Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 91: Hóa ra là câu cá!

Ngày cập nhật : 2025-08-14 21:54:54
“Làm gì vậy?” Cuối cùng người phụ nữ cũng nhìn thấy trên gương mặt Lý Minh biểu cảm mà mình muốn, cười yêu kiều lả lướt: “Cậu đoán xem.”
Cô ta xoay người, lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, bên trong đặt một viên tinh thể trắng mờ ảo như phủ một làn sương.
“Tinh thể Cross, thứ này có thể khuếch đại sóng não của sinh vật, hơn nữa đây còn là Khoáng mẫu đó, vẫn chưa đoán ra sao?”
“Cô muốn khống chế tôi?” Lý Minh nhíu mày, nhớ lại sự khác thường của Hàn Dũng.
“Cũng sắp rồi, muốn khống chế cậu thì phải khiến não cậu chết trước, giờ thì chưa được.” Người phụ nữ khẽ cười.
“Đừng phí lời với cậu ta nữa, mau kiểm tra ký ức của cậu ta đi.” Người đàn ông gầy thúc giục lần nữa.
Kiểm tra ký ức của anh? Còn có thủ đoạn này sao?
Trong đầu Lý Minh nhanh chóng nhảy số, liền nói: “Không cần làm thế đâu, các người muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng là được.”
Trong âm thầm, tám nghìn điểm năng lượng kim loại hao hụt, anh nâng cấp Giáp Ma Trận:
[Hạt Ngân Hôi – cấp D: giáp được tẩm Khoáng mẫu Ngân Hôi thành hạt nano, sau khi nâng cấp lần nữa đã xảy ra sự lột xác.

Hiệu quả kích hoạt: tăng cường thể lực: 150%.
Kỹ năng đặc biệt – Dung hợp: Hạt Ngân Hôi có thể dung hợp với bất kỳ vật phẩm kích hoạt cùng đẳng cấp nào, tăng gấp đôi hiệu quả của nó, đồng thời không chiếm thêm ô điều khiển.]
Kỹ năng “Dung hợp” này thật tuyệt, ở cấp E đã dùng Khoáng mẫu Ngân Hôi để cường hóa, giờ thì hoàn toàn lột xác, khả năng khống chế của anh lại tăng lên.
“Xin lỗi, tôi không tin cậu lắm.” Người phụ nữ lắc đầu, tinh thể trong tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Người đàn ông gầy bên cạnh thì mở hai chiếc va li, bên trong trống rỗng,
“Đm.”
“Sao vậy?” Người phụ nữ nhìn sang.
“Đây là va li của cậu ta, tôi còn tưởng bên trong có đồ gì tốt, ai dè trống trơn.” Người đàn ông gầy khó chịu nói.
“Các người muốn biết bên trong có gì không?” Lý Minh hỏi, động tác của người phụ nữ hơi khựng lại.
Người đàn ông gầy trầm giọng nói: “Cậu ta đang câu giờ, đừng nghe cậu ta, lát nữa kiểm tra ký ức thì tự nhiên sẽ biết hết thôi.”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng phải chuẩn bị, anh tưởng kiểm tra ký ức là chuyện có thể tùy tiện làm sao?” Người phụ nữ bị thúc giục liên tục cũng hơi bực, cô ta đâu phải bị Lý Minh làm chậm trễ.
Người đàn ông gầy cau mày, chăm chú nhìn Lý Minh, xoa cằm: “Đến giờ mà vẫn chưa từ bỏ việc dây dưa dài dòng với chúng tôi, vì sao?”
“Hy vọng, tôi vẫn còn hy vọng, hy vọng thoát thân?”
“Hy vọng ở đâu ra? Cậu cho rằng người của Ngô Diễn Thanh sẽ tìm được cậu?”
Người đàn ông gầy suy đoán một hồi, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đi đến góc phòng, cầm một thiết bị giống máy dò, quét khắp người Lý Minh.
“Không có thiết bị định vị cấy ghép.” Gã rất cẩn trọng, đặt máy dò xuống nhưng vẫn không yên tâm: “Tôi ra ngoài thăm dò xung quanh, chú ý tín hiệu trong kênh, nếu có gì nguy hiểm thì mau chóng rút lui.”
Người phụ nữ gật đầu, tinh thể trong tay đã sáng rực đến một mức nhất định, người đàn ông gầy một mình rời đi, để lại hai người ở đây trông chừng.
Trên người Lý Minh có còng ức chế gene, anh không lo về nó cho lắm.
Đi rồi sao? Lý Minh có chút bất ngờ, như vậy thì càng đơn giản hơn.
Lại đợi thêm năm phút, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, tinh thể trong tay giống như một bóng đèn sợi đốt, chói lòa.
“Tôi thực sự có một bí mật.” Lý Minh vừa nói, giọng dần nhỏ lại.
“Cậu nói gì?” Người phụ nữ nhíu mày, lại nghiêng người tới gần, khoảng cách vốn đã rất gần, giờ thì Lý Minh thậm chí có thể nhìn rõ lớp phấn dày trên mặt cô ta.
“Ừm, thật ra, cô không nên để anh ta ra ngoài.” Lý Minh mở miệng, người phụ nữ khẽ cười khẩy, vừa định nói thì sắc mặt bỗng biến đổi khó lường.
Giây tiếp theo, đồng tử co rút mạnh, một cơn đau dữ dội truyền đến từ bụng, cô ta kinh ngạc cúi xuống nhìn, chỉ thấy một cánh tay kim loại vươn ra từ sau lưng Lý Minh.
Cái quái gì vậy!? Sao lại có một cánh tay kim loại.
Còn hai người đứng phía sau Lý Minh cũng bị cánh tay máy đâm xuyên, nâng bổng lên cao.
Gần như cùng lúc đó, chiếc còng ức chế gene trên tay Lý Minh đã biến mất, cảnh tượng này khiến người phụ nữ trước mặt càng thêm kinh hãi.
Nhưng cơn đau dữ dội ở bụng không cho phép cô ta suy nghĩ thêm, vẻ mặt đau đớn nhanh chóng biến thành vẻ dữ tợn, cô ta đã chẳng còn bận tâm gì nữa, chỉ muốn xé xác kẻ trước mắt.
Thế nhưng ngay sau đó, chuyện còn kỳ dị hơn lại xảy ra, khi luồng sức mạnh cuồn cuộn từ bốn phía quanh cô ta bùng phát, trên người Lý Minh bỗng hiện ra một lớp giáp chiến đấu dày nặng.
Tiếp đó, thân hình anh bất ngờ cao lớn hẳn lên, bộ giáp chiến đấu cũng đồng thời giãn ra, để lộ lớp lót sợi ở các khớp nối.
Những hạt Ngân Hôi như nước chảy, di chuyển trong các khe hở, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống phòng ngự, trở nên liền mạch như một khối.
Bốn cánh tay máy vốn gắn ở sau lưng cũng khớp chặt vào phần lưng của giáp chiến đấu.
Xèo xèo…
Những tia hồ quang điện màu lam chói mắt bất ngờ nổ tung xung quanh cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=91]

Đây chính là trạng thái tác chiến toàn lực hiện tại của Lý Minh, tựa như một vị tướng quân mặc giáp đen vạm vỡ.
Khi anh vừa hoàn tất biến thân, cả người đã bị luồng sức mạnh vô hình cuồn cuộn từ người phụ nữ kia ép chặt lên tường, bốn cánh tay máy ghì chặt vào hai bên tường.
Lớp vữa tường nứt toác, vết nứt lan rộng, bàn ghế vỡ nát, biến thành bụi vụn.
Các hạt trên bề mặt giáp chiến đấu không ngừng tỏa ra, là giáp chiến đấu cá nhân đạt chuẩn chứng nhận của Đồ Chinh, “TankGuard-211” có khả năng phòng thủ không phải bàn cãi.
Loại giáp này không có giá trị phòng ngự tuyệt đối, không phải dưới một giới hạn nào đó thì không thể phá, hay vượt một giới hạn nào đó thì sẽ lập tức vỡ.
Hơn nữa giờ còn được hạt dung hợp hỗ trợ, năng lực phòng thủ tăng gấp đôi, kiểu tấn công diện rộng (AOE) như thế này rõ ràng không thể gây sát thương đáng kể cho anh.
Không chỉ vậy, trước ngực giáp, ba khối kim loại hình thoi giao nhau, vẽ nên ba tia sáng, rồi mở rộng thành một tấm lá chắn năng lượng hình tam giác ngược, sức ép tức thì giảm hẳn.
Người phụ nữ một tay ôm bụng đang chảy máu, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi, cảm nhận sinh mệnh của mình đang dần trôi đi, cơn đau dữ dội trong thân thể hòa cùng nỗi run sợ trong lòng.
Cô ta cảm giác thế giới quan của mình bị phá nát, trên người Lý Minh sao lại có thể xuất hiện nhiều thứ như vậy?
Rõ ràng khi nãy chẳng phát hiện được gì, anh cũng đâu phải một cơ thể cải tạo máy móc.
Bộp!
Vị “tướng quân mặc giáp đen” cao lớn bước lên một bước, bàn chân bọc kim loại in sâu xuống sàn, cứ thế áp sát, Lý Minh từng bước tiến đến gần.
“Cậu… rốt cuộc là… thứ gì vậy!” Người phụ nữ tái mặt, khàn giọng hỏi.
“Các người là ai phái tới?” Một cánh tay máy bóp chặt cổ người phụ nữ, nhấc cô ta lên trước mặt Lý Minh, cánh tay máy còn lại thì nhặt viên tinh thể Cross rơi gần đó.
Công dụng của loại Khoáng mẫu đặc biệt này dường như còn nhiều hơn Lý Minh tưởng, thậm chí có thể tăng cường dị năng.
“Hự… hự…” Khóe miệng người phụ nữ trào máu, ánh mắt vẫn gắt gao dán vào Lý Minh, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng anh, nhưng không nói lời nào.
Lý Minh vừa ra tay đã không để lại đường sống, cô ta chỉ có một kết cục duy nhất, nói hay không cũng thế.
Sinh mệnh tắt dần, cánh tay máy ném cô ta vào góc phòng, Lý Minh thì trầm ngâm: “Vẫn còn một gã đàn ông nữa, nên đi hay ở lại phục kích anh ta đây?”
Anh cân nhắc, hiện tại sức bộc phá tổng thể của mình có thể chạm tới cấp D, nhưng gã kia không phải người dị năng, thực lực cụ thể thì chưa rõ.
Có nên dùng [Đạn nhiệt áp] để nâng lên hẳn mức D?
“Không, không cần lãng phí ở đây, cứ gọi người đến, giết anh ta luôn.” Lý Minh lắc đầu, cuối cùng quyết định rời đi.
Từng món vật phẩm kích hoạt trên người lần lượt biến mất, anh nhét viên tinh thể Cross vào trong áo.
Nhanh chóng lục soát căn phòng, không tìm thấy camera giám sát nào, liếc nhìn cửa sổ, lấy ra thiết bị thông minh, tìm Lạc Xuyên rồi bấm gọi.
Ngay sau đó, một tiếng chuông từ xa phía ngoài cửa dần tiến lại gần, sắc mặt Lý Minh chợt trở nên nghiêm trọng, cánh cửa sắt lặng lẽ tan biến.
Người đứng ngoài cửa, chính là Lạc Xuyên, bốn mắt chạm nhau.
“Quả nhiên là anh.” Lý Minh trầm giọng nói, Lạc Xuyên là sinh mệnh cấp C, tầng sinh mệnh quá cao, anh không thể đấu lại.
“Là tôi cái gì?” Lạc Xuyên dường như còn kinh ngạc hơn anh, nhìn thi thể dưới đất: “Cậu lại giết được cô ta… cái quái gì thế!”
Sắc mặt Lạc Xuyên ngẩn ra, vì Lý Minh đã biến mất ngay tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức khiến anh ấy kinh sợ.
“Sao tốc độ của cậu lại nhanh như vậy?” Ở bên cửa sổ, Lạc Xuyên đã khống chế được cánh tay của Lý Minh, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
Anh ấy tuy khống chế được Lý Minh, điều đó là hiển nhiên vì anh ấy là sinh mệnh cấp C, nhưng tầng sinh mệnh của Lý Minh là gì, tốc độ này vượt xa tưởng tượng.
Một sinh mệnh cấp D vốn không nổi bật về tốc độ, e rằng khó có thể đuổi kịp Lý Minh.
“Còn nữa, cậu chạy cái gì?”
Lý Minh nhìn phản ứng của Lạc Xuyên, có vẻ như không giống với dự đoán ban đầu của anh.
Vừa rồi anh dùng toàn bộ vật phẩm kích hoạt ở dạng hiện hóa, không chiếm ô điều khiển chính, nhưng khi nhìn thấy Lạc Xuyên, anh lập tức đổi sang bốn đôi giày, chuẩn bị bỏ chạy.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, không liên quan đến cậu ta.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng Lạc Xuyên, Giáo sư Ngô bước vào: “Nhóc con, là tôi đã xem nhẹ cậu.”
“Tôi… là mồi nhử sao?”
Chỉ vừa nhìn thấy thầy Ngô, anh liền hiểu, Lạc Xuyên không phải kẻ đứng sau.
Giáo sư Ngô đang dùng anh để câu cá.
Lạc Xuyên buông anh xuống, ánh mắt vẫn đầy vẻ thăm dò, thằng nhóc này chạy nhanh quá mức.
“Thầy, thầy cũng nên báo trước cho tôi một tiếng…” Lý Minh bất đắc dĩ nói.
“Báo trước thì vở kịch còn gì hay.” Ngô Diễn Thanh đảo mắt quanh phòng: “Quả bom nén áp trong xe sớm đã bị dọn, trên đường có ít nhất năm chiếc xe bám theo các cậu, sẽ không có nguy hiểm.”
Trong xe còn có bom nén áp? Lý Minh lập tức nói: “Người phụ nữ này có thể dò ký ức của tôi, thầy mà đến trễ chút nữa, tôi thành thằng ngốc luôn rồi.”
“Tôi đã tính toán rồi, cô ta là sinh mệnh cấp D, phải dùng tinh thể Cross hỗ trợ, nhanh nhất cũng cần mười lăm phút chuẩn bị.” Ngô Diễn Thanh có vẻ rất am hiểu: “Tôi còn để dư năm phút.”
Lý Minh nhân cơ hội hỏi: “Bọn người này rốt cuộc là ai?”
“Có bóng dáng Công ty Tinh Sáng.” Giáo sư Ngô đáp, câu trả lời này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lý Minh.
“Nhưng ra tay không phải họ, mà là một nhóm khác, nhóm này luôn theo dõi tôi, Công ty Tinh Sáng đã tìm đến họ.”
Kẻ thù của anh và kẻ thù của thầy Ngô liên thủ sao? Lý Minh suy nghĩ.
“Vậy thì xử nhóm này trước.” Lời anh mang theo sát khí lạnh buốt.
“Được thôi.” Thấy thầy Ngô đã có tính toán, Lý Minh cũng yên tâm hơn, tuy Công ty Tinh Sáng là tập đoàn Liên sao, thực lực hùng mạnh,
Nhưng chi nhánh tại bản địa thì không có nhiều quyền lực đến vậy.
Thầy Ngô bước đến trước thi thể, ngắm nghía một hồi, lạnh nhạt nói: “Lạc Xuyên, xử lý hết đám xác này.”
“Chúng còn một gã đàn ông.” Lý Minh nhắc.
“Đã thành tro rồi.” Lạc Xuyên giải thích, rồi nhìn sang Lý Minh: “Sư đệ, vừa rồi cậu nghi ngờ là tôi sai khiến bọn này sao?”
Lý Minh nhún vai: “Không còn cách nào khác, Hàn Dũng là do sư huynh sắp xếp, phi thuyền tôi đi cũng là sư huynh sắp xếp, thầy rời đi lại là lời anh nói, anh còn đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai?”
Lạc Xuyên cười khổ lắc đầu, không nói thêm, thi thể trên đất bắt đầu lặng lẽ tan chảy, biến thành một vũng máu loãng.
Thầy Ngô quan sát căn phòng, ánh mắt dừng lại trên những chỗ lõm trên tường, vài góc bị mẻ, và dấu chân trên sàn.
“Hãy xử lý luôn cả căn phòng này, đừng để lại bất cứ dấu vết gì.” Ông ta bổ sung.
Lạc Xuyên gật đầu, vừa gọi điện, tường phòng cũng bắt đầu tan chảy.
Lý Minh đứng bên cạnh quan sát, anh không biết thầy Ngô có phát hiện ra trận chiến vừa rồi hay không, hoặc đã suy đoán được gì từ những dấu vết đó, nhưng ông ta không hỏi gì cả.
Ra khỏi cửa, Lý Minh mới nhận ra cầu thang đã chật kín người, có vài gương mặt quen thuộc dường như là đội an ninh của phòng thí nghiệm, lúc này ai nấy đều tỏa ra sát khí kinh người.
Rời khỏi nơi này, anh cùng Giáo sư Ngô lên phi thuyền, ông ta cởi khuy áo vest, ngồi đối diện Lý Minh: “Chiều ngày mai tôi sẽ rời khỏi Kinh Nam.”
“Là thật sao?” Lý Minh do dự hỏi.
“Thật!” Giáo sư Ngô trừng mắt: “Có vài người đa nghi quá mức, luôn tìm mọi cách dò ra bí mật của tôi, giờ còn bắt tay với Công ty Tinh Sáng.”
“Mấy lão già ở Đại học Công nghệ Thủ Đô tuy chỉ có hư danh, nhưng con người vẫn đáng tin hơn.” Ngô Diễn Thanh nói.
Lý Minh gật đầu, thầm nghĩ, sao lại có cảm giác thầy Ngô như thể sẽ không quay lại vậy.
“Còn nữa, hạt giống gene tùy chỉnh, cậu phải chọn song nguyên tố Lôi và Hỏa.” Giáo sư Ngô lại nói.
“Lôi và Hỏa?” Lý Minh khẽ suy nghĩ: “Có liên quan đến trình tự gene?”
“Ừ, nguyên tố đầu tiên cậu dung hợp là Lôi, rất tốt. Tôi biết có vài trình tự gene lấy hạt giống nguyên tố Lôi làm nền tảng.” Giáo sư Ngô gật đầu.
“Trong đó, loại mạnh hơn thì yêu cầu ngay từ cấp D đã phải dung hợp song nguyên tố Lôi – Hỏa, như vậy mới hình thành được hình thái sơ khai của trình tự.”
“Những hạt giống gene được dung hợp là gì? Thầy nói trước cho tôi biết đi.” Lý Minh truy hỏi.
Giáo sư Ngô lắc đầu: “Cấp cao hơn thì tôi cũng không rõ, chỉ có thể nói là phải đi theo hướng đó, nếu một ngày nào đó có cơ hội, mới có thể nắm được trong tay.”
Sau đó ông ta lại thở dài: “Thực ra điều quan trọng nhất của trình tự gene, không phải là hạt giống gene.”
“Quan trọng nhất là bí lục giải phóng, kết hợp với hạt giống gene mới tạo thành trình tự gene thực sự.”
Bí lục giải phóng? Lại là cái quái gì nữa đây?
Lý Minh truy hỏi tiếp, Giáo sư Ngô trầm ngâm một lát rồi vẫn nói: “Cậu chắc biết khái niệm giải phóng gene, còn bí lục giải phóng chính là tỷ lệ giải phóng gene đặc thù.”
“Mỗi cấp bậc của hạt giống gene đều phải tham gia, chỉ cần tỷ lệ hơi lệch là sẽ biến dị.”
Lý Minh không khỏi kinh ngạc, văn minh cao cấp phong tỏa vũ lực của văn minh thấp hơn, văn minh thấp hơn lại phong tỏa vũ lực của công dân trong lãnh thổ.
Tuần hoàn lặp lại, mọi thứ đều “hài hòa” đến vậy.
Giáo sư Ngô đưa anh trở lại phòng thí nghiệm, còn ông ta thì lại ra ngoài.
Lúc này đã gần chín giờ tối, mặc dù vừa trải qua một phen sóng gió, nhưng Lý Minh vẫn tập luyện đến mức mệt rã rời mới chịu dừng lại.
Từ Khoáng mẫu của tinh thể Cross mà anh vừa có được, anh đang cân nhắc nên tăng cường món vật phẩm kích hoạt nào.

Bình Luận

0 Thảo luận