33
Đám người kia đứng thành một vòng vây nho nhỏ.
Chỉ cần ta bước tới, chắc chắn sẽ bị tập kích.
Thấy âm mưu bại lộ, bọn chúng lập tức im bặt, liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó đồng loạt rút vũ khí lao lên.
Bên ngoài, đám tử sĩ cải trang trà trộn giữa khách làng chơi và kỹ nữ cũng bất ngờ đứng dậy, rút đ/a/o xông vào.
Một cuộc ám sát có kế hoạch từ trước.
Đầu tiên là giả mạo nét chữ của lão tiên sinh để dụ ta rời khỏi hoàng đô, lấy danh nghĩa làm việc riêng quay về Lâm thành, đương nhiên ta sẽ không làm rình rang, chỉ mang theo vài thân tín, để lộ sơ hở.
Nếu là ngày thường, một chuyến trở lại Lâm thành của ta chắc chắn sẽ ghé qua phủ Thành chủ, sau đó bái kiến nhị lão Thẩm gia, rồi mới đi tìm người.
Nhưng trong thư lại đặc biệt nhấn mạnh “Thẩm Niệm Chương” thường lui tới sòng bạc nào, cố ý gợi ý ta đến thẳng nơi đó tìm hắn.
Ta đã phần nào nhận ra điểm đáng ngờ, nhưng vẫn bước vào trận.
Ta muốn thử xem, thật hay giả.
Khi người kia quay mặt lại, cuối cùng ta có thể xác định đó là một kẻ giả mạo, nghe nói có những dị nhân có thể thay đổi diện mạo, cải trang thành người khác chắc bọn chúng dùng đúng thủ đoạn đó.
Đám thích khách không tiếp tục giả vờ nữa, xông thẳng lên.
Vệ binh theo ta vào cũng lập tức rút binh khí đối đầu. Dù là tử sĩ, nhưng cũng không thể địch nổi thân vệ tinh nhuệ. Lẽ ra đây phải là một trận chiến không có gì phải lo lắng.
Thế nhưng dần dần, các vệ binh lại không còn trụ nổi. Sương Vân thì lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ, ta cũng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chỉ lúc đó ta mới chợt nhận ra, tất cả chúng ta đều đã trúng độc.
Hương trầm trong sòng bạc này không nồng, không ai nhận ra trong đó có độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=33]
Mà đám kia rõ ràng đã uống giải dược trước, nên chẳng bị ảnh hưởng gì.
Lại thêm một thủ đoạn hèn hạ nữa.
Hiếm khi ta cảm thấy bực bội như lúc này.
Trước khi đến, ta đã sớm gửi thư cho Thành chủ, dặn rằng nếu sau một khắc ta chưa trở ra thì lập tức dẫn người bao vây toàn bộ sòng bạc.
Nhưng hiện giờ vẫn chưa đến một khắc. Vệ binh theo ta gần như đã bị tiêu diệt sạch, chúng ta bị dồn đến chân tường, chẳng biết Thành chủ có sớm nhận ra điều gì bất thường để kịp thời đến tiếp viện hay không.
Trong tình thế nguy cấp, cánh cổng lớn bên ngoài bất ngờ bị mấy đại hán lực lưỡng hợp sức phá vỡ.
Có người đá bật cửa xông vào, giơ tay về phía đám tử sĩ hô một tiếng, mấy hán tử vạm vỡ liền lao tới cầm chân chúng. Hắn nhanh chóng bước tới, kéo lấy ta, rút kiếm hộ tống ta và Sương Vân phá vòng vây chạy ra.
Vài tên tử sĩ đuổi theo cũng bị hắn chém ngã, đến nơi an toàn, hắn mới dừng lại.
Ta giật tay ra, lùi lại vài bước, chăm chú đánh giá người này.
Tóc đen áo tím, ngũ quan sâu sắc, khí độ ung dung, là dáng vẻ của một công tử quý tộc.
Nhưng trên y phục, tay và mặt đều vấy m/á/u tươi, vừa rồi g/i/e/c người, tay hắn không hề run, bước chân không chệch nửa phân, ánh mắt chẳng hề chớp lấy một lần cũng đủ thấy lòng dạ độc ác quyết đoán.
Thấy ta chăm chú nhìn vết m/á/u trên tay hắn, hắn trở nên lúng túng, luống cuống. Bàn tay thon dài vô thức rụt vào tay áo, hắn ngẩng đầu nhìn ta, chớp chớp mắt, bất an lên tiếng: “A Ngân, là ta…”
“Thẩm Niệm Chương.”
34
Ta đã nhận ra lâu rồi.
Nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Mấy năm không gặp, Thẩm Niệm Chương đã gầy đi nhiều, lột xác thành một con người khác hẳn.
Thế nhưng vẻ mặt thấp thỏm lo âu kia lại khiến ta nhớ đến đêm mưa nhiều năm về trước, tiểu mập mạp tự ti buồn bã nói mình vừa xấu vừa vô dụng, sợ ta chê bai.
Giờ đây, e là lại sợ ta chê y vung kiếm g/i/e/c người quá đỗi tàn nhẫn.
Ta hơi bất đắc dĩ.
Chưa đến một khắc, Thành chủ đã dẫn binh mã chậm rãi kéo đến. Thấy sòng bạc đầy xác c/h/e/c, ông ấy kinh hãi đến ngã ngựa, tìm thấy bọn ta cách đó không xa, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán:
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận