Buổi họp báo được thông báo là bắt đầu lúc mười giờ, nhưng đến chín giờ ba mươi thì mọi người đã vào vị trí.
Bộ trưởng Bộ An ninh là một ông lão tóc đã bạc trắng, tên là Tần Tiêu, luôn tươi cười, mang lại ấn tượng đầu tiên rất dễ gần.
“Cậu nhóc, không tệ, rất dũng cảm đấy.” Ông ta cười ha hả nói, bên cạnh là vài người trung niên khác, trưởng phòng An ninh, Nội vụ, mấy vị trưởng phòng đều có mặt.
“Tất cả là nhờ sự lãnh đạo tài tình của Bộ trưởng.” Lý Minh nghiêm túc đáp lại. Tần Tiêu cười càng rạng rỡ hơn, chỉ vào anh và quay sang nói với mọi người: “Cái thằng nhóc này dẻo miệng đấy.”
“Lát nữa đừng căng thẳng, cứ nói thật là được.” Tần Tiêu nhẹ nhàng dặn dò, rồi quay người rời đi.
Trong số các trưởng phòng, chỉ có trưởng phòng An ninh, Vương Thủ Thành gật đầu với anh, còn lại đều chẳng buồn liếc mắt.
Bọn họ đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là một thằng nhóc may mắn, đúng lúc được đẩy lên để làm màu, chẳng có gì đáng bận tâm.
Sau đó, một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng bước đến, là thư ký của Bộ trưởng Tần, mặc bộ đồ công sở sắc sảo, tất da đen ôm sát ẩn vào váy bó, mỉm cười đưa cho anh một bản lời thoại: “Cậu đối chiếu lại chút nhé, lát nữa đừng đọc sai.”
Lý Minh chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, nhận lấy rồi cẩn thận đọc kỹ.
…
Tại buổi họp báo.
“Bộ trưởng Tần, nghe nói lần buôn người này liên quan đến ba chủng tộc, hơn năm mươi người, được xem là vụ buôn lậu người lớn nhất trong nhiều năm trở lại đây ở Ngân Hôi Tinh.”
Một phóng viên cầm micro, đưa ra một câu hỏi cực kỳ sắc bén: “Ngài nghĩ sao về việc, dưới sự bảo vệ của ngài, lại xảy ra một vụ buôn người quy mô như vậy?”
Tần Tiêu sắc mặt không đổi, đáp: “Tội ác trong lòng người là không thể lường trước. Ngân Hôi Tinh không có hệ thống phòng thủ trên không, hầu hết phi thuyền đều có thể cất cánh và hạ cánh không qua cảng hành tinh, điều này tạo ra mảnh đất màu mỡ cho tội ác nảy sinh.”
“Nhưng từ khi tôi nhậm chức đến nay, tôi luôn không quên tâm nguyện ban đầu…”
Ông ta không phải lần đầu tổ chức họp báo, đối với những câu hỏi sắc sảo kiểu này, đều có thể dùng lý lẽ đánh lái sang hướng khác, dù sao vấn đề cũng không phải ở ông ta.
“…”
Tần Tiêu liếc quanh, máy quay đang chĩa thẳng vào ông ta: “Điều khiến tôi cảm thấy an ủi là, dù tội ác không bao giờ dừng lại, nhưng trên mảnh đất của chính nghĩa, vẫn có những mầm cây mạnh mẽ đang lớn lên.”
Không ít phóng viên lập tức ghi chép:
[Sốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=30]
Bộ trưởng Tần nói: Tội ác không thể ngăn chặn!]
[So với tội ác, chính nghĩa chỉ là mầm non!]
“Lý Minh!” Giọng Tần Tiêu bỗng cao vút lên mấy phần, “Một thành viên Bộ An ninh mới nhậm chức vài ngày trước, chàng trai trung thực và dũng cảm này đã thể hiện rõ phong thái bất khuất của Bộ An ninh…”
“…Tên tội phạm chính lần này đã bị cậu ấy tiêu diệt, qua quá trình thẩm định, quyết định trao tặng cậu ấy Huy hiệu Tân binh Bộ An ninh Ngân Hôi!”
Tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên từ hai bên khán đài, đó là nhóm cổ vũ. Tuy tiếng vỗ tay vang dội, nhưng nét mặt lại không hề phấn khích.
“Cậu ta là người nhà của Dương Bằng phải không?”
“Nghe nói cậu ta chẳng làm gì cả, chỉ nhặt được cái xác của Bàng Văn Long thôi.”
“Đừng nói bừa, rõ ràng là Dương Bằng giết Bàng Văn Long, rồi gán công lao cho cậu ta đấy.”
“…”
Giờ đã là sáng ngày thứ hai sau hành động, hầu hết những chuyện xảy ra hôm đó đã được truyền ra ngoài qua đủ loại kênh, không còn là bí mật gì nữa.
Cũng chính vì vậy, tin đồn lan khắp nơi.
Lý Minh bước lên sân khấu trong bộ đồng phục Bộ An ninh màu xanh đen chỉnh tề, đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định.
Tần Tiêu tự tay gắn huy hiệu cho anh, một chiếc huy hiệu mô phỏng hành tinh, màu xám bạc, to bằng lòng bàn tay.
Ống kính máy ảnh chớp nháy liên tục trong khoảnh khắc ấy.
…
Cùng lúc đó…
Trong đường hầm không gian huyền ảo, một chiếc tàu bay cánh mòng biển màu bạc đang băng qua.
“Đội trưởng…”
Tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang, một người đàn ông thấp bé cầm thiết bị thông minh bước tới. Mấy người trong khoang liếc nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông thấp bé nhìn về phía bóng dáng già dặn đang ngồi trong khoang, tay trái cầm tẩu thuốc kiểu cũ, đang phả ra làn khói nhạt.
“Chuyện gì?” Người kia hỏi, giọng trầm thấp.
“Ngài xem cái này…” Người đàn ông thấp bé bật một đoạn hình chiếu ảo lên, chính là đoạn phát biểu của Lý Minh trong buổi trao huy hiệu…
“…Thành phố Ngân Hôi là nơi tôi sinh ra, lớn lên, tôi yêu tha thiết mảnh đất này…”
“Đây chẳng phải là…” Ông lão cầm tẩu thuốc cau mày.
“Đúng vậy, chính là con trai của mục tiêu số 3447, hiện giờ đã gia nhập Bộ An ninh và còn được trọng dụng.”
“Đã bảo rồi, trừ cỏ phải trừ tận gốc, khi đó giết sạch luôn là xong rồi.” Một thanh niên đang nghịch dao găm ở góc phòng lên tiếng.
“Đánh giá tình báo cho thấy nó không có bất kỳ mối uy hiếp nào.” Một người khác lạnh nhạt nói.
“Giết người càng nhiều, khả năng bại lộ càng cao.”
“Nó đã giết một cá thể sinh mệnh cấp F.” Người đàn ông thấp bé thêm vào.
Ông lão cầm tẩu thuốc giờ cũng không thể giữ được bình tĩnh, mày nhíu lại.
“Chỉ là vớ được cơ hội, may mắn thôi, bản thân nó không đủ thực lực. Ngài xem…” Người đàn ông thấp bé dò hỏi.
Ông lão suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã được Bộ An ninh coi trọng, sớm muộn gì cũng sẽ tò mò về cái chết của cha nó, rồi lần theo điều tra… quay lại một chuyến đi.”
“Chỉ là một thằng nhóc thôi, không cần cả bọn phải quay lại đâu.” Thanh niên ở góc phòng vẫn thờ ơ chơi dao, “Một chuyến đi đi về về tốn thời gian lắm, các người cứ đến chỗ mục tiêu tiếp theo đi.”
Ông lão vuốt cán tẩu thuốc, chậm rãi gật đầu: “Cũng được.”
…
“Lý Minh, cậu chuyển tiền cho tôi à?” Lê Ninh duỗi chân đẩy ghế trượt sang, nghiêng đầu hỏi.
“Ừm, tiền thưởng về rồi, tiện thể trả luôn tiền cho anh.” Lý Minh gật đầu.
“Sao cậu chuyển hai vạn mốt? Tôi chỉ cho cậu vay hai vạn thôi mà.” Lê Ninh cau mày, định chuyển lại 1 nghìn.
“Chẳng phải tôi nói rồi sao, coi như tiền lãi.” Lý Minh không thích mang ơn người khác.
“Cái lãi này cậu tính cũng cao quá đấy, cho vay nặng lãi cũng không như vậy, mấy ngày mà ăn trọn 1 nghìn.” Lê Ninh bất lực, chuyển lại tiền, “Hôm nào cậu mời tôi bữa cơm là được.”
“…Thế thì… được thôi.” Lý Minh cũng không muốn đôi co.
…
Ánh chiều tà mờ ảo như gợn sóng, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta lười biếng, mơ màng.
Lý Minh vừa ra khỏi cửa, đã thấy Dương Dụ đang đứng đợi ở ngoài, váy trắng đến đầu gối, tóc dài lay động trong gió chiều.
“Cậu đến đây làm gì?” Lý Minh liếc nhìn một cái rồi hỏi.
“Cậu nói xem?” Dương Dụ trừng mắt: “Hôm qua không phải cậu nói là không nguy hiểm gì sao?”
“Lời nói dối thiện ý thôi mà.” Lý Minh giải thích, “Tôi chưa về nhà đâu, cậu về trước đi.”
Dương Dụ nhìn chằm chằm anh: “Cậu lại đi nhặt phế liệu à? Tôi đi theo được không?”
“Tùy cậu.” Lý Minh cũng không để tâm. Hôm nay tan làm đúng giờ, chỉ nhặt được ba tiếng, 20 điểm năng lượng kim loại, một tấn vật liệu.
Bảo vệ cổng nhìn họ đầy khó hiểu, dắt bạn gái đi… hẹn hò ở bãi phế liệu à?
“Tan làm là cậu đến chỗ này à?”
Trên xe vận chuyển về nhà, Dương Dụ ngửi thấy mùi rỉ sắt trên người, cau mày hỏi: “Ở đây có gì vui mà đến?”
“Vậy chứng tỏ cậu không phải đối tượng phù hợp để đến.” Lý Minh nhún vai. Dương Dụ thở dài một tiếng, đổi chủ đề rất nhanh, than phiền: “Cha tôi bắt tôi chọn hạt giống gene, nào là Liệt Hỏa Hầu, Dịch Thủy Ngạc… nghe tên chẳng cái nào hay cả.” Toàn là cấp nguyên tố, chắc nhà giàu thật, Lý Minh nghĩ thầm, rồi hỏi ngược lại: “À mà, khi nào cậu khai giảng?”
“Đầu tháng Mười, còn lâu mà.” Dương Dụ đáp.
Lý Minh trong lòng chỉ nghĩ đến mẻ hợp kim zirconium tinh thể sẽ được giao đến lúc nửa đêm, nên tâm trí lơ đãng, phần lớn thời gian đều là Dương Dụ nói chuyện.
Ăn tối đơn giản ở nhà họ Dương xong, anh liền quay về nhà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận