10
Ta đói đến mức không còn sức suốt một thời gian dài, lại dầm mưa nhiều ngày, bệnh đến choáng đầu hoa mắt, gắng gượng mãi chờ ông chủ động ra cửa, cuối cùng cũng ngất đi.
Lúc tỉnh lại vẫn mơ màng, chỉ cảm thấy ông đang cõng ta đi nhanh, xóc đến nỗi đầu đau như búa bổ. Đến nơi, đại phu thấy cả hai trông như ăn mày, sợ Lý Nhị Ngưu không trả nổi tiền thuốc, không chịu chữa trị.
Hai người cãi nhau một hồi, ta bị đặt lên giường, phủ mấy lớp chăn dày, rồi bị ép uống một bát thuốc đắng nghét, sau đó chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Tỉnh dậy lần nữa, Lý Nhị Ngưu đang ngồi bên giường, mắt đỏ bừng vì thức trắng, trông vẫn dữ tợn như dã thú. Nhưng thấy ta mở mắt, lại chỉ buông một tiếng thở dài thật dài: "Hồi bằng tuổi ngươi, nương của ngươi cũng không bướng bỉnh đến thế."
Người ta đồn, nhờ ta mà kẻ điên què họ Lý trong thôn hết nổi cáu.
Ta biết, đó là lời đáp vòng vo của ông.
Có vài chuyện, không cần nói rõ. Giống như chuyện ông từng lén về làng thăm nương, bị a tỷ nhận nhầm thành thần núi, rồi cứ thế lén lút tiếp tế cho chúng ta.
Bản thân ông sống không dễ dàng, trong căn lều rách nấu rau dại qua ngày, vậy mà vẫn mang chút lương thực, thậm chí là thịt, vượt núi băng rừng đến cho nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=10]
Lại còn cố đi khắp nơi làm thuê, dành dụm từng đồng từng xu, chỉ để dần dần hoàn trả số nợ thay nương. Dù đã sa cơ đến mức chẳng ai còn thúc ép, ông vẫn canh cánh trong lòng.
Bản tính con người, rất khó đổi thay.
Lý Nhị Ngưu là người thật thà chất phác, thiện lương thuần hậu, dù nghịch cảnh khiến ông mọc đầy gai nhọn, nhưng tâm can vẫn không thay đổi.
Cho nên dù ta dùng khổ nhục kế vụng về đến thế, ngày ngày nhắc lại chuyện cũ của nương để kéo gần khoảng cách, thủ đoạn rõ rành rành như ban ngày, cuối cùng ông vẫn mềm lòng.
Thậm chí còn thương lượng với đại phu, xin làm không công hai năm để đổi lấy thuốc hạ sốt cho ta.
Ta liếc nhìn thân hình của vị đại phu, lại liếc sang dáng người vạm vỡ của ông, xác định không có nguy cơ bị cướp bóc, bèn lấy khối vàng trong người ra đưa cho ông, bảo ông dùng trả tiền thuốc.
Ông tròn mắt nhìn khối vàng trong tay, môi run run, nhưng cũng không vội hỏi ta từ đâu có được. Đợi ta bình phục, ta bẻ một góc vàng đưa cho đại phu, sau đó lại được ông cõng trở về căn lều tranh rách nát ấy.
Ông trả lại toàn bộ phần còn lại, mặt mày nghiêm nghị hỏi ta: từ đâu mà có, có gây nguy hiểm gì không.
Ta tùy tiện tìm một cái cớ gạt đi.
Dù đã chấp nhận giữ ta lại, ông vẫn không chịu cùng ta đi tìm cha báo thù.
Ông nhìn tay chân ta gầy yếu, nói: "Thân thể nhỏ xíu thế này, báo thù cái gì? Việc này cứ để người lớn lo. Ta sẽ đi tìm Trương Văn Cảnh, lão tử sẽ g/i/ế/t ông ta!"
Thực ra không cần ta nói, sớm muộn gì ông cũng đi tìm cha ta tính sổ, cho dù phải đồng quy vu tận đi nữa.
Ông vác cuốc định bước đi, ta lại ngăn lại, khuyên ông đừng vội manh động: "Một mình thúc không g/i/ế/t được cha ta đâu."
Ông không tin. Ông khỏe hơn cha ta nhiều, một cuốc là đủ đánh c/h/ế/t. Trước kia chẳng qua vì sợ nương ta làm góa phụ mà nhẫn nhịn, giờ thì chẳng cần kiêng kỵ gì nữa.
Ta thường theo ông tới trấn bên cạnh, vừa hay nghe dân chúng xôn xao bàn tán: "Nghe nói Triệu quốc đã khôi phục khoa cử, lần thi đầu tiên xuất hiện một trạng nguyên, là người chỗ ta đấy, là tiên sinh ở thôn bên kia, làm rạng rỡ tổ tiên họ Trương nhà ta rồi!"
Lắng tai nghe, khắp nơi đều đang truyền tin này.
Cuốc trong tay Lý Nhị Ngưu rơi "keng" một tiếng, cả người như cứng đờ, thần sắc có phần mờ mịt bất lực.
Ta kéo ông tránh khỏi đám đông: "Ta đã nói rồi, một mình thúc không thể g/i/ế/t được cha ta. Năm đó thân thể còn khỏe mạnh, không bị què cũng chẳng g/i/ế/t nổi, huống chi bây giờ. Ông ta lại vừa đỗ đạt công danh, không lâu nữa sẽ được phong chức, bên cạnh có đầy thị vệ tùy tùng bảo vệ, lại ở tận Triệu quốc xa xôi, ngay cả mặt ông ta, thúc cũng không thấy được đâu.”
"Thúc cho rằng năm xưa chân thúc bị đánh gãy, những tai họa liên tiếp, nợ nần chồng chất, tất cả đều là trùng hợp sao?"
Là do cha ta cả đấy. Ông quá thật thà, đến giờ vẫn chưa nhận ra người gây ra mọi thứ là ai.
Chính cha cố ý để ông và nương liên lạc, cố ý lộ sơ hở để ông đưa nương bỏ trốn, rồi bắt quả tang, xúi giục Sở gia đánh gãy chân ông, rồi cấu kết với lang trung trong thôn không chữa trị triệt để, khiến ông mang tật suốt đời. Không chỉ què quặt khó coi, còn phải tiêu tốn tiền bạc điều trị không ngừng, cuối cùng phải bán sạch tài sản, gánh món nợ lớn, một đời không ngóc đầu nổi.
Ông kinh hãi đến không nói nên lời: "Sao ngươi biết? Lúc đó ngươi còn chưa ra đời mà!"
"Ta đoán."
Ta hiểu cha ta là hạng người gì.
Ông ngồi phịch xuống đất, thất thần lẩm bẩm: "Vậy làm sao bây giờ? Quan lớn mà, chúng ta làm sao chống lại nổi?"
Ta nói: "Ta đã bảo, ta sẽ dẫn thúc đi báo thù."
Không phải đi tìm cha ở Triệu quốc liều mạng như ông tưởng.
Ta giúp ông trả sạch nợ nần, mua lại tổ ốc, khóa lại cẩn thận, thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Sau đó dẫn ông đi về phía ngược lại.
Đến nơi tụ họp của thổ phỉ lớn nhất gần đó.
Rồi hai người một lớn một nhỏ cùng nhau xuống tóc làm giặc.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận