trái lại, nếu có sự cố xảy ra, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”
Lý Minh tất nhiên hiểu điều đó. Hiệp khách dùng võ phạm luật*, huống chi là các sinh vật không ngừng tiến hóa.
*Câu này ám chỉ việc những người được coi là hiệp sĩ, vì mục đích chính nghĩa hoặc bảo vệ người khác, mà sử dụng võ lực để chống lại hoặc vi phạm luật pháp hiện hành. Nó thường được dùng để mô tả tình huống mà ranh giới giữa công lý và tội phạm trở nên mờ nhạt.
Lạc Xuyên thở dài: “Thầy không có nhiều bạn bè, thậm chí còn có kẻ thù. Tuy đã ẩn danh nhiều năm, nhiều người dần quên ông ấy… nhưng chuyện của cậu lần này quá nổi, e rằng sẽ khiến một số người nhớ lại những ký ức không mấy vui vẻ.”
Lý Minh im lặng, sáng nay khi tỉnh dậy, anh cũng đã xem Tinh Võng. Dù độ nóng đã giảm, nhưng dư luận về anh vẫn còn cao.
Thậm chí còn đào lại cả các giáo viên từng dạy anh, chỉ trích rằng không làm tròn trách nhiệm của một người thầy.
Bộ Giáo dục Ngân Hôi Tinh đã phải lập tức ra thông báo, cách chức mấy người đó.
Anh nghĩ: nếu không nhờ hình tượng “người bị hại” của mình quá hoàn hảo, lại tham gia Bộ An ninh rồi mà không làm chuyện gì sai trái, thì có khi đã bị bới móc ra mớ tai tiếng rồi.
Có lẽ sợ anh lo lắng, Lạc Xuyên lại an ủi: “Nhưng cậu cũng đừng quá lo, tôi đã chuẩn bị cho cậu một chiếc phi thuyền, cố gắng đừng lộ diện nhiều là được.”
Lý Minh gật đầu: “Cảm ơn sư huynh.”
“Khách sáo gì, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà.” Lạc Xuyên cười nhạt.
Anh ấy đưa Lý Minh đến tận cửa phòng thí nghiệm, quả nhiên, chiếc phi thuyền đen bóng đã đợi sẵn, bên trong chuẩn bị sẵn đồ uống, trông khá xa hoa.
Khoảng nửa tiếng sau, họ đến Đại học Công nghệ Thủ Đô.
“Anh Dũng, lại làm phiền rồi.” Anh chào tài xế. Hàn Dũng cười chất phác: “Nên mà, tôi sẽ ở đây chờ cậu.”
Trường Đại học Công nghệ Thủ đô có ký túc xá riêng, phòng bốn người, các tiện nghi cũng khá đầy đủ.
Nhưng, đã vào được đây thì hoặc giàu hoặc quý tộc.
Ngay cả như vậy, nhiều người vẫn không quen ở ký túc, phần lớn ra ngoài thuê nhà, thậm chí mua luôn nhà ở ngoài.
Sáng tám giờ, người qua lại tấp nập. Lý Minh vừa đi trên đường, chợt nghe bên tai có tiếng gọi to: “Lý Minh!”
Có người nhận ra anh, kích động hẳn lên, kéo theo hiệu ứng dây chuyền, không ít người ngoái nhìn.
Không chỉ tân sinh viên mà cả sinh viên cũ cũng có, trong ánh mắt mang theo sự hiếu kỳ.
Lý Minh thấy vậy cũng cạn lời, nhìn tình thế có xu hướng tụ tập đông, anh bèn bước nhanh hơn.
Cũng may đa số sinh viên ở đây đều từng trải, dù tò mò nhưng không ai xông tới vây quanh xin chụp ảnh.
Theo chỉ dẫn, Lý Minh đến trước một tòa cao ốc, đi thang máy lên tầng cao nhất. Sau khi quét quyền hạn trước cửa, cánh cửa hợp kim mở ra.
Vài ánh mắt lập tức đổ dồn vào anh.
“Ha, quán quân của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.” Tề Tinh lên tiếng trước, cười hề hề: “Chậc chậc, gan to đấy nhỉ, dám để mặt thật mà tới. Trên đường không ai xin chụp chung à?”
“Có chứ, nhưng tôi đi nhanh hơn.” Lý Minh nhún vai. Lúc này, Roth đã đến từ trước, đứng không xa, khẽ chào anh.
Cậu ta dường như đã điều chỉnh tâm lý, không còn vì thất bại mấy hôm trước mà nản chí, cánh tay cũng gần như bình phục.
Lớp đào tạo đặc biệt tổng cộng có mười người, hiện tại đã có sáu người ở đây. Hôm thi khảo hạch, họ đều từng đứng dưới khán đài, nên Lý Minh thấy mặt ai cũng quen.
Mọi người vừa trò chuyện chưa lâu, cánh cửa hợp kim lại mở. Một cô gái mặc váy trắng bước vào, ánh mắt đảo qua đám đông, dừng lại trên người Lý Minh.
Cô ấy đưa tay chạm nhẹ vài cái lên mặt, một lớp da giả lập tức bong ra, lộ ra dung nhan thật, chính là Nặc Tinh.
“Nghe nói trước đây cậu từng là fan của cậu ấy thì phải?” Tề Tinh ghé qua cười xấu xa, “Cậu ấy vẫn độc thân đấy nha.”
Đây chính là sự khủng khiếp của Tinh Võng, gần như toàn bộ quá khứ mười mấy năm của Lý Minh đều bị moi ra phơi bày.
Cho dù phần lớn chuyện đó là do “tiền thân” làm, anh vẫn cảm thấy khó chịu ít nhiều.
Giọng Tề Tinh không nhỏ, nhưng Nặc Tinh chẳng có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ tìm chỗ ngồi, gương mặt nghiêng cực kỳ tinh xảo, im lặng không nói.
Đợi thêm một lát, ba người còn lại cũng đến đủ, cả nhóm tròn mười người.
Ngoại trừ Lý Minh, chín người kia đều là công tử tiểu thư gốc gác quyền quý của Kinh Nam Tinh.
“Ha… mấy người không thấy nét mặt thằng ngốc Biên Lập đâu. May mà Lý Minh đột nhiên xuất hiện, đoạt lấy hạng nhất, đẩy nó xuống. Bằng không phải ở chung phòng với cái tên đó, tôi thấy IQ của mình cũng tụt mấy bậc.” Tề Tinh nói, chẳng biết đang nhằm ai.
“Tề Tinh, lần trước chẳng qua cậu may mắn hơn cậu ta, nếu thi lại, ai thắng ai thua còn chưa chắc.” Có người lạnh nhạt cất tiếng.
Trong vòng lớn lại chia thành vòng nhỏ, cũng có người thân thiết với kẻ mà Tề Tinh vừa châm chọc.
“Nam Hoa Tinh.” Tề Tinh thu lại nụ cười, liếc mắt hờ hững, rồi lại cười toe: “Đáng tiếc là không có ‘nếu’, thua một bước thì chính là thua một bước.”
Cảm giác tiểu nhân đắc chí toát ra rõ rệt. Nam Hoa Tinh chỉ lạnh lùng nhìn lại.
“Chậc chậc, ai mà chẳng biết mười chúng ta được chọn ra để làm gì, đáng tiếc mà thôi.” Tề Tinh lại huyên thuyên, nhưng không ai đáp nữa, vì Viện trưởng Trần đã đến.
Mọi người lập tức đứng dậy, tỏ vẻ tôn kính.
Ánh mắt Viện trưởng Trần đảo qua, trong mắt có nét vui mừng. Ông chỉ nói mấy câu ngắn gọn, chủ yếu là khích lệ.
“Chiều nay có lớp của Giáo sư Bạch, đừng ai vắng mặt.” Cuối cùng ông dặn dò.
Sau đó, cả nhóm phải đi đến các chuyên ngành phụ mà mình đã chọn.
Hầu hết mọi người đều chọn Sinh vật tiến hóa học, một môn thiết kế riêng để giúp họ thuận lợi tốt nghiệp.
“Cơ khí chế tạo cao cấp à, ghê thật. Sao lại nghĩ tới việc chọn cái ngành này, tốn khối thời gian đấy.” Tề Tinh nghe xong chuyên ngành phụ của Lý Minh thì ngẩn người.
“Chọn thẳng Sinh vật tiến hóa học không phải tốt hơn sao? Chỉ cần trở thành sinh vật cấp D là đủ điểm tối đa để tốt nghiệp rồi. Bên Ytlan còn rất coi trọng đó.”
“Sinh ra đã thích thôi.” Lý Minh qua loa đáp.
Roth cũng tiến lên khuyên nhủ: “Đối với chúng ta, việc duy nhất phải làm chính là đi tới cùng trên con đường tiến hóa. Mấy thứ ngoài lề chỉ là lãng phí thời gian.”
Cậu ta nghiêm túc khuyên can: “Tôi mong cậu đừng phung phí tiềm năng khai phá của mình.”
Cuối cùng, cậu ta còn trịnh trọng tuyên bố: “Nếu không, tôi sẽ vượt qua cậu.”
“Ờ…” Lý Minh mặt mũi kỳ lạ.
“Cậu ta vốn thế, đừng để tâm.” Tề Tinh bất đắc dĩ chen lời. Nam Hoa Tinh lại lạnh lùng nói: “Tiềm năng của người ta đủ lớn để phung phí, các cậu lo lắng làm gì.”
Lý Minh không đáp, cũng chẳng buồn giải thích. Anh tách khỏi nhóm, ra cửa, Viện trưởng Trần đang chờ sẵn, khoác áo choàng lông xám trắng, phong thái nho nhã.
Ai nấy đều hiểu, đây là lúc anh đi nhận phần thưởng, ánh mắt thoáng hiện chút ghen tị, nhưng cũng nhanh chóng kìm lại.
“Thuốc tinh luyện gene còn đang trên đường tới, chắc một hai hôm nữa mới tới. Dung dịch dinh dưỡng và thuốc phát triển đã gửi đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Ngô.” Viện trưởng Trần giải thích với Lý Minh, giọng hiền hòa: “Giờ tôi đưa em đi nhận chiến giáp và vũ khí.”
“Thực lực tác chiến của một sinh vật sống chịu ảnh hưởng từ nhiều yếu tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=89]
Trong vũ trụ, ngoại vật chính là một trong những yếu tố cực kỳ quan trọng.”
Lý Minh đi theo sau. Nghe nói vị viện trưởng này từng có quan hệ với bên văn minh Ytlan, còn từng mập mờ với một công chúa Ytlan, thậm chí trong mấy tin đồn còn lôi cả thầy Ngô vào.
Đi hết quãng đường, tới văn phòng viện trưởng. Trên bàn đặt hai chiếc rương kim loại, một lớn một nhỏ.
Không phải hàng đặt riêng, cũng chẳng cho anh tùy ý chọn lựa.
Viện trưởng Trần mở cái rương nhỏ trước. Trên lớp lót đen nhánh, đặt ba khối kim loại hình thoi.
“Khiên tinh thể cấu trúc.” Viện trưởng Trần giải thích ngắn gọn, “Đối với tấn công năng lượng, khả năng kháng cự rất cao.”
Lý Minh đặt tay lên…
[Khiên Tinh thể Cấu trúc G-T3 – Cấp D: Áp dụng công nghệ nhận dạng sinh thể, trong 2 giây có thể tạo thành khiên tinh thể.
Điều kiện kích hoạt: 7000 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 150% phòng ngự.
Kỹ năng đặc biệt – Khiên tinh thể cấu trúc: hình thành tấm khiên phòng ngự bán kính 1m quanh thân thể (phạm vi bao trùm 0.5m).]
Cấp D… Lý Minh thầm gật đầu. Đồ hộ giáp loại này anh đã có ba món, khỏi cần tự mình đi tìm.
Ngoài khiên của Bộ An ninh và Giáp Ma Trận, giờ thêm cái này, bên ngoài là khiên chống nổ, bên trong Giáp Ma Trận, lớp ngoài cùng lại gắn thêm Khiên tinh thể.
Chậc chậc…
Đến khi mở chiếc rương lớn, thứ bên trong khiến Lý Minh hơi bất ngờ, đó là một đôi găng tay đen.
[Găng tay Công lý – Cấp D: Nắm đấm công lý, chỉ giáng xuống kẻ có tội!
Điều kiện kích hoạt: 10.000 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 100% sức mạnh.
Kỹ năng đặc biệt – Quyền đấu công lý: cộng thêm 300% sức mạnh.]
Thứ này khiến tim Lý Minh thoáng run lên, đúng là cực phẩm trong cấp D.
Còn mạnh hơn cả súng máy hạng nặng, ban đầu anh còn đang suy nghĩ có nên nâng cấp súng máy hạng nặng không, nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Hiệu quả của súng máy hạng nặng là tăng độ “thành thạo vũ khí”, nhưng hiện tại anh tạm thời chưa cần thứ đó, hoàn toàn có thể thay thế.
Với 100% tăng cường từ [Giáp Bốn Tay], 100% tăng cường từ [Găng Tay Công Lý], cộng thêm 300% khả năng bản thân, lại thêm trạng thái [Bạo Hùng], tổng cộng có thể bùng nổ sức mạnh gấp sáu lần.
Hơn nữa, nhờ [Quyền đấu công lý] thay thế [Cú bắn tích lực], không chỉ không cần thời gian tích lực, mà cũng không bị giới hạn chỉ một đòn, đây mới thực sự là khả năng tác chiến trạng thái thường.
Viện trưởng Trần thấy Lý Minh trầm mặc hồi lâu, còn tưởng anh không hài lòng, bèn nói: “Các loại vũ khí như súng ống thì không thể đưa cho em được, dù sao uy lực quá lớn, dễ gây thương tích ngoài ý muốn.”
“Vậy là rất tốt rồi.” Lý Minh hoàn hồn, đáp: “Cảm ơn viện trưởng.”
Viện trưởng Trần cười ha hả: “Em khéo ăn khéo nói hơn cả thầy của em, đừng để bị ông ấy ảnh hưởng đấy.”
Ông tưởng anh không hài lòng ư? Nhưng anh thực sự rất hài lòng.
Sau khi từ biệt Viện trưởng Trần, anh để đồ lại đây, chờ học xong sẽ mang đi.
…
“Đây là tòa nhà chuyên ngành à?” Lý Minh tìm đến tòa nhà chuyên ngành của cơ khí chế tạo, rồi tìm vào lớp học.
Vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt của cả lớp liền đổ dồn về phía anh, kéo theo đó là những tiếng xì xào bàn tán.
“Là cậu ta thật à? Trên diễn đàn nói tôi còn không tin, không ngờ cậu ta thực sự chọn chuyên ngành của chúng ta.”
“Ha, được học cùng chuyên ngành với đại thần như này, xem ai còn dám bảo cơ khí chế tạo là hố sâu nữa.”
“…”
Đúng là chuyên ngành ít người, Lý Minh thầm lẩm bẩm. Nhìn quanh lớp, tổng số sinh viên chưa đến một trăm, so với lượng tân sinh viên khổng lồ thì đúng là ít đến thảm thương.
Anh chọn ngồi vào một góc, dù xung quanh nhiều người lén nhìn nhưng không ai đến bắt chuyện làm phiền.
Sau mười mấy phút, một thầy giáo mặc áo khoác đinh tán xuất hiện, đeo kính gọng đen, phía sau là một trợ giảng khóa trên.
“Quả nhiên, số lượng vẫn ít thế.” Thầy tự giới thiệu, tên là Đinh Huy, là một trong các giảng viên ngành cơ khí chế tạo.
Trợ giảng phía sau phát tài liệu học, chính là một nút áo điện tử, có tổng cộng bốn môn:
[Cơ sở Vật liệu học]
[Cơ sở Mạch điện học]
[Cơ sở Kỹ thuật học]
[Cơ sở Năng lượng học]
[Nút áo tài liệu học – Cấp E: Tích hợp nhiều giáo trình.
Điều kiện kích hoạt: 100 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt – Kỹ thuật cơ khí: Trung cấp.
Kỹ năng đặc biệt – Giảng dạy: Tạm thời nâng kỹ thuật cơ khí lên Cao cấp.]
Đây chỉ đơn thuần là tài liệu học, không có năng lực chiến đấu, điều kiện kích hoạt cũng thuộc hàng thấp nhất trong cùng cấp.
Trên bục giảng, Đinh Huy vẫn đang tiếp tục giảng giải, còn Lý Minh thì đang suy nghĩ.
Trước đó trên bệ máy bốn tay có kỹ thuật sửa chữa máy móc, nhưng kỹ thuật đó và kỹ thuật cơ khí là hai hướng hoàn toàn khác biệt, hay nói cách khác là hai nhánh.
Kỹ thuật sửa chữa chú trọng phát hiện và giải quyết vấn đề, còn kỹ thuật cơ khí là từ không tạo thành có.
Nhưng anh dám chắc, dù có nâng đến đẳng cấp đại sư, thì cũng không thể không công mà chế ra trang bị nghịch thiên, phải có một hệ thống hỗ trợ đầy đủ.
Cũng giống như hacker bậc thầy, không có thiết bị đầu cuối thì cũng chẳng làm được gì.
Khi kỹ năng đạt đến đẳng cấp đại sư sẽ mở ra năng lực đặc biệt, vậy còn cao hơn thì sao? Anh không tin đẳng cấp đại sư đã là giới hạn. Nếu nâng theo cách thông thường, ít nhất phải đến cấp C mới coi là đại sư. Muốn cao hơn, lên cấp B, thì tiêu tốn đến hàng chục nghìn điểm năng lượng kim loại, thật sự không đáng.
Chỉ có thể lợi dụng kỹ năng tạm thời để đi đường tắt.
Tài liệu học này có thể coi là loại vật phẩm tạm thời cấp thấp nhất rồi.
Anh cầm nút áo tài liệu trong lòng bàn tay, trực tiếp kích hoạt, sau đó nâng cấp ngay lên cấp D, mất 1.000 điểm, lên cấp C mất 10.000 điểm, tổng cộng 11.000 điểm năng lượng kim loại, một lượng lớn thông tin đổ vào đầu khiến anh vô thức siết chặt nắm tay.
Giao diện hiển thị cũng đã thay đổi hoàn toàn:
[Nút áo tài liệu học – Cấp C: Tích hợp nhiều giáo trình.
…
Hiệu quả kích hoạt: Kỹ thuật cơ khí – Đẳng cấp Đại sư.
Kỹ năng đặc biệt – Giảng dạy: Tạm thời nhận được nghề nghiệp Kỹ sư Cơ khí.]
Một nhắc nhở mới hiện ra trên giao diện điều khiển:
[Kỹ thuật cơ khí đã đạt đến Đẳng cấp Đại sư, nhận được kỹ năng [Sửa chữa]. Có muốn tiêu hao vật phẩm kích hoạt để cố định vĩnh viễn kỹ năng này không?]
[Sửa chữa]: Tiêu hao năng lượng kim loại, có thể sửa chữa bất kỳ vật phẩm kích hoạt nào bị hư hỏng.
Nghe thì bình thường, nhưng thực tế là kỹ năng bá đạo vô cùng. Tuy nhiên mục tiêu của Lý Minh không phải là nó, anh lập tức kích hoạt kỹ năng [Giảng dạy].
Đồng tử anh co rút lại, không kiềm được phát ra một tiếng rên nghẹn, đầu choáng váng, một lượng tri thức khổng lồ như vũ bão tràn vào, khiến anh choáng ngợp.
Giao diện lại xuất hiện nhắc nhở mới:
[Kỹ thuật cơ khí đã thăng cấp thành nghề nghiệp -- Kỹ sư Cơ khí. Có muốn tiêu hao vật phẩm kích hoạt để cố định vĩnh viễn nghề nghiệp này không?]
Nghề nghiệp ư? Kỹ năng loại kỹ thuật, vậy mà tiến hóa thành nghề nghiệp.
Lý Minh kinh ngạc vô cùng, liền kiểm tra kỹ lại.
[Kỹ sư Cơ khí]: Nắm giữ kiến thức chuyên ngành, sở hữu kỹ năng [Cải tạo] và [Sửa chữa].
[Cải tạo]: Tiêu hao năng lượng kim loại, có thể cải tạo bất kỳ vật phẩm kích hoạt nào.
Mô tả kỹ năng [Sửa chữa] không thay đổi.
Điều quan trọng nhất là, nếu cố định nghề nghiệp này, kiến thức liên quan sẽ không biến mất.
Không cần do dự, Lý Minh lập tức chọn cố định nghề nghiệp.
“Lý Minh? Em không sao chứ?” Có người bất ngờ gọi tên anh, lúc này anh mới bừng tỉnh, phát hiện thầy Đinh Huy đang đứng cạnh mình, còn các sinh viên khác đã đứng dậy hết rồi.
“Đến lúc sang xưởng thực hành rồi, chuyên ngành của chúng ta trọng nhất là thực hành.” Đinh Huy nhìn anh, lời cần nói đều đã nói xong, tiếp theo là bắt đầu thực chiến.
“Xin lỗi thầy, vừa rồi em đang nghĩ chuyện khác.” Lý Minh đứng dậy đáp, đầu vẫn còn hơi choáng, đầy rẫy ký hiệu quay cuồng trong óc.
“Không sao.” Đinh Huy cũng không để ý. Lý Minh đi theo sau thầy ấy, còn các sinh viên khác thì đi sau anh.
Băng qua hành lang, họ đến một căn phòng lớn khác, bên trong có hàng trăm bàn làm việc nhỏ, dọc tường chất đầy các loại vật liệu kim loại, không khí nồng nặc mùi gỉ sắt và dầu máy.
Một số người bắt đầu hưng phấn.
“Được rồi, được rồi.” Thầy Đinh Huy vỗ tay nói: “Đại học Công nghệ Thủ Đô chúng ta không giống các trường khác, chúng ta cho phép tồn tại những sinh viên đặc biệt, còn chương trình học tuần tự chỉ dành cho sinh viên phổ thông.”
“Mục tiêu của học kỳ này là mỗi người có thể tự tay chế tạo một cơ giới phẩm đáp ứng yêu cầu của tôi.”
“Ai làm được thì sau này không cần đến lớp nữa.”
Lý Minh nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động. Có được nghề Kỹ sư cơ khí, mục đích anh đến ngành này thực chất đã đạt được.
Nếu sau này ngày nào cũng phải đến học, thì anh cảm thấy hơi lãng phí thời gian.
Nhưng nếu không đến, bên Ytlan lại rất coi trọng chuyện này, nhiều tài nguyên sau này vẫn phải dựa vào họ.
“Thầy, thầy nói ‘đáp ứng yêu cầu’ là cụ thể như thế nào ạ?” Anh hỏi.
“Ồ, xem ra bạn Lý Minh của chúng ta không chờ được nữa rồi.” Đinh Huy vừa vung vẩy cờ lê, vừa tùy tiện nói: “Nghe nói cha em cũng là thợ sửa máy, chắc bị ảnh hưởng nhiều lắm nhỉ.”
“Đúng là vậy.”
Không ít sinh viên liếc nhìn nhau, người chọn ngành này ai mà chẳng bị ảnh hưởng chút ít từ người thân.
Hầu hết đều có chút tay nghề, thậm chí có người đã từng tự chế vài món đồ nhỏ.
Chỉ tính riêng khía cạnh đó thì thật ra chẳng ai phục Lý Minh cả.
Đinh Huy nhìn thấy hết những ánh mắt đó, khẽ mỉm cười. Sinh viên mới đến đều là những người xuất sắc từ khắp nơi, trong lòng ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo.
Năm nào cũng thế, nếu không sớm dập tắt sự kiêu ngạo ấy, chỉ tổ gây hại về sau.
Bài học đầu tiên mỗi năm, Đinh Huy luôn nói như vậy. Và lập tức sẽ có người đứng ra thách thức, kết quả gần như đều thất bại.
Tuy nhiên, năm nay người có ý định đó lại là thủ khoa, tiềm năng phát triển kinh ngạc. Dù không rõ vì sao lại chọn ngành này, nhưng Đinh Huy cũng không định nương tay.
“Yêu cầu cụ thể à… nếu là đồ dùng trong đời sống thì phải cực kỳ thực dụng, còn nếu là vũ khí thì phải có sát thương cực cao.” Đinh Huy nói mập mờ.
“Thầy, em muốn thử.” Lý Minh nói. Không ai tỏ vẻ bất ngờ, Đinh Huy gật đầu rồi đảo mắt nhìn quanh: “Chỉ có mỗi em thôi sao? Không ai khác dám đứng ra khiêu chiến à?”
“Đây là thủ khoa đấy, tiềm năng phát triển của chúng em không theo kịp thì thôi, nhưng ngay cả chuyên môn mình cũng không dám thử?”
“Không tranh thủ thử lúc này, sau này đến bóng lưng của người ta cũng khó thấy đấy.”
Lý Minh cảm thấy đau đầu. Anh đã nhận ra ông thầy này đang lấy mình ra làm mồi để kích thích các sinh viên khác.
“Thầy, em cũng muốn thử.” Có người bước ra, cơ bắp rắn chắc, dáng người cao lớn.
“Còn em nữa…”
Lần lượt có thêm vài người bước ra, tổng cộng khoảng năm người, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Chỉ là chế một món đồ nhỏ thôi, có cần phải hừng hực khí thế như vậy không? ‘Người chọc các cậu đâu phải tôi, sao cứ nhìn tôi hoài thế?’
Lý Minh thầm nghĩ, nhưng đôi khi anh cũng thấy bọn họ dễ thương đến mức… ngốc nghếch.
“Tốt lắm.” Đinh Huy hài lòng gật đầu: “Phải vậy mới được chứ.”
“Nguyên vật liệu chỉ có chừng đó, cứ thoải mái dùng. Đến chiều mà còn chưa xong thì đừng phí thời gian nữa.”
Thầy ấy chỉ vào những bàn làm việc nhỏ, tất cả dụng cụ đều có sẵn: súng hàn ion, lò búa năng lượng cao…
Đinh Huy tìm một góc ngồi xuống, gọi các sinh viên khác lại xem nhóm đang thi đấu, rồi bắt đầu bình luận.
“Chà, Châu Khuê chắc đang làm găng tay đấm bốc. Một lớp lót sợi tổng hợp, một lớp tơ nano… à, tơ nano không phải vật liệu nano thật sự, chỉ là tương tự thôi.”
“Thủ pháp cũng khá thành thục, lớp giữa là hợp kim nhựa dẻo… lớp ngoài là sợi bông polyester… nhìn chung không khó lắm.”
“Ồ… không tệ, có ý tưởng. Đổi lớp ngoài sang gel năng lượng cao thì có thể nạp năng lượng khi thực chiến…”
Khả năng quan sát của thầy ấy cực tốt, chỉ cần liếc qua vài cái là đoán được đang làm gì.
Các sinh viên khác từ thoải mái dần trở nên nghiêm túc, cả kiến thức của thầy Đinh Huy lẫn trình độ của Châu Khuê đều khiến họ bất ngờ.
“Nào, cùng xem thủ khoa…” Đinh Huy chuyển ánh mắt sang Lý Minh.
Những người khác cũng nhìn qua, thật lòng mong thầy Đinh Huy có thể… chê bai vài câu.
Tiềm năng của Lý Minh thì không phải bàn, lại còn là học trò của Giáo sư Ngô, tương lai xán lạn. Nhưng nếu có thể vượt mặt ở khía cạnh nào đó thì cảm giác vẫn sướng lắm.
Thế nhưng, họ chờ mãi mà không thấy thầy Đinh Huy nói gì. Có người không kìm được bước lên vài bước, nhìn về phía thầy ấy.
Mới phát hiện sắc mặt thầy ấy cực kỳ nghiêm túc và căng thẳng.
“Cậu ta… đang làm gì vậy? Dùng súng hàn ion ngay từ đầu luôn?” Có người giật mình hét lên.
Súng hàn ion với trình độ của họ là thứ cần dùng rất cẩn thận.
“Thủ pháp quá thuần thục, em ấy đang làm găng tay à? Dùng đồng đỏ làm lớp lõi, chắc là loại điện từ, liều thật, không sợ điện áp không ổn định sao?” Đinh Huy cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói mang theo quá nhiều sự không chắc chắn.
Điều này khiến mọi người ngơ ngác. Trước đó, khi đánh giá những người khác, giọng thầy ấy vô cùng tự tin, nhưng giờ thì khác.
“Dùng súng hàn làm bảng mạch điện?” Một sinh viên há hốc mồm, nhìn Lý Minh đang cầm súng hàn nhỏ gắn các linh kiện điện trở lên bảng mạch.
Những sinh viên còn lại không ai dám làm thiết bị cần mạch điện vì quá phức tạp, chỉ cần một chút sơ suất là đoản mạch.
Chứ đừng nói đến việc hàn bằng tay, yêu cầu kỹ thuật cực cao.
“Cậu ta đang tìm gì thế?” Mọi người thấy Lý Minh đột nhiên dừng lại, bắt đầu lục lọi các loại vật liệu xung quanh, nhưng cứ nhíu mày mãi.
Như thể chưa tìm được nguyên liệu ưng ý, anh nhấc một khối từ nặng, đặt lên bàn rồi cầm súng hàn ion bắt đầu nung từ mép ngoài.
“Cậu ta đang làm gì vậy trời?” Ai nấy đều mờ mịt.
Chỉ có Đinh Huy nhíu chặt mày, rồi đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… về lý thuyết có thể, nhưng yêu cầu quá cao.”
Mọi người nhìn thầy ấy đi qua đi lại, chẳng hiểu gì cả.
“Xong rồi!” Một tiếng reo mừng vang lên, Châu Khuê giơ cao chiếc găng tay đỏ rực.
“Im lặng!” Đinh Huy quát lớn, làm Châu Khuê giật mình, gượng gạo cười, vội giấu găng tay ra sau lưng.
Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều vây quanh Lý Minh.
Thấy tay anh không hề run, Đinh Huy mới thở phào nhẹ nhõm. Khối từ đen giờ chỉ còn một nửa.
Lại qua một lúc lâu, khối từ hoàn toàn biến mất, để lại hai khối tinh thể đen cỡ móng tay cái.
“Vãi…lõi từ tính tinh luyện thủ công!” Có người run giọng hét lên: “Khối từ nặng sau khi dẫn điện sẽ tạo ra lực từ cực mạnh, nếu nhiệt độ phù hợp có thể luyện thành lõi từ, là vật liệu lõi cho nhiều trạm trung chuyển điện năng.”
“Nhưng yêu cầu nhiệt độ và thời gian cực kỳ chính xác, chỉ có xưởng chuyên dụng mới làm được. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người làm thủ công.”
Mọi người nghe vậy đều há hốc mồm, giờ mới hiểu ra: Lý Minh thực sự đang dùng súng hàn ion để tinh luyện vật liệu.
Luyện lõi từ thủ công, xưa nay chưa từng nghe. Dù súng hàn ion có kiểm soát nhiệt độ tốt cỡ nào, chuyện này vẫn quá nghịch thiên.
Châu Khuê cầm găng tay của mình, lúc đầu thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Minh còn hơi bực bội.
Giờ thì chỉ biết gãi đầu, mặt đỏ lên, vội vàng giấu găng tay sau lưng, không dám lấy ra nữa.
Lý Minh đặt lõi từ vào vị trí trung tâm của găng tay, rồi lấy ra một tấm vải màu đen.
“Lớp phủ cách điện… chắc là bước cuối cùng rồi.”
Dưới nhiệt độ hợp nhất chuẩn xác, một chiếc găng tay nằm yên trên bàn làm việc, toàn thân đen tuyền, lòng bàn tay có các điểm mạch điện màu tím nhạt, trông cực kỳ bình thường.
“Thầy…” Lý Minh ngẩng đầu, nhìn Đinh Huy với ánh mắt rực cháy, “Đây là Găng Tay Tụ Điện Từ do em chế tạo.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận