Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 20: Thẩm phán tin ai, tin cô hay tôi?

Ngày cập nhật : 2025-06-19 18:21:03
“Anh Lê, hình như anh rất phấn khích thì phải?” Lý Minh nhìn sắc mặt của Lê Ninh, không khỏi thấy lạ.
“Lộ rõ vậy sao?” Lê Ninh theo phản xạ hỏi lại, rồi hào hứng nói: “Hội Tường Vi là một trong ba bang phái lớn ở khu ngoại thành Ngân Hôi, điểm đặc biệt là toàn bộ thành viên đều là phụ nữ.”
“Các bà trùm của Hội Tường Vi, ai nấy đều cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là thủ lĩnh, nghe nói đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành…”
“Đây là một nhiệm vụ béo bở đấy, không thì hôm qua lúc đội trưởng Dương giao nhiệm vụ, mấy lão già đầy kinh nghiệm kia làm gì tỏ ra ghen tị như vậy? Chắc là vì cậu còn non tay nên mới giao cho chúng ta việc nhẹ nhàng thế này.”
“Ờ… nhưng chúng ta và họ chẳng phải là đối đầu sao?” Lý Minh thấy Lê Ninh có vẻ tôn sùng quá mức, bèn lên tiếng.
“Khụ khụ…” Lê Ninh cười gượng: “Tất nhiên, tất nhiên… Tôi chỉ đơn giản là bình luận về nhan sắc thôi, đừng hiểu lầm…”
Phi cơ hình thoi bay cực nhanh, có tính tự động cao, lướt trên không dọc theo tuyến đường thành phố, không dừng lại lần nào, chưa đến nửa tiếng đã tới nơi.
Hội Tường Vi nắm gần như toàn bộ các hoạt động mại dâm ở ngoại thành Ngân Hôi, đương nhiên bề ngoài là các cơ sở giải trí hợp pháp.
Họ ngầm kiểm soát rất nhiều nguồn tin tình báo, có lời đồn rằng thủ lĩnh của họ là tình nhân của một quan chức cấp cao nào đó.
“Tối qua, một người dưới quyền của Hồng Nhung đã chết, nằm trần truồng ở góc đường, nhưng họ không hề báo án.” Lê Ninh vừa đi vừa giải thích về vụ án và các nhân vật.
Hồng Nhung có vị trí tương đương với Trương Hổ, là thành viên trung cấp của Hội Tường Vi, có thế lực riêng và địa bàn chính là tụ điểm giải trí xa hoa trước mắt họ.
Cổng lớn hoành tráng, bên trên là các cô gái ba chiều nhảy múa quanh tấm biển có dòng chữ —— Cung điện Hoa Hồng.
Khi họ vừa đáp xuống, Lý Minh liền cảm nhận rõ ràng có rất nhiều ánh mắt âm thầm đổ dồn về phía họ.
“Bọn cớm đen, nơi này không chào đón các người.” Bảo vệ ở cửa cũng là phụ nữ, nhưng rất lực lưỡng, giọng khàn và vang, chặn họ lại.
“Lê Ninh thuộc Đội 7, Phòng An ninh của Bộ An ninh, đây là Lý Minh, chúng tôi đến gặp Hồng Nhung, có vài chuyện muốn nói.” Lê Ninh lúc này không còn cười cợt, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói không cho phép phản bác.
“Cũng chẳng phải lần đầu làm việc với các người, đừng phí thời gian. Chúng tôi cũng chẳng muốn đến quá nhiều lần, nhất là vào ban đêm.” Cậu ấy nhấn mạnh.
“Để họ vào đi…” Cửa mở ra, đứng đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ dài xẻ cao đến tận eo, trang điểm đậm, khẽ gật đầu: “Hai vị theo tôi.”
Cô ta quay người dẫn đường, đôi chân dài mịn màng dẫm trên đôi giày cao gót, Lý Minh nhận thấy… Lê Ninh nhìn theo mấy lần liền.
Trang trí rất lộng lẫy, chỉ là ban ngày chưa bật hết đèn; tối đến hẳn sẽ rực rỡ vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=20]

Vốn còn tiếng đùa giỡn cười nói, nhưng khi thấy hai người bọn họ, tất cả lập tức im bặt, ánh mắt không thiện cảm.
Bọn họ lên phòng cao nhất ở tầng ba. Trên cánh cửa dày viền kim loại gắn một đóa hoa đỏ rực. Cửa hé mở, cô gái dẫn đường khom lưng mời: “Mời…”
Lê Ninh bước thẳng vào, Lý Minh theo sau. Trong phòng lặng ngắt. Ngoài họ ra còn rất nhiều phụ nữ, cao thấp, gầy béo đủ kiểu, ai cũng ăn mặc mát mẻ, hứng thú quan sát hai vị khách.
Gặp cảnh tượng thế này, Lê Ninh cũng ngây người, mặt hơi đỏ, ánh mắt dừng trên người phụ nữ ngồi trên chiếc bàn lớn, phải, ngồi hẳn trên mặt bàn,hai chân bắt chéo mềm mại như bạch ngọc, gương mặt tinh xảo, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ.
Khóe miệng cô ta có một vết sẹo mảnh dài, không hề phá nét đẹp, trái lại tăng thêm vẻ ma mị.
“Hồng Nhung, tôi…” Lê Ninh vừa mở miệng liền bị cắt lời.
“Anh đẹp trai, tôi biết các anh tới vì chuyện gì.” Hồng Nhung cười dịu.
“Nhưng bọn tôi chẳng hề báo án…”
“Các người, Bang Hung Hổ, Bang Dã Cẩu, mỗi bên chết một mạng, cô không thấy kỳ lạ à?” Lê Ninh nhíu mày.
“Kỳ lạ, thì sao?” Hồng Nhung khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Theo quy định bảo vệ an ninh, cô có nghĩa vụ…” Lê Ninh nghiêm giọng, còn chưa dứt đã lại bị ngắt lời.
“Nhưng tôi cứ không phối hợp, thì sao?” Hồng Nhung ưỡn bộ ngực đầy, cổ áo chữ V khoét đến rốn, để lộ khoảng da trắng mịn.
Sắc mặt Lê Ninh khó coi. Lý Minh nhận ra tiết tấu giờ hoàn toàn nằm trong tay Hồng Nhung, Lê Ninh vẫn còn…non lắm.
“Thật ra muốn tôi phối hợp cũng không khó.” Hồng Nhung lại đổi giọng, ánh mắt lướt sang: “Để em trai này cũng ‘phối hợp’ với tôi, thế nào?”
“Tôi?” Lý Minh hơi sững.
“Đúng rồi, cưng non tơ thế này, trắng trẻo sạch sẽ, còn mang chút vẻ u buồn, lại khoác bộ đồng phục này…” Ánh mắt Hồng Nhung long lanh. “Trước giờ chưa từng gặp, người mới phải không?”
Thì ra là kiểu “phối hợp” đó, Lý Minh bừng hiểu ra, cạn lời. Hóa ra còn có người thèm khát thân thể anh đến mức này.
Mấy cô gái xung quanh cũng cười đầy ẩn ý, thậm chí còn có người trêu: “Cho em thử với, chị Mai~” Lập tức cả phòng rộ lên những tiếng cười khanh khách.
“Ha ha…”
Sắc mặt Lê Ninh liền thay đổi, lập tức quát: “Hồng Nhung! Cô đừng tự rước họa vào thân!”
Chuyện này tuyệt đối không hay ho gì, nếu để lộ ra ngoài, Lý Minh chắc chắn sẽ bị Bộ An ninh khai trừ. Mà thực ra đây cũng chẳng phải lần đầu Hội Tường Vi giở trò này.
“Ơ, tôi đâu có hỏi anh? Thế nào, gia nhập Bộ An ninh rồi thì không được quen bạn gái sao?” Hồng Nhung nhảy xuống khỏi bàn, đi chân trần từng bước yêu kiều, dáng người uyển chuyển: “Vả lại, tôi cũng chẳng hỏi anh…”
Cô ta bước đến trước mặt Lý Minh, thấp hơn một chút, lại càng dễ thấy khe ngực sâu hút. “Cưng à, sao hả?”
Lê Ninh nhíu mày. Lý Minh còn quá trẻ, đám con gái trong trường học sao bì được với loại dụ dỗ trần trụi thế này. Có lỡ yếu lòng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng người đàn bà này là đóa hồng có gai, không thể động vào!
Lê Ninh vừa định lên tiếng thì lại nghe Lý Minh đáp rất bình thản: “Phối hợp chỗ nào? Ở đây luôn sao?”
Giọng anh rất tự nhiên, thần thái chẳng có lấy một gợn sóng, như thể đang hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Nếu cưng muốn, cũng… không phải là không được~”
Hồng Nhung lại áp sát hơn, mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt Lý Minh.
Ngay lúc cả hai càng lúc càng gần, đột nhiên Lý Minh giơ tay lên, một luồng ánh sáng sắc lẹm lóe lên trong lòng bàn tay anh, thẳng hướng đâm về phía Hồng Nhung.
“Đại tỷ!!” Các cô gái xung quanh biến sắc, lập tức lao lên.
Phản ứng của Hồng Nhung cực nhanh, dù khoảng cách rất gần, cô ta vẫn theo bản năng vươn tay kẹp lấy lưỡi dao. Khóe môi còn khẽ nhếch: “Có chút thú vị rồi đấy… Dám rút dao với chị cơ à…”
Nhưng chưa nói xong, ánh mắt cô ta đột nhiên sững lại.
Cô ta cúi nhìn xuống: đúng là một con dao găm, nhưng thứ cô ta nắm được lại là… chuôi dao?
Còn lưỡi dao bén ngót, thì đang nằm trọn trong tay của Lý Minh, máu từ lòng bàn tay anh không ngừng rỉ ra.
Lê Ninh, đang lao tới, cũng sững người.
Lý Minh buông con dao xuống, mặc máu chảy tí tách trên sàn, lạnh lùng nói: “Cướp đoạt vũ khí, mưu sát Bộ An ninh, anh Lê, gọi cho đội trưởng Dương, bảo ông ấy tới dẹp sạch chỗ này đi.”
Lê Ninh vẫn còn đờ người tại chỗ…
“Lê Ninh!” Lý Minh bỗng quát lớn, giọng đầy uy nghiêm.
“Ơ, ơ!” Lê Ninh lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng móc thiết bị thông minh ra, lòng rối như tơ vò.
“Cậu!” Hồng Nhung sắc mặt thay đổi liên tục, lạnh lùng cười nhạt: “Cậu muốn vu oan giá họa cho tôi? Không dễ vậy đâu.”
“Vậy sao?” Lý Minh phản kích ngay: “Vậy thử cược xem, là lời của hai người Bộ An ninh chúng tôi đáng tin hơn, hay lời của các cô có trọng lượng hơn?” Nói xong, ánh mắt anh quét một vòng xung quanh phòng: “Hay là… ở cái tụ điểm tiếp khách như thế này, các người lại không cài camera bí mật?”
“Ừm… cũng có khả năng…” Lý Minh tiếp lời, vẻ mặt vô cùng vô tội.
“Nhưng mà nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà đem mấy đoạn ghi hình ra… liệu mấy người từng ‘ghé qua’ đây đêm ngủ yên không?”
Khuôn mặt yêu kiều của Hồng Nhung co giật từng chút. Giờ khắc này, cô ta vậy mà thật sự cảm thấy bị ép đến đường cùng. Tên nhóc trước mặt, từng câu từng chữ đều vô cùng hiểm độc, tung chiêu hiểm liên tiếp, không để ai thoát!
“Khoan đã!” Hồng Nhung gằn giọng ngăn Lê Ninh lại, lạnh lùng nói: “Các người muốn hỏi gì?”
Lê Ninh ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp. Cậu ấy biết, Hồng Nhung nhất định sẽ lùi bước, vì Lý Minh… quá tàn độc.
Không nhịn được, trong đầu cậu ấy lại vang lên câu hỏi muôn thuở: “Thằng khốn nào tung tin đồn nhảm nói thằng nhóc này dễ bị bắt nạt vậy!?”
Rõ ràng là anh bắt nạt người khác thì có!
Lý Minh nhún vai, ý bảo Lê Ninh tiến lên.
Lê Ninh theo bản năng bước tới, rồi đột nhiên ngẩn người.
Khoan đã… Không phải cậu ấy mới là người đưa tên nhóc này đi làm quen quy trình điều tra à?
M* nó, thằng nhóc này gian quá thể…

Bình Luận

0 Thảo luận