Vì đã được tự do hành động, Lý Minh cũng không cần ở lại trụ sở Bộ An ninh nữa, anh quay về nhà sau một thời gian dài.
“Lý Minh!”
Vừa gõ cửa tiệm nhà họ Dương, Dương Dụ liền vui mừng chạy ra, ôm chầm lấy anh, bộ ngực mềm mại ép sát khiến anh không khỏi khựng lại. Ông Dương đứng trong tiệm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ờ…” Lý Minh hơi khựng lại, Dương Bằng chắc không đi theo chứ? Anh hỏi: “Con dao trong tay cậu dùng để làm gì vậy?”
“Tất nhiên là để bảo vệ ông nội rồi…” Dương Dụ vội buông tay ra, lùi lại vài bước. Vì buổi sáng xảy ra quá nhiều biến động, cô ấy thấy lo lắng, nay lại bất ngờ gặp được Lý Minh nên quá xúc động, mới hành động bộc phát như vậy.
“Nếu có kẻ xấu xông vào, tôi sẽ chém chết chúng!” Dương Dụ vừa nói vừa vung con dao nhà bếp, tạo ra mấy tiếng vù vù.
“Vẫn là cháu có tình nghĩa, biết quay về thăm nhà, cái thằng ranh kia đến một cuộc điện thoại cũng không buồn gọi.” Ông Dương hừ lạnh, tỏ vẻ không vui.
“Chú Dương… thật ra chú ấy…” Lý Minh nhớ lại “lời cảnh cáo” của Dương Bằng, lập tức nghiêm túc nói: “Chú ấy bận quá, không có thời gian rảnh ạ.”
“Bận!? Cháu đừng bênh nó!” Ông Dương càng thêm tức giận, gõ mạnh cây gậy: “Cháu hỏi nó xem, nó mang họ Dương hay họ Tần!”
Lý Minh bật cười, sau đó Dương Dụ nói tiếp: “À đúng rồi, mấy hôm nay cậu không có về, hai ngày trước có một gã tên là Vu Chí Lực đến nhà cậu, nói là bảo cậu chuyển đi. Hình như anh ta chính là người đã mua căn nhà của cậu.”
“Ừ.”
Dương Dụ tỏ vẻ không hài lòng: “Bày đặt ra vẻ ta đây lắm, có phải không chuyển đi đâu, còn vài ngày nữa mới đến hạn theo hợp đồng, hối cái gì mà hối.”
“Tôi biết rồi.” Lý Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, Lý Minh nằm dài lên giường, mở thiết bị thông minh ra, đăng nhập vào mạng Hố Đen. Tiền thưởng đã được chuyển khoản, số dư hiện tại lên tới 900.000 tinh tệ.
Còn có mấy thông báo:
Thông báo đầu tiên: [Chúc mừng bạn thăng cấp thành Thợ săn tiền thưởng hai sao, có thể nhận nhiệm vụ có độ ưu tiên cao hơn.]
Thông báo thứ hai: [Nhắc nhở rằng kênh chia hoa hồng cho người giới thiệu đã bị đóng – do chú Thọt chủ động tắt]
Thông báo thứ ba: [Đến từ chính chú Thọt: “Thằng nhóc kia, mày làm cái quái gì vậy!?”]
Chỉ một câu nói cũng đủ để cho thấy ông ta khiếp sợ đến mức nào.
[Giết người thôi.] Lý Minh thản nhiên nhắn lại.
900.000 tinh tệ, nếu đem đi mua toàn bộ vật liệu kim loại, cộng thêm năng lượng kim loại còn lại trong người, tổng cộng có thể lên đến hơn 10,000 đơn vị, đủ để nâng một món vật phẩm mạnh trong tay lên cấp D.
Sau khi đã quyết định xong, Lý Minh bắt đầu tìm kiếm vật liệu hợp kim phù hợp. Anh vẫn muốn mua hợp kim Zirconium tinh thể, vì tỷ lệ hiệu năng/giá cả của nó vẫn khá ổn.
Với quy mô lượng mua lần này, nếu mù quáng thử các loại hợp kim khác, lỡ như lời thì không sao, nhưng nếu lỗ thì chắc đau muốn chết. Đợi sau này có thời gian, anh sẽ mua vài mẫu về thử từng cái.
Tuy nhiên, 900,000 tinh tệ chỉ đủ mua khoảng tám tấn, còn cần thêm gần 80,000 tinh tệ phí vận chuyển, cảm giác như bị cắt mất một mảng thịt lớn.
“Đúng là chém đẹp thật…” Chửi một câu, Lý Minh mới đặt hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=57]
Lần này anh không chọn Công ty Cự Thuẫn nữa, vì nếu đặt bên đó thì còn tốn thêm tiền.
Giờ đây anh có thể tự do di chuyển, chạy ra ngoài thành lấy hàng cũng không thành vấn đề.
Thời gian giao hàng là 48 tiếng sau, lâu hơn so với trước đây, chắc vì đơn hàng số lượng lớn, cả việc vận chuyển lẫn điều phối đều cần thêm thời gian.
Xử lý xong việc này, Lý Minh bắt đầu cân nhắc: tiến độ phát triển gene của anh đã đạt 94%, chẳng bao lâu nữa sẽ chạm 100%.
Hạt giống gene cấp E đã ở ngay trước mắt, không nghĩ đến là không được.
Hoặc là từng bước tiêu diệt bọn thợ săn tiền thưởng, giết thêm mười mấy hai chục tên nữa, hoặc là tìm đến nhóm đã tấn công trụ sở Bộ An ninh lần trước.
Khi nãy, lúc Lý Minh lướt qua bảng treo thưởng của Ngân Hôi Tinh, anh đã thấy có người treo thưởng thông tin về nhóm thợ săn tiền thưởng đó, phần thưởng lên đến 100.000 tinh tệ.
Thông tin đó đã được đăng lên từ vài tiếng trước mà tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chứng tỏ bọn chúng rất già đời, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể tìm thấy.
“Suýt quên mất, có khi chú Thọt biết gì đó. Nền văn minh Lam Tinh, mấy hệ sao này nói lớn thì lớn, mà nhỏ thì cũng chẳng nhỏ lắm…” Lý Minh nghĩ đến đây, lập tức liên lạc: [Chú Thọt, chú biết người này không?] Lý Minh gửi đi một tấm ảnh, là hình tên đã lộ diện lúc trước, không biết ai đã chụp lại được, hiện tại cả Bộ Bộ An ninh đều có một bản.
Không có hồi âm, chỉ còn cách chờ.
Mãi đến gần nửa đêm, chú Thọt mới nhắn lại: [Không biết người đó, nhưng cái găng tay thì quen, chắc hắn đeo mặt nạ mô phỏng.]
[Độc Hỏa, là đội trưởng của một nhóm thợ săn tiền thưởng nào đó, cấp D. Mày đụng phải hắn ta à?]
[Có chút chuyện muốn tìm hắn, chú có quen không?]
[Không quen, nhưng trong đội hắn ta có một người từng được tao cứu mạng.]
Ánh mắt Lý Minh lóe lên ánh sáng sắc lạnh: [Ai vậy? Có thể cho cháu thông tin liên lạc được không?]
Chú Thọt hỏi lại: [Mày muốn làm gì?]
[Trước đó mày giết một sinh mệnh cấp E à?]
Lý Minh nghĩ một chút rồi vẫn trả lời: [Một phát bắn tỉa.]
Chú Thọt im lặng một lúc mới nói: [Là khẩu súng bắn tỉa của cha mày?]
[Thông tin liên lạc thì không thể đưa cho mày được. Nhưng nể tình phần chia 100.000 tinh tệ kia, cùng lắm tao giúp mày dò xem giờ cô ta đang làm gì.]
Cô ta? Là phụ nữ sao?
Lý Minh trả lời: [Được, làm phiền chú rồi. Ngoài ra, phần chia thưởng kia là chuyện đương nhiên, chú không cần để tâm.]
Bản thân Lý Minh cũng không đặt nặng chuyện chia ra 100.000 tinh tệ, vì chính chú Thọt đã nói trước, và anh cũng đã chấp nhận rồi.
[Thằng nhóc thối này, mua chuộc lòng người thì giỏi đấy, nhưng tao không nợ ai cái gì.] Nói rồi, chú Thọt đang ngồi trong một khoang tàu chật hẹp khẽ cười, mở ra một giao diện khác: [Tiểu Tô, đang ở Ngân Hôi Tinh sao?]
…
[…Đội của cô ta nhận nhiệm vụ chỉ định từ Công ty Tinh Sáng, phần thưởng lên đến mười triệu tinh tệ, mục tiêu là đánh cắp một vật trong trụ sở Bộ An ninh…]
[Chỉ biết được đến đó thôi, nếu không nhờ tao từng cứu mạng cô ta, cô ta cũng chẳng nói gì với tao đâu.]
[Cảm ơn chú Thọt.] Lý Minh gõ bốn chữ rồi tắt thiết bị đầu cuối, bắt đầu sắp xếp lại manh mối.
Đối phương không nhắm đến việc giết người, chỉ muốn dụ nhóm của Tần Tiêu rời khỏi tòa nhà, sau đó đột nhập trộm đồ.
Là Công ty Tinh Sáng đứng sau chỉ đạo, điều này khiến Lý Minh ý thức được món đồ bị mất đó chắc chắn cực kỳ quan trọng. Kết hợp với cơn giận dữ của Tần Tiêu, và chuyện Tổ điều tra Liên sao sắp đến, anh dần nhận ra…
“Là bằng chứng gì đó chăng…” Lý Minh suy nghĩ, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng: “Nếu đúng là như vậy… có lẽ mình có thể thử cược một ván…”
…
“Lão Tần, rốt cuộc là mất cái gì mà làm rúng động cả thành phố, thần thần bí bí vậy, cũng không nói với tôi một tiếng.” Trên màn hình ảo, khuôn mặt tròn trịa của một người đàn ông mập mạp gần như chiếm hết khung hình.
Tần Tiêu thản nhiên nói: “Chỉ là một vài món đồ sưu tầm cá nhân.”
Gã béo vẫn chưa chịu buông tha: “Sưu tầm cái gì mà đáng để ông nổi trận lôi đình thế?”
“Không liên quan đến ông. Tổ điều tra số 6 sắp đến rồi, ông chuẩn bị đón tiếp đi.” Tần Tiêu nói xong liền tắt màn hình, sắc mặt vốn bình tĩnh ngay lập tức phủ đầy mây đen.
“Rốt cuộc là ai…” Trong đầu ông ta lướt qua nhiều gương mặt, nhưng vẫn không thể xác định được.
Tít! Thiết bị đầu cuối trên bàn lại vang lên, hiện ra gương mặt thanh tú của thư ký: “Bộ trưởng, Lý Minh muốn gặp ngài.”
“Cậu ta à?” Tần Tiêu nhíu mày, vốn có ấn tượng không tệ với thằng nhóc này, nhưng hiện giờ ông ta chẳng có hứng gặp ai cả.
Tuy nhiên, thư ký liền bổ sung: “Cậu ấy nói có tin tình báo quan trọng liên quan đến đám thợ săn tiền thưởng hôm nay.”
Sắc mặt Tần Tiêu lập tức thay đổi, trở nên ôn hòa: “Cho cậu ta vào đi.”
“Vâng.”
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Lý Minh đẩy cửa bước vào. Trên mặt Tần Tiêu vẫn giữ nụ cười quen thuộc, giơ tay ra: “Tới rồi à, ngồi đi.”
“Hôm nay vất vả cả ngày, giờ này còn đến Bộ, đúng là thanh niên có khác, sức lực dồi dào.” Ông ta vừa nói vừa rót cho mình một ly trà màu hổ phách, sau đó rót cho Lý Minh một ly.
Lý Minh lắc đầu: “Phục vụ người dân là trách nhiệm, không vất vả.”
“Cậu thú vị đấy…” Tần Tiêu cười nhạt, “Nghe nói hôm nay, tay bắn tỉa bên địch là do cậu xử lý?”
Ông ta rất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, chỉ tiếc là suýt nữa đã ngăn được tên kia… để Trưởng phòng Phùng có thể sống sót.” Lý Minh khẽ thở dài.
Tần Tiêu liếc nhìn Lý Minh, nhất thời không nhìn ra được cậu nhóc này đang thật lòng hay giả vờ.
“Cậu nói có tin tình báo quan trọng?” Ông ta nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận