Đèn bật sáng, giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên: “Chào mừng quý khách đến thăm, người lạ.”
Lý Minh liếc vào bên trong, nhưng chưa vào ngay, mà quay máy quanh con tàu chụp vài tấm ảnh, sau đó gửi lên mạng Hố Đen để nhờ định giá.
Lúc này anh mới phát hiện, chú Thọt đã gửi tin nhắn cho anh từ vài giờ trước: [Thằng ranh con, món đồ tao trộm được rồi, thành phố Ngân Hôi đang truy bắt toàn thành, nhưng bọn lính Bộ An ninh đều bị điều đi rồi, nhân lực thiếu trầm trọng, giờ tao đi đâu tìm mày?]
Tốt quá! Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời: [Cháu gửi chú tọa độ, đến chỗ cháu, nhớ mang theo món đồ.]
Chú Thọt gửi lại một icon ‘OK’, rõ ràng là vẫn luôn chờ tin từ anh.
Tảng đá trong lòng cũng được tháo xuống, lúc này Lý Minh mới bắt đầu khám phá con tàu, nhưng phát hiện ngoài khu vực công cộng ra thì chỗ nào cũng bị khóa.
“Xin lỗi, người lạ, quyền hạn của bạn chỉ giới hạn ở khu vực công cộng.”
Trí tuệ nhân tạo trả lời anh một cách lịch sự. Thẻ điều khiển tàu chỉ có thể mở cửa tàu, ngoài ra không có quyền truy cập hệ thống nội bộ.
“Chỉ có ủy quyền từ thuyền trưởng hoặc quyền hạn cao nhất mới có thể vào các khoang khác.”
“Thuyền trưởng chết rồi mà…” Lý Minh bó tay, mở giao diện điều khiển, lấy ra bộ não mini mà anh từng thu được trước đó.
Khi kết nối thành công, một lượng lớn kiến thức về kỹ thuật hacker tràn vào đầu, các ký tự liên tục nhấp nháy: Cơ chế phân quyền, tường lửa… không lâu sau, anh đã trở thành một hacker thành thạo.
“Loại trí tuệ nhân tạo cấp thấp như này, chỉ cần tấn công DoS bằng cách làm quá tải logic nền tảng, là có thể phá khóa. Nhưng mà… không có công cụ phù hợp.”
Anh nhíu mày, kích hoạt chức năng [Tăng cường tính toán], nâng kỹ năng hacker lên trình độ cao cấp. Đầu óc như bị sóng dữ cuốn đi, thông tin ào ạt khiến Lý Minh choáng váng.
“Hừ…” Anh xoa thái dương, lấy thiết bị thông minh rẻ tiền mang theo người ra, tháo tung chỉ trong vài giây, rồi lắp lại thành một công cụ khác.
“Dùng nó làm thiết bị trung gian, chip Y332 tuy xử lý đồ họa kém, nhưng tần số lõi tạm chấp nhận được, chỉ là phải vượt qua giới hạn tiêu thụ điện năng…”
Anh suy nghĩ rồi nói tiếp: “Là khách công cộng, tôi có một thiết bị cần điện áp đặc biệt, đề nghị tăng điện áp cung cấp thêm 25%.”
“Không thành vấn đề.” Trí tuệ nhân tạo phản hồi, yêu cầu nằm trong quyền hạn công cộng.
“Là khách công cộng, tôi cần thực hiện một công việc, cần sử dụng máy tính công cộng, xin mở cổng truyền dữ liệu.”
“Không thành vấn đề.”
Lý Minh kết nối thiết bị thông minh với cổng truyền dữ liệu, rồi cắm vào ổ điện đã điều chỉnh điện áp, bắt đầu thao tác nhanh như chớp.
“Cảnh báo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=75]
Cảnh báo!” Đèn trong khoang nhấp nháy loạn xạ, trí tuệ nhân tạo bắt đầu phát tín hiệu bất thường, lúc nhanh lúc chậm.
Chỉ trong một hai phút, thiết bị của Lý Minh bắn ra vài tia lửa, đồng thời hệ thống đèn của toàn bộ tàu vụt tắt, rồi bất ngờ sáng rực trở lại.
Giọng nói của AI đã thay đổi, trở nên điềm tĩnh: “Xin chào, thuyền trưởng.”
Lý Minh hoàn toàn không ngạc nhiên, nếu như có đầy đủ công cụ, thì loại AI cấp thấp như thế này anh có thể phá khóa nhanh hơn nữa.
“Mở toàn bộ các khoang, hiển thị nhật ký hành trình và giám sát trong thời gian gần đây.” Anh ra lệnh.
“Theo ý của ngài.”
Tít – tít – tít …
Tất cả các khoang tàu đồng loạt mở ra, Lý Minh lần lượt đi kiểm tra từng nơi, xem có thứ gì còn sót lại không.
Khoảng nửa tiếng sau, anh gom hết mọi thứ tìm được về khu vực công cộng.
Vũ khí không ít, đạn dược chất đống, nhưng thứ thực sự hữu ích thì không nhiều, phần lớn chỉ là rác.
Nhưng nếu đem đi hấp thụ, cũng có thể giúp anh tăng gần cả nghìn điểm năng lượng kim loại.
Vừa hấp thụ năng lượng, Lý Minh vừa kiểm tra nhật ký hành trình.
“Lũ này ít nhất đã ‘xử lý’ hơn trăm mục tiêu…”
“Thời điểm vị ‘Tổng tư lệnh’ liên hệ gần ngay sau vụ ám sát, hẳn là cấp cao của bọn chúng…”
Thời gian trôi đi lúc nào không hay, ánh mắt Lý Minh chợt lóe sáng, rồi lại giãn ra.
“Con tàu này nhìn cũng ra gì phết đấy, mày mới mua hàng cũ à?” Chú Thọt bước vào từ khoang sau, vừa đi vừa nhìn quanh, không ngớt lời xuýt xoa.
Trên lưng ông ta là một vật thể hình hộp chữ nhật, được phủ vải đen.
“Cháu không mua, nhặt được đấy.” Lý Minh đáp bâng quơ.
“Nhặt được?” Chú Thọt cười lớn, “Vận khí của mày cũng tốt quá rồi đấy!”
Ông ta nhìn ngó khắp nơi, bỗng nhiên sững lại, đồng tử co rút, vội vã bước đến đống đồ lộn xộn, nhặt lên một chiếc áo đen, hai tay run rẩy, không tin nổi: “Cái này… cái này là biểu tượng của ‘Tận’!’”
Lý Minh quay đầu nhìn, thấy trên chiếc áo có một biểu tượng ngọn lửa màu đỏ.
“Hình như là vậy.” Anh gật gù.
“Hình như?” Chú Thọt giật mình, “Phản ứng kiểu gì vậy? M* nó, đây là tàu của 'Tận'! Mày nhặt được cái thứ chết người này bằng cách nào…?”
“Khoan đã…” Chú Thọt như chợt tỉnh, nhìn chằm chằm thẻ điều khiển tàu trên bàn. Một ý nghĩ khó tin chợt lóe lên trong đầu ông ta.
Trái cổ ông ta lăn lên lăn xuống, cẩn trọng hỏi: “Không lẽ… mày đã đầu hàng?”
“Hả?” Lý Minh sửng sốt, không nghĩ ra được tại sao chú Thọt lại hỏi vậy. Anh lắc đầu, bất đắc dĩ: “Nhìn cháu giống kiểu yếu đuối lắm à?”
“Cháu giết sạch lũ đó rồi, dùng thẻ tàu của chúng để vào xem thử.” Anh nói như không có gì, nhưng chú Thọt thì chết sững.
“Giết sạch… lũ đó?”
Không phải ông ta nghe nhầm đấy chứ? Ông ta biết rõ năng lực của bọn đó, lần trước chính vì có người báo trước, ông ta mới giăng bẫy, gọi người đến hỗ trợ, mới miễn cưỡng sống sót sau trận thảm sát.
Vậy mà giờ, Lý Minh lại… giết sạch chỉ bằng một câu nói nhẹ tênh?
Một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng trào, nhưng ông ta không biết nên nói gì, chỉ đứng đơ tại chỗ.
“À đúng rồi, chú biết ai là Tổng tư lệnh không?” Lý Minh hỏi.
“Tổng tư lệnh?” Chú Thọt giật bắn người, cố lấy lại bình tĩnh: “Chắc là thủ lĩnh của tổ chức 'Tận'.”
Nhìn vào màn hình trong khoang, nhật ký hành trình và video giám sát đang phát nhanh, ông ta không khỏi nghi ngờ: “Mày còn có quyền hạn cao nhất ở đây à?”
“Chứ còn sao nữa?” Lý Minh nhún vai.
Chú Thọt muốn nói gì đó, rồi lại thôi, đột nhiên cảm thấy Lý Minh như được bao phủ bởi một tầng khí đen, khiến ông ta gần như không nhìn rõ được nữa.
“Chú Thọt!”
Ông ta choàng tỉnh, thì thấy Lý Minh đã đứng trước mặt từ bao giờ, trên mặt còn mang nét nghi hoặc: “Chú sao vậy? Cháu gọi chú mấy lần rồi đấy.”
“Đưa cái thứ chú đang mang trên lưng cho cháu xem đi.”
“À, ừ ừ…” Chú Thọt luống cuống, vật nặng rơi “rầm” xuống đất, rồi hỏi: “Nhưng… rốt cuộc mày định làm gì với cái này? Chẳng phải chỉ là thiết bị kiểm tra thôi sao?”
Lý Minh không trả lời, chỉ sờ tay lên, thở phào nhẹ nhõm, may là nó chưa bị thay đổi gì.
Thấy anh im lặng, chú Thọt cũng không hỏi thêm, chỉ trầm ngâm nói: “Tin cái đội kia bị diệt không thể giấu lâu được. Ở Ngân Hôi Tinh, chỉ có mày là mục tiêu, chắc chắn mày sẽ thành kẻ bị nghi ngờ lớn nhất.”
“Tốt nhất chúng ta rút khỏi đây càng sớm càng tốt. Tao có một đường dây, lén vượt biên sang Kasakuk, rồi từ đó tới Sa Trần Tinh.”
“Cổng không gian liên văn minh duy nhất nằm ở Thủ đô Tinh, chúng ta không thể đến đó, chỉ có thể bay từ từ, mất chừng 3 – 5 năm thì tới được văn minh Incers gần nhất…”
“Đến lúc đó, tìm cách làm giấy tờ mới, rồi ẩn náu thêm một thời gian nữa.”
“Chú Thọt, nguyên cái đoạn dài ngoằng thế này, nghe thôi cháu cũng thấy mệt rồi.” Lý Minh lắc đầu cắt lời: “Tạm thời cháu chưa định rời khỏi đây.”
“Không rời đi?” Chú Thọt trừng mắt: “Đừng tưởng giết được đám người đó là có thể chống lại ‘Tận’, trước đây mày còn yên phận thì không sao, giờ đã để lộ đặc thù, chúng tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu! Mày tính chơi kiểu gì đây!?”
“Cháu đương nhiên không chơi lại. Thế Giáo sư Ngô thì sao?” Lý Minh hỏi lại.
Chú Thọt hơi sững người: “Giáo sư Ngô...”
“Nghe chú nói vậy thì nếu chạy, ít nhất cũng mất năm sáu năm, lại còn không kiếm được tí tài nguyên nào.”
“Giáo sư Ngô giờ tuy không còn danh vọng như trước, nhưng dù là lạc đà chết cũng lớn hơn ngựa, nếu chỉ là bảo vệ cháu, thì hoàn toàn không có vấn đề.” Chú Thọt gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày: “Nhưng ông ta dựa vào cái gì mà bảo vệ mày?”
“Chú đoán thử xem.” Lý Minh mỉm cười. Chú Thọt nghẹn lời, lườm anh một cái rõ cay độc: “Tao năm nay cũng bốn năm chục rồi, hưởng cái gì cũng hưởng đủ cả rồi. Mày muốn chơi thì chơi đi, cùng lắm là chết chung!”
Ông ta lẩm bẩm, cúi người nhặt một cái ống điếu hút thuốc từ đống đồ trên sàn: “Hơ, cái loại cổ lỗ sĩ này không dễ kiếm đâu nha.” Ông ta cẩn thận rửa sạch đầu ống, nhóm chút thuốc còn lại bên trong, rồi tìm một góc ngồi phì phèo hút.
Còn Lý Minh thì ôm thiết bị kiểm tra, đi vào một khoang tàu, đóng cửa lại, đặt tay lên cảm ứng, lập tức tiêu hao 20.000 điểm năng lượng kim loại.
Anh đem nó đặt vào ô điều khiển, thử kích hoạt năng lực.
Kết quả, giao diện điều khiển mờ dần, như thể bị tạm thời khóa lại.
Ngay lúc đó, anh cảm nhận rõ có điều gì đó đang thay đổi trong cơ thể, dòng năng lượng khó diễn tả tuôn trào, thẩm thấu vào từng tế bào.
‘Chờ thêm chút, chắc mình sẽ có cái gọi là tiềm năng tinh lọc rồi.’ Lý Minh suy nghĩ.
Khi anh đi ra ngoài, chú Thọt vẫn đang ngồi bên khoang tàu hút thuốc.
Lý Minh đi thẳng đến bàn điều khiển, lấy ra chiếc USB cao cấp mà anh lấy được từ trên người Trần Tụng Nam.
Nó là một hình trụ dài, đáy có cổng kết nối.
Anh rút một dây truyền dữ liệu từ bảng điều khiển, cắm vào, màn hình ảo hiện lên thông báo: “Không thể truy xuất dữ liệu!”
Không nhận diện được, Lý Minh đã đoán trước. Mã hóa lượng tử là một trong những cách mã hóa thô bạo mà hiệu quả nhất, chuỗi mật mã ngẫu nhiên gần như vô tận, chỉ có chìa khóa lượng tử liên kết mới mở được.
“Cái gì đấy?” Chú Thọt tò mò lại gần xem.
“USB mã hóa lượng tử.” Lý Minh đáp, ngón tay như ảo ảnh lướt trên bàn phím ảo, hàng loạt cửa sổ dữ liệu bật lên rồi biến mất.
“Mã hóa lượng tử à?” Chú Thọt sửng sốt: “Thứ bên trong chắc không đơn giản.”
Tít — tít —
Cửa sổ cảnh báo đỏ hiện lên trên màn hình ảo, Lý Minh hơi nhíu mày: “Không phá được?”
“Mày định phá nó thật đấy à?” Chú Thọt càng sửng sốt, ho hai tiếng, khói trắng phả ra từ mũi và miệng: “Mày biết lượng tử vướng víu chỗ nào không? Mã hóa liên tục thay đổi, chỉ có chìa khóa lượng tử mới khớp. Không có đội ngũ, không có server hỗ trợ, mày muốn phá giải nó, chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.”
Lý Minh dĩ nhiên hiểu điều đó.
‘Trình hacker cao cấp cũng không đủ.’ Anh trầm ngâm, rồi sau một lúc đắn đo, quyết định nâng cấp bộ não thông minh mini.
Cái thứ này tuyệt đối không thể đưa cho Tần Tiêu ngay được.
Anh tiêu hao 4.000 điểm năng lượng kim loại, bộ não mini lập tức lột xác: Lớp vỏ kim loại trở nên tinh xảo hơn, tất cả nút vật lý biến mất, kích thước thu nhỏ lại bằng đồng hồ đeo tay.
Giao diện hiện lên:
[Bộ não thông minh mini - D: Công cụ hỗ trợ tính toán chuyên nghiệp hơn.
…
Hiệu quả kích hoạt: Kỹ năng hacker — Cao cấp.
Kỹ năng đặc biệt — Tăng cường tính toán: Tạm thời nâng kỹ năng hacker lên cấp bậc đại sư.]
“Cấp bậc đại sư?” Lý Minh khẽ nhướng mày, hacker bậc đại sư sao?
Ngay sau đó, cảm giác đầu óc choáng váng quen thuộc lại ập đến. Anh kích hoạt [Tăng cường tính toán], tức khắc, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời tràn vào, vô số thông tin được truyền thẳng vào trí não.
Anh có cảm giác như mình đã ngồi trước bộ não thông minh suốt mấy chục năm, mỗi ngày chỉ làm một việc duy nhất: lập trình, phân tích, phá mã. Tất cả kiến thức liên quan, thuần thục như lòng bàn tay.
“Phù… quả là đẳng cấp đại sư.” Lý Minh lắc đầu, cố xua đi cơn đau đầu.
Ngay sau đó, anh sững lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Trên màn hình ánh xanh lam chỉ anh mới thấy được, hiện lên một dòng chữ:
[Kỹ năng hacker nâng lên cấp bậc đại sư, đạt được năng lực: Thiết bị đầu cuối cá nhân. Có muốn tiêu hao [Bộ não thông minh mini] để cố định vĩnh viễn năng lực này không?]
Sau khi nâng một kỹ năng lên bậc đại sư, có thể kích hoạt một kỹ năng đặc biệt, nếu tiêu hao vật phẩm kích hoạt tương ứng thì có thể cố định kỹ năng này vĩnh viễn.
Lý Minh lập tức hiểu ra.
‘Giống như mấy ông thợ lành nghề mài giũa kỹ năng mấy chục năm, cuối cùng cũng tạo ra được tuyệt kỹ của riêng mình.’
Chỉ khác là: tuyệt kỹ này của anh có chút bá đạo.
[Thiết bị đầu cuối cá nhân: Tạm thời biến bản thân thành một server đầu cuối có cấp bậc tương đương.]
‘Theo lý mà nói, phải nâng đến cấp C, kỹ năng mới đạt đến trình độ đại sư, kiểu nâng cấp tạm thời như thế này, đúng là ăn gian.’ Lý Minh suy ngẫm.
‘Muốn nâng lên cấp C, tiêu tốn hàng vạn điểm năng lượng kim loại.’
Việc cố định kỹ năng là điều bắt buộc, nếu không gần như không có hy vọng phá giải mã hóa lượng tử. Bởi vì server đầu cuối và thiết bị thông thường hoàn toàn khác biệt.
Chỉ là sau khi cố định, bộ não mini sẽ biến mất, mà tăng cường hacker cấp đại sư cũng theo đó mà mất đi.
“Sao thế?” Chú Thọt thấy Lý Minh đứng bất động, tưởng anh phá giải thất bại, bèn an ủi: “Đừng nản, mã hóa lượng tử là một trong những cơn ác mộng nổi tiếng, nhiều thợ săn tiền thưởng còn tránh né không dám động vào.”
“Ngành nào cũng có chuyên môn của nó. Mày có thể phá được AI của con tàu này là giỏi lắm rồi. Mấy đội thợ săn còn phải thuê chuyên gia hacker chuyên biệt, trình độ cũng chỉ tầm cỡ mày thôi.”
Lý Minh liếc nhìn ông ta, rồi ngồi lại trước bàn điều khiển.
Anh đã nghĩ ra cách: Dùng trình độ hacker đại sư, viết một chương trình phá mã. Đợi khi cố định xong năng lực, thì chạy chương trình là được.
Tít—
Vài tiếng đồng hồ sau, Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, bấm nút cuối cùng, chương trình phá mã khởi động.
Khi ngón tay anh chạm vào bàn điều khiển, lập tức tạo nên liên kết đặc biệt, cơ thể anh như rơi vào trạng thái vận động cường độ cao, nóng rực, bốc hơi nước, khiến chú Thọt nhìn tròn mắt.
Trong quá trình đó, Lý Minh phải nghỉ ngơi vài lần. Tới khi trời sáng hẳn, trên màn hình ảo mới bật ra hàng loạt cửa sổ, dày đặc là các tập tin.
Chú Thọt lúc trước còn ngồi ung dung hút thuốc, giờ thì mắt muốn rớt ra ngoài, gần như dán cả mặt vào màn hình, há hốc mồm: “Mày thật sự phá được à!?”
“Chứ chẳng lẽ nó tự mở ra?” Lý Minh dù mệt mỏi rã rời, vẫn còn sức chọc quê ông ta, rồi lần lượt mở từng tập tin ra xem.
“Không... cho tao... cho tao thở cái…” Chú Thọt choáng váng.
Từ lúc biết Lý Minh đã là sinh mệnh cấp E, ông ta cũng không quá bất ngờ.
Vì cấp E vẫn còn là "người", vẫn trong phạm vi hiểu được.
Nhưng còn bây giờ?
Lăn lộn trong giới thợ săn tiền thưởng bao năm, ông ta cũng hiểu chút ít về hacker.
“Hacker giỏi là một chuyện, thiết bị còn quan trọng hơn. Cái AI của tàu cỏn con này mà mày cũng phá được mã lượng tử? Thật quá hoang đường!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận