Phiên ngoại — Thính Ngân
Ai ai cũng nói, mong bệ hạ sống lâu trăm tuổi.
Đáng tiếc, bệ hạ của bọn họ, chỉ sống được nửa đời đã yên giấc ngàn thu.
Cả đời này nàng đã quá lao tâm khổ tứ.
Khi mới ngoài ba mươi, A Ngân đã phát hiện tóc mình lấm tấm bạc trắng, nàng bình thản để nó mọc, không giống người khác cứ lo nhổ đi cho bằng được.
Sau đó, nàng vẫn đến thăm a nương của mình như thường lệ.
Phải, nương của nàng vẫn còn sống.
A Ngân vẫn luôn âm thầm tìm kiếm, sống phải thấy người, c/h/e/c phải thấy xác. Cuối cùng, nàng đã tìm được nương lưu lạc bên ngoài. Sợ người khác nắm được điểm yếu mà liên lụy đến bà, nàng vẫn luôn giấu rất kỹ.
Cho đến khi giang sơn đã vững, nàng mới phong mẫu thân làm Phu nhân, rước về kinh thành.
Lý Nhị Ngưu vui mừng khôn xiết.
Hai người cuối cùng cũng thành thân.
Nhưng Sở Phu nhân chỉ mới ở trong kinh thành phồn hoa được hai năm, lập tức cùng Lý Nhị Ngưu nằng nặc đòi về quê làm ruộng. Ban đầu chỉ có một mình Lý Nhị Ngưu làm ầm lên.
Sở Phu nhân cảm khái:
“Khi còn trẻ, nương cứ nghĩ lấy được thanh mai trúc mã mình thích, có một căn nhà ngói nhỏ để ngủ, mỗi tháng được ăn no bụng thì đã là hạnh phúc nhất đời rồi.”
Về sau, trải qua bao nhiêu biến cố, thế sự xoay vần, cuối cùng bà vẫn lấy được nam nhân mình từng yêu khi còn trẻ, sống trong cung điện rộng rãi tiện nghi, mỗi bữa đều là cao lương mỹ vị chẳng trùng món, thế nhưng lại không vui mừng như tưởng tượng. Nhưng cũng không phải là buồn bã.
Đó là một loại cảm xúc phức tạp hơn nhiều.
Là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Là sau tất cả những phong ba, là sự xúc động khi quay đầu lại vào một mùa thu sau bao năm mưa gió.
Hai người họ ở kinh thành không quen, A Ngân cũng không miễn cưỡng nữa, sai người hộ tống họ trở về quê.
Lúc tiễn biệt, nàng lên lầu thành một mình, đứng đó nhìn theo xe ngựa của họ dần khuất bóng tận chân trời...
Hai năm sau, cung nhân đến báo: người trong Thiên lao kia sắp không qua khỏi rồi.
A Ngân xách đèn bước vào sâu trong ngục tối tăm, nhìn Trương Văn Cảnh lúc này chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Ông ta đã mất cả tay chân, A Ngân sai ngự y giữ lại một hơi thở cho ông ta, nhưng không cho chữa lành, giống như ông ta năm xưa từng mua chuộc lang y thôn xóm để hại Lý Nhị Ngưu. Nàng còn sai người cắt luôn lưỡi ông ta, cũng như cái cách ông ta từng vì muốn bịt miệng mà đồ sát cả thôn Trương gia, giết sạch người nhà Trương Kiều Kiều.
Khi mẫu thân nàng vừa được đón đến kinh đô, A Ngân từng dẫn bà đến xem Trương Văn Cảnh.
Bộ dạng chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ của ông ta khi ấy cùng với ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm A Ngân, ông ta còn lết người bò về phía nàng, trông chẳng khác gì ác quỷ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Sở phu nhân vô thức nghĩ ông ta muốn làm hại con gái mình, nghiến răng nhấc ghế đập thẳng vào người ông ta, suýt nữa đã đập c/h/e/c tại chỗ.
A Ngân đứng yên suốt từ đầu đến cuối, bỗng nhiên mỉm cười.
A nương của nàng trước kia luôn nhẫn nhịn không dám phản kháng, vậy mà vì bảo vệ nàng lại trở nên kiên cường, cuối cùng cũng dám chống lại người đàn ông ấy.
Sự sống của Trương Văn Cảnh quả thực rất dai dẳng, bị đánh gần c/h/e/c vẫn sống lại được, còn chống đỡ thêm mấy năm nữa. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không cầm cự nổi.
A Ngân ở bên canh đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Sau đó, nàng đem thi thể phụ thân ruột mình cho chó ăn. Nhìn người nam nhân cả đời ích kỷ tham lam, hèn hạ độc ác, vì danh vì lợi mà bất chấp tất cả, cuối cùng lại kết thúc trong âm thầm lặng lẽ, không ai thương tiếc.
Và cùng chấm dứt với ông ta còn có cả thời đại mà người ta bán vợ bán con, nạn dân phải ăn thịt lẫn nhau kia.
Lại thêm hai năm nữa, Oanh nương hoàn thành việc chủ trì biên soạn xong bộ sách 《Ung Dư Lãm Đồ》 (Bản đồ Ung Dư), đến từ quan cáo biệt, nàng ấy nói muốn ra khơi, đi đến những vùng đất xa hơn để khám phá.
A Ngân đánh giá Oanh nương, vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của nàng ấy, gương mặt dịu dàng, u buồn sầu não, ngày nào cũng lo sợ nhan sắc sẽ tàn phai.
Giờ đây, trên mặt nàng ấy đã có nếp nhăn, làn da rám nắng, dáng vẻ cũng phong trần già dặn hơn nhiều.
Thế nhưng ánh mắt nàng ấy lại trở nên kiên định và rực rỡ hơn xưa.
Ngày trước nàng ấy dựa vào nhan sắc để mưu sinh, sợ nhất là mình sẽ già nua xấu xí. Còn bây giờ, nàng ấy đã có sự nghiệp của riêng mình, chỉ còn lo thời gian không đủ dài để đi khắp non sông rộng lớn chưa từng thấy.
Trong mắt nàng ấy có ánh sáng, là một loại sức mạnh toát ra từ bên trong.
A Ngân nói:
“Đi đi.”
Hãy đến tất cả những nơi tỷ muốn đến, trời đất rộng lớn, hãy sống tự do tự tại.
Nàng đứng nhìn Oanh nương rời đi theo con thuyền lớn ra khơi.
Vài năm sau nữa, Thẩm gia huynh trưởng qua đời.
A Ngân đến dự tang lễ của ông. Lão gia và phu nhân Thẩm gia đã mất từ lâu, Thẩm Niệm Chương cũng không còn, những người khác trong Thẩm gia, nàng cũng chẳng thân quen gì nhiều.
Nàng từng ban đặc ân, bảo hộ cho Thẩm gia hưởng vinh hoa phú quý mấy đời.
Thế nhưng Thẩm gia bây giờ đã dọn sang một dinh thự xa lạ, ở đó toàn những người xa lạ, đời này nàng có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Vết thương cũ của Trương Kiều Kiều tái phát, từ biên ải trở về kinh thành dưỡng bệnh, ngược lại lại thường xuyên ở bên A Ngân làm bạn.
Sau vài năm tĩnh dưỡng, nàng ấy lại phục hồi sinh lực, lại muốn quay về biên cương trấn giữ.
Vậy nên A Ngân lại một lần nữa tiễn biệt nàng ấy, nhìn nàng ấy đi xa dần.
Sau đó, nàng cúi đầu ho khan, khạc ra một ngụm máu.
A Ngân vẫn điềm nhiên như không, tiếp tục vào triều phê duyệt tấu chương, xử lý đủ loại quốc sự lớn nhỏ, ngày nào cũng không ngơi nghỉ.
Năm ấy, nàng đã ngoài bốn mươi, tóc bạc trắng cả đầu.
Ngự y khuyên nàng không nên lao lực quá độ.
Nhưng A Ngân không nghe.
Trong lòng nàng tự hiểu rõ cả rồi.
Trước kia đánh trận, nàng từng chịu không ít thương tích, khắp người chằng chịt những vết sẹo, vốn định sẵn là không thể sống thọ.
Vậy thì nhân lúc vẫn còn thời gian, gây dựng cho Ung quốc một nền móng vững chắc.
Vài năm sau, A Ngân tình cờ nghe thấy Sương Vân nói mớ trong giấc ngủ:
"Tiết Kỳ Ninh, đừng quấn lấy ta nữa, kiếp này... Ta muốn hầu hạ bệ hạ thật tốt..."
Nàng ngẩn người thật lâu.
Thì ra người mà năm xưa tiểu tướng quân mặt đỏ bừng nhắc lại là Sương Vân.
Thế mà nàng chưa bao giờ bộc lộ nỗi buồn, cả đời đều tận tâm tận lực hầu hạ A Ngân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=57]
Có lẽ đến khi nàng lặng lẽ c/h/e/c đi, sẽ chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
"Bệ hạ, nô đi tìm chàng đây..."
Vậy nên A Ngân nói với nàng:
"Năm xưa chạy loạn trên chiến trường, bản cung đánh rơi một vật, ngươi hãy đến đó tìm giúp."
Sương Vân mờ mịt gật đầu rồi đi.
Nơi ấy, là mộ phần của tiểu tướng quân.
Kinh đô hiện tại của Ung quốc cách Kỳ Môn Quan rất xa, chuyến đi này, có lẽ phải tính bằng năm.
A Ngân lặng lẽ dõi theo nàng rời đi.
Chỉ còn lại một mình nàng, cô độc lẻ loi.
Nhưng con đường nàng lựa chọn, vốn đã định là phải đơn độc mà đi.
Chẳng qua là yến tiệc đã tàn, khúc nhạc đã dứt, mọi người rời đi, tất cả lại quay về vạch xuất phát.
Năm đó nàng bước trên con đường đến Lâm Giang Lâu, mây đen phủ kín, nước lũ cuồn cuộn. Khởi điểm của tất cả, chính là khung cảnh cô độc như thế.
Ngày hôm ấy, lúc thượng triều, A Ngân ngất xỉu giữa đường. Ngự y chẩn đoán: nàng không còn sống được bao lâu. Nhưng trạng thái nàng lại càng ngày càng tốt, nàng biết, đó là hồi quang phản chiếu.
Vậy nên nàng trở về Lâm thành một mình.
Nàng đi tới nơi từng sống thuở nhỏ, sau núi vẫn là nơi thích hợp để ngẩn người, lại ghé thăm căn nhà cũ bỏ hoang của Thẩm gia, không ai chăm nom, cỏ dại mọc đầy, tường gạch đổ nát, bức tường mà năm đó Thẩm Niệm Chương trèo qua rồi ngã cũng đã sập.
Rồi nàng đi tới bên hồ Kính.
Nàng vẫn nhớ khi xưa Thẩm Niệm Chương từng dắt nàng tới đây ăn món cá quế hấp nổi tiếng.
"Ân nhân, tiểu nha đầu, nghe lời Ngân muội muội… Đừng c/h/e/c nhé… Muội nhất định phải cố gắng sống tiếp… Ta còn chưa đưa muội đi ăn cá quế hấp hồ Kính, rượu mơ hẻm Tây Phường, ngỗng hồng hầm nhà tửu lâu Đông thị, gân nai nướng, thịt anh đào, còn cả vịt quay treo lò của thành bên cạnh..."
Về sau Thẩm Niệm Chương lần lượt giữ lời hứa, còn đưa nàng đi ngắm đèn hoa rợp cả mặt hồ.
Giờ đang là ban ngày, lại chẳng phải ngày lễ Vu Lan, chẳng có chiếc đèn hoa nào cả.
Trên đường trở về, nàng ngang qua một cánh đồng lúa quen thuộc.
Năm ấy, trời đổ mưa lớn, cả đoàn người cùng giúp dân làng đắp lại bờ ruộng, ướt sũng như chuột lột, bắt được cá chép nướng trong ngôi miếu đổ.
Lần này, A Ngân lại nướng cá một mình trong ngôi miếu đó.
Không có ai chuyện trò, cá cũng chẳng còn mùi vị gì.
"Muốn mua quế hoa cùng chén rượu, rốt cuộc chẳng thể vui chơi như thuở thiếu thời."
Về lại hoàng cung, A Ngân lập di chiếu, từ số hoàng tử công chúa đã được nuôi dạy kỹ càng lựa chọn người kế vị, là một tiểu công chúa thông minh lanh lợi.
Hậu cung nàng chẳng có ai.
Cả một đời nàng gắng gượng tiến về phía trước, chưa bao giờ là vì để cuối cùng hưởng thụ vinh hoa với ba ngàn mỹ nhân nơi hậu cung.
Khi sắp lìa đời, A Ngân nghĩ về rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến mẫu thân không kịp quay về kinh thành, Lý Nhị Ngưu, Oanh Nương, Trương Kiều Kiều, Sương Vân... Họ ngày đêm chạy gấp, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được tin nàng qua đời sẽ đau lòng biết bao.
Nghĩ tới khi còn nhỏ chơi đùa cùng tỷ tỷ muội muội, nghĩ đến Trương Văn Cảnh, đến người bán hàng rong năm nào, nghĩ tới phụ mẫu và huynh trưởng của Thẩm gia đã khuất, tới Chu Linh phản bội bị lăng trì, tới Liên Y Nhân mặc y phục nàng vừa hát vừa nhảy xuống từ thành lầu, tới Tiết Kỳ Ninh trận đầu xuất chinh đã bỏ mạng, tới Cơ Hành mặc y phục đỏ rực rỡ, tính tình bất định như chó điên, tới Thi Bình âm độc khó lường nhưng phút cuối vẫn nói một tiếng "Ta xin lỗi", tới Triệu Thành đã dũng cảm cùng Phó Triệu đồng tử trận.
Họ sớm đã nhạt nhòa trong ký ức.
Nhưng A Ngân vẫn nhớ năm ấy, sau khi thiên hạ quy về một mối, nàng mang túi hạt giống mục nát của Triệu Thành đến bên mộ ông ta, trộn cùng giống mới, để gió cuốn bay đi, hạt giống mới hòa lẫn hạt cũ theo gió bay khắp nơi.
Gặp được gió mưa, chúng sẽ sinh sôi mạnh mẽ.
Năm sau, nơi sườn núi ấy, nhất định sẽ nở rộ những khóm hoa hướng về mặt trời.
Nàng nhớ Oanh nương từng đàn hát cho nàng nghe ở Lâm Giang Lâu, nhớ Lý Nhị Ngưu hay mang mận ngọt gắt tới cho nàng, nhớ trước khi xuất chinh đi Kỳ Môn Quan, Trương Kiều Kiều từng đá vào con ngựa của tiểu tướng quân, hỏi hắn cho ngựa ăn gì mà xì hơi thối thế rồi cả đám cười đùa ầm ĩ.
...
Cuối cùng, nàng vẫn nghĩ đến Thẩm Niệm Chương.
Suốt đời này, nàng không thẹn với trời đất, không thẹn với bá tánh muôn dân, chỉ duy có với Thẩm Niệm Chương, nàng luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi.
Trong thâm tâm, nàng luôn cảm thấy mình nợ hắn.
Về sau, Thẩm Niệm Chương anh tuấn xuất chúng, khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng A Ngân thấy rõ quá trình trưởng thành đầy đau đớn của hắn.
Khi còn là tiểu mập mạp nơi Lâm thành, hắn vô lo vô nghĩ, sống trong nhung lụa, ấy mới là lúc vô ưu nhất đời.
Thật đáng tiếc, khi c/h/e/c đi lại mặc một thân bạch y, khí chất thanh cao, ngón tay thon dài, gầy gò tái nhợt.
A Ngân nghĩ, cả đời này, nàng nợ Thẩm Niệm Chương một con gà quay.
Trong tay nàng là bức thư Thẩm Niệm Chương để lại trước khi đi, bên cạnh là chiếc hộp nhỏ của nàng.
Chúng sẽ theo nàng cùng chôn trong hoàng lăng.
Lá thư ấy đã ngả vàng, nàng đã mở ra xem rất nhiều lần.
Không ai biết, rốt cuộc nàng dành cho Thẩm Niệm Chương là loại tình cảm gì.
Suốt con đường này, nàng đã trải qua muôn vàn gian nan khổ sở, từng dừng chân ở Thẩm gia làm biểu tiểu thư, từng làm thiếp, làm vợ, từng làm phi tần của Yến Quân, đó đều là những cuộc đời vinh hoa ổn định, là những giấc mộng ngọt ngào bọc đường, là đủ mọi sự cám dỗ.
Nhưng nàng chưa từng dừng lại, một bước cũng không.
Nàng vẫn luôn, kiên định không đổi, không ngừng tiến về phía trước.
Phong cảnh đẹp đẽ cỡ nào đi chăng nữa, nàng cũng tuyệt không dừng lại.
Không ai, không điều gì có thể níu giữ bước chân nàng.
Nỗi khổ, hiểm nguy, thử thách. Không thể.
Vinh hoa, tình yêu, mộng tưởng. Cũng không thể.
Nàng kiên cường vô úy, luôn tiến lên, tận tâm tận lực.
Điều nàng để lại cho thế gian, là một triều đại không chia rẽ, không chiến loạn, một thời đại chính sự hanh thông, giáo dục khoa học phát triển mạnh mẽ, bách tính an cư lạc nghiệp, nữ tử có thể buôn bán làm quan, muôn nước triều cống.
Giữa tiếng khóc bi ai của trăm quan và vạn dân, nàng khép mắt lại.
Một đời huy hoàng rực rỡ.
Chìm vào bóng ta rộng lớn vô biên.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận