Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 53

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:26:30
Triệu Thành, danh tướng của Triệu quốc, nay đã là một lão tướng già, dẫn theo ấu đế mới lên ngôi cố thủ ở kinh thành của Triệu quốc.
Triệu quốc là tàn dư của vương triều cũ, khi Triệu Thành ra đời, vương triều Triệu vẫn còn tồn tại, tuy đang suy vong nhưng vẫn là ký ức đẹp đẽ thuở thiếu thời của ông ta. Sau đó vương triều sụp đổ, chư hầu phân tranh, Triệu Thành vào quân ngũ khi còn niên thiếu, cả đời tận tụy phò tá hoàng thất, mong một ngày có thể phục hưng vương triều cũ, thống nhất sơn hà. Nhưng giờ đây, ông ấy đã già, lại bị dồn đến đường cùng.
Đã đối đầu với nhau bao năm, ta với Triệu Thành đều rất kính trọng lẫn nhau. Ta hỏi ông ấy có muốn quy hàng ta hay không, ông ấy đứng sau chiến hào, từ chối thiện ý của ta.
Nhưng ông ấy ném cho ta một bọc vải:
"Bệ hạ, lão hủ không vợ không con, không huynh đệ tỷ muội, song thân đều đã qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=53]

Xin ngài giúp ta làm một việc được không?"
Đó là tín vật ông ấy mang theo bên mình từ thuở niên thiếu nhập ngũ, ngày ấy ông ấy từng nghĩ, đợi đến khi thiên hạ thái bình, ông ấy sẽ cởi giáp về quê cày ruộng.
Nhưng đến tận lúc gần đất xa trời, ông ấy vẫn chưa thể thực hiện được tâm nguyện ấy.
Ông ấy thỉnh cầu ta: Khi nào giang sơn thống nhất, xã tắc yên bình, thiên hạ thái hòa, xin hãy báo tin trước phần mộ ông.
Lão tướng quân nhìn ta bằng ánh mắt hiền hậu như đang nhìn một hậu bối có tiền đồ rộng mở.
Ta đồng ý, không khuyên ông ấy quy hàng nữa.
Trận chiến cuối cùng, Lý Nhị Ngưu và Trương Kiều Kiều đều không nỡ chứng kiến cảnh Triệu Thành tử trận, chỉ để phó tướng chỉ huy, lựa chọn tránh mặt không gặp.
Chỉ có ta vẫn luôn xông pha tuyến đầu, tận mắt nhìn Triệu Thành bị loạn thương đâm c/h/e/c, tận mắt nhìn binh sĩ cuối cùng của Triệu quốc, cũng là binh sĩ cuối cùng trong thiên hạ, gục ngã.
Đây là trận chiến không chút hồi hộp, đối phương đã vào đường cùng, quân ta gần như không chịu tổn thất.
Ta cứ thế nhìn chăm chú không rời, xác nhận binh sĩ của mình có thể an toàn đánh hạ kinh đô Triệu quốc.
Từ trước đến nay, ta chưa từng lùi bước.
Sau đó, ta dọn dẹp chiến trường, an táng vị lão tướng kia trong một cánh đồng hoang.
Một đời vì giấc mộng thống nhất giang sơn mà sống, ông ấy lại c/h/e/c trong trận chiến cuối cùng trước ngày thiên hạ thống nhất, một trận chiến chẳng mấy oai hùng.
Ta mở bọc vải ấy ra, bên trong là một nắm hạt giống đã mục nát, để quá nhiều năm, từ lâu đã chẳng thể nảy mầm được nữa.
54
Kết thúc rồi.
Chiến tranh dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã kết thúc.
Kinh đô Ung quốc lại một lần nữa được dời đến nơi từng là đô thành của Triệu quốc, nơi mà từ xưa đến nay luôn được các triều đại chọn làm kinh đô.
Cuối cùng Ung quốc cũng đã từ một chư hầu quốc trở thành một triều đại thống nhất thiên hạ.
Cả triều đình bận rộn chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ.
Khoa cử của Triệu quốc được tiếp nối bởi triều Ung, lúc nhận được tấu chương từ bên dưới trình lên, ta mới nhớ đến người cha chưa c/h/e/c của mình.
Sau khi cha ta bị giáng chức ở Triệu quốc, lận đận nhiều năm, mãi đến khi Ung quốc tiếp quản lãnh thổ Triệu quốc, ông ta mới hăng hái đăng ký dự khoa cử lần nữa.
Ông ta cũng đã già, đầu óc không còn linh hoạt như xưa, lần này tuy không đỗ trạng nguyên nhưng thứ hạng cũng không tệ.
Người phụ trách giám sát ông ta nhắc nhở ta về động tĩnh gần đây, nói rằng cha ta sắp vào điện dự thi, tâm trạng nhẹ nhõm, đắc ý tự mãn, mơ mộng sẽ được Nữ Đế coi trọng như kẻ muộn màng mà thành tài.
Giống như Oanh nương năm đó vậy, thế nhân chỉ biết gọi ta theo tước vị cũ là Trường Chiêu, chứ không hay biết tên thật của ta, vì thế cha ta chỉ biết người sắp đăng cơ là một nữ tử, hoàn toàn không ngờ đó lại là ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận