31
Lương quân tan vỡ như núi đổ, mãi đến khi chúng ta đánh thẳng vào tận đô thành Lương quốc, bọn họ vẫn chưa chờ được viện binh từ Thi quốc bên cạnh. Trước khi c/h/e/c, Lương Vương không cam lòng hỏi: “Tại sao, rốt cuộc là tại sao?”
Ta ngắm nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy này, tốt bụng giải thích mấy câu: “Bởi vì Thi quốc không thể tự lo nổi cho thân mình, Thái quốc cũng đã đánh vào tận kinh thành của bọn họ.”
Kết giao với kẻ ở xa, tấn công kẻ ở gần, chia rẽ rồi phá vỡ.
Thái quốc và Ung quốc bị ngăn cách bởi Lương quốc và Thi quốc, đồng thời lại giáp biên giới với cả hai, lâu nay luôn bị hai nước này uy hiếp, từ lâu đã muốn tiêu diệt cả hai, chỉ là khổ nỗi quan hệ giữa Lương và Thi quá mức thân thiết, đánh một nước thì không địch nổi hai nước.
Ta phái sứ thần bí mật sang đàm phán với Thái quốc, ta đánh Lương quốc, đợi đến khi Thi quốc rút viện binh khỏi kinh thành, khiến binh lực trống rỗng, đương nhiên Thái quốc sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, họ sẽ tập kích bất ngờ, tiến đánh Thi quốc.
Mỗi bên đánh một nước.
Lương Vương sợ c/h/e/c, quỳ xin ta tha mạng, nói nguyện ý quy hàng, cam đoan từ nay về sau sẽ không dòm ngó Ung quốc nữa.
Ta ung dung kể ra từng lời trong ánh mắt kinh ngạc của hắn: “Ngươi dòm ngó lãnh thổ của triều ta, chẳng lẽ, ta lại không dòm ngó địa bàn của các ngươi sao?”
Ta không phải kẻ chỉ biết giữ gìn cơ nghiệp.
Ngay từ đầu, cuộc chiến này, ta không phải để tự vệ.
Ta muốn nuốt trọn cả lãnh thổ Lương quốc.
Xưa nay chưa từng có cường quốc nào mà chỉ nắm một nửa sông lớn.
Sự phát triển và lớn mạnh của một quốc gia, một triều đại, không thể chỉ dựa vào mưu lược quỷ thần khó đoán, mà cốt lõi, căn bản nhất chính là tài nguyên.
Sông núi ruộng đồng để canh tác và đánh cá, vực sâu núi cao là hiểm yếu công thủ, nguồn nước, đất đai, rừng rậm, dân cư, khoáng sản, vị trí...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=31]
Tất cả đều là tài nguyên quan trọng bậc nhất.
Để một chư hầu quốc ở thượng nguồn xây đập quấy rối là điều không thể, ta muốn Ung quốc độc chiếm sông Kỳ.
Ta tự tay g/i/e/c Lương Vương, nhưng chưa vội ăn mừng chiến thắng, lập tức lệnh cho đại quân dưới trướng quay hướng, đề phòng sau khi Thái quốc nuốt Thi quốc vẫn chưa thỏa mãn, nhân lúc quân ta mỏi mệt mà tiến đánh.
Một thời gian sau, Thái quốc phái sứ giả đến mời ta và Lý Nhị Ngưu, nói muốn bày tỏ lời cảm tạ.
Ta một mình ngồi xe ngựa đến biên giới, tướng quân phía bên kia lại cười ha hả, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi ra lệnh cho đại quân bao vây chúng ta.
Đại nguyên soái Thái quốc đắc ý vô cùng: “Công chúa điện hạ, nhìn cái này có thấy quen không?”
“Không ngờ đúng không? Bổn tướng đã lấy được binh phù của quân các ngươi. Không ai đến cứu ngươi đâu, không điều động được binh mã, chi bằng ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Phủ thành chủ ở Vệ thành đã bị dỡ đến mức tàn tạ, đơn sơ, thế nhưng chiếc hộp nhỏ này lại được đặt ở nơi cơ mật nhất, hơn nữa còn dùng gỗ trầm hương mun quý giá nhất để chế tác, bọn họ phái mật thám trà trộn vào, dĩ nhiên sẽ cho rằng bên trong là binh phù và đánh cắp nó.
Không có binh phù thì không điều được quân, dẫn dụ ta tới, bắt giặc phải bắt vua trước, sau đó thừa thắng xông lên.
Tính toán thật giỏi.
Ta cụp mắt trầm tư một lát, rồi rút đao c/h/é/m thẳng đầu một tên tùy tùng bên cạnh, m/á/u tươi văng ra tại chỗ, nhưng ta chẳng hề chớp mắt.
Đó chính là mật thám.
C/h/e/c một tên mật thám, đại nguyên soái Thái quốc cũng không tiếc, vì thứ đổi lại còn quý hơn nhiều, hắn trước mặt ta c/h/é/m mở chiếc hộp, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Sắc mặt ta hơi lạnh đi, lập tức ra lệnh cho đại quân đã sớm phục sẵn xung quanh: “g/i/e/c.”
Ung quân từ hai bên đổ ra, vây ngược lại đối phương, đánh đến cuối cùng, đại nguyên soái Thái quốc trọng thương ngã xuống đất. Lúc sắp c/h/e/c, gã mới nghe thấy ta nói: “Ung quốc còn chưa có binh phù.”
Ung quân chỉ nhận người, chỉ nhận ta.
Chiếc hộp gỗ trầm hương bên cạnh đã bị chém nát, rơi xuống đất là một đống vụn vặt, cũ kỹ, cây trâm gỗ đơn sơ, mảnh vải rách dính m/á/u đen...
Đại nguyên soái Thái quốc mặt mày u ám, phun một ngụm nước bọt về phía chiếc hộp, đến lúc c/h/e/c vẫn không quên mỉa mai: “Hộp quý giá thế này mà đựng toàn thứ bỏ đi, Công chúa điện hạ cao quý của các ngươi chắc là xuất thân từ đống rác đấy nhỉ?”
Trương Kiều Kiều tức giận giẫm lên mặt gã, chặt lưỡi gã, rồi phun một ngụm nước bọt vào miệng gã: “Ăn phân đi! Đã thua còn lắm mồm!”
Bị đám văn thần võ tướng của ta dạy hư rồi, chứ trước đây nàng ấy đâu có nói bậy như vậy.
Chiến sự kết thúc, Thái quân bị tiêu diệt toàn bộ.
Ta giẫm lên mặt đất tan hoang, từng món từng món nhặt lại những thứ vụn vặt ấy. Trương Kiều Kiều cũng cúi người nhặt giúp ta, vừa nhặt vừa tò mò hỏi: “Những thứ này là gì vậy?”
“Là chiếc tã tiểu muội muội đã mất của ta từng dùng, cây trâm gỗ của tỷ tỷ đã mất, mảnh vải cuối cùng nương để lại trên cầu...”
Còn có di vật của những vị bộ tướng quen thuộc đã ngã xuống suốt chặng đường đi.
Mỗi lần mất đi một người ta trân quý, ta sẽ giữ lại một món đồ, cất trong chiếc hộp nhỏ quý giá và cơ mật nhất, không biết từ khi nào nó đã chất đầy rất nhiều, rất nhiều rồi.
Trương Kiều Kiều nhặt càng lúc càng chậm, rồi dừng hẳn. Một lúc sau, nàng ấy chăm chú nhìn ta, bỗng nói:
“Điện hạ, ta thường mắng người khác là kẻ ngu trung, nhưng ta có thể vì người mà c/h/e/c.”
Ta ôm lấy những món đồ đã nhặt xong, nhẹ giọng đáp: “Ta mong mọi người đều sống thật tốt.”
Chỉ là thời loạn vốn dĩ hiểm nguy trùng trùng, mạng người mong manh yếu ớt, ngày nào đó ta c/h/e/c bất ngờ giữa chừng, cũng chẳng có gì lạ.
Ta rất bình thản, dặn dò Trương Kiều Kiều: “Nếu có một ngày ta c/h/e/c, nếu có điều kiện, hãy thiêu xác ta đi, giữ lại một đoạn xương, bỏ vào chiếc hộp này, rồi tùy ý chôn ở đâu đó.”
Trương Kiều Kiều: “Phì phì phì. Điện hạ nhất định trường mệnh bách tuế!”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận