6
Thanh lâu này nằm ở Lâm Thành, lại xây cạnh sông, nên gọi là Lâm Giang Lâu.
Tên thì như tiên cảnh, nhưng thực chất là nơi trụy lạc xa hoa.
Bên trong quyền quý vung lụa tiêu tiền, bên ngoài dân chạy nạn áo không đủ che thân, rách rưới tơi tả.
Cuối cùng ta cũng được ăn no một bữa, ngủ trong căn phòng chắc chắn, mặc y phục không có mảnh vá nào.
Ta còn nhỏ, bà chủ sắp xếp cho ta làm nha hoàn cho các cô nương, làm vài việc vặt. Lớn thêm chút nữa, sẽ dần có người dạy ta cầm kỳ thi họa.
Ta rất quý trọng cơ hội ăn no mặc ấm này, làm việc siêng năng, chủ động dọn dẹp bàn tiệc, bưng rượu dọn thức ăn, việc nặng việc nhẹ đều không từ chối, chưa từng oán thán.
Lâu dần, các cô nương đều quý mến ta.
Có cô nương gọi ta vào phòng ngồi, đẩy tới một đĩa điểm tâm tinh xảo, có chút ý “yêu cho roi cho vọt”: “Sao ngươi lại siêng năng thật thà như vậy, nhìn mấy đứa nha hoàn tiểu nhị khác mà xem, chẳng biết trốn ở đâu lười biếng rồi, chỉ có ngươi là bận rộn không ngừng.”
Nàng bắt ta ăn hết đĩa điểm tâm mới được đi.
Ta biết nàng ấy được gọi là Oanh nương, là một trong những người nổi bật nhất của Lâm Giang Lâu, giọng hát ngọt ngào uyển chuyển, vì thế mới có tên này.
Khi a tỷ còn sống, họ rất thân thiết. Giờ a tỷ không còn, nàng ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta.
Tính nàng ấy miệng cứng lòng mềm, bắt ta ăn hết đĩa điểm tâm chẳng qua là không nỡ để ta làm việc mãi không nghỉ, tìm cớ giữ ta ở lại cho ta nghỉ ngơi một lát.
Ta không từ chối ý tốt ấy, ngồi một bên ăn từng miếng lấp đầy bụng.
Oanh nương rảnh rỗi bèn ôm đàn tỳ bà hát cho ta nghe, là bài hát khách nhân phải bỏ ngàn vàng mới được nghe, nàng ấy hỏi ta muốn nghe gì.
Ta không rành lắm, chỉ nói tùy ý nàng ấy. Nàng ấy khẽ gảy dây đàn, cất tiếng hát… dịu dàng mềm mại, ngân vang lượn lờ, thực đúng là tiếng ca tựa oanh hót.
Tiếp xúc nhiều, nàng ấy dần coi ta như muội muội ruột, tâm sự thổ lộ.
Trong mắt người ngoài, nàng ấy vận áo gấm lụa là, phong quang vô hạn, nhưng nàng ấy đã hơn hai mươi, tuổi ngày một lớn. Nơi có người, tất có đấu đá, nàng ấy sợ một ngày nào đó không còn tranh nổi với những nữ tử trẻ trung hơn, đến khi dung nhan tàn phai, chẳng biết rồi sẽ ra sao.
Oanh nương có dung mạo dịu dàng, khi cụp mắt thu người lại càng toát ra vẻ u sầu xao xuyến.
Hôm ấy có khách lạ đến, hiếm hoi lắm mới thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, đứng dậy sửa sang đi đón, bảo nha hoàn của mình đưa ta rời đi trước.
Lúc đi ngang qua phòng bên, nghe kỹ nữ đầu bảng châm chọc: “Là thiếu gia Thẩm gia lại tới à? Oanh tỷ tỷ thật có phúc, gặp được người hào phóng lại chung tình như thế.”
Nha hoàn không để tâm, rời khỏi mới nói với ta: Thiếu gia Thẩm gia là khách quen của Oanh nương, hoa khôi nhiều lần định quyến rũ hắn ta nhưng bị phớt lờ, từ đó mới tỏ vẻ chua ngoa khó chịu như vậy.”
Thẩm gia là danh gia vọng tộc ở Lâm Thành, Thẩm Niệm Chương là út nam sinh muộn, nhỏ hơn hai huynh trưởng cả một giáp, được cả nhà cưng chiều, nuông thành phá gia chi tử, suốt ngày theo bằng hữu chơi bời hoặc lui tới thanh lâu.
Thẩm thiếu gia hào phóng, thường tiêu tiền như nước nên rất được các cô nương ưa thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=6]
Nhưng hắn không chịu học hành, khiến lão gia tức giận đập bàn mắng mỏ, đánh thì không nỡ, mắng cũng không đành, chỉ có thể giam hắn mấy tháng.
Vừa hết giam, hắn lại lập tức đến Lâm Giang Lâu.
Oanh nương gảy đàn suốt buổi chiều, sau khi Thẩm thiếu gia rời đi, nàng ấy gọi ta tới, dùng loại trà ngon hắn mang đến pha cho ta một ấm nếm thử. Đó là thứ đồ nàng ấy cũng hiếm thấy.
Vài cô nương khác cũng tới, ngồi xuống trò chuyện, nói Oanh nương nên giữ chặt Thẩm thiếu gia, biết đâu có ngày được đưa vào Thẩm phủ làm thiếp, ấy cũng là phúc phần lớn lao.
Oanh nương nghiêm mặt: “Đừng nói bậy, hắn còn nhỏ, chưa hiểu gì, chỉ là thích nghe ca hát thôi.”
Người ta tản đi rồi, nàng ấy lại ghé vào tai ta bảo: nàng ấy đã nhiều tuổi, Thẩm gia tuyệt đối không chấp nhận một kỹ nữ hơn nhiều tuổi vào cửa, dù chỉ là tiểu thiếp. Hơn nữa, nàng ấy vẫn luôn xem hắn như trẻ con.
Nhưng tuổi của ta và Thẩm thiếu gia tương đương, nếu ta lớn thêm một chút, rất có khả năng… Phải biết nắm lấy cơ hội quý báu ấy.
Hoa khôi chưa đi xa nghe được, quay đầu liếc ta một cái, cười nhạo: “Nó á? Oanh tỷ tỷ, tỷ nhìn cái thân gầy vàng sạm của nó đi, như vậy mà dụ dỗ ai được chứ? Đến tỷ với ta còn trèo không nổi Thẩm gia, nó thì càng không thể.”
Oanh nương trừng mắt liếc lại, không đáp lời, quay đầu nhẹ giọng với ta: “Đừng để tâm, nàng ta ghen với muội đấy, muội còn nhỏ, còn cả tuổi xuân trước mặt.”
Rồi nàng ấy lấy một hộp thuốc mỡ quý hiếm đưa ta, nhìn vết sẹo dữ tợn trên trán ta, đầy lo lắng: “Sao vết thương này mãi chưa lành vậy? Thuốc này là một vị khách tặng ta, muội cầm lấy dùng đi, nữ nhi không nên có sẹo.”
Ta mở ra, thấy bên trong mới bị lấy một chút, rõ ràng nàng ấy cũng tiếc không dám dùng, mà nay lại bảo ta đừng tiếc.
Đúng là giống hệt a tỷ, luôn nghĩ thay cho người khác.
Chỉ tiếc, ngày lành không kéo dài bao lâu.
Gã hàng rong lại tới tìm ta.
Gã hằm hằm xông vào, chất vấn ta có lấy chiếc vòng ngọc gã giấu trong sọt hàng không.
Ta không hiểu: “Vòng ngọc gì?”
Gã thấy ta thật sự không rõ, mới sực nhớ còn một người từng tiếp cận sọt hàng của gã. Đó là cha ta - kẻ bị đá xuống sông.
Gã lập tức rời đi tìm xác cha dọc theo bờ sông, tìm suốt nửa tháng vẫn không thấy, không có chỗ trút giận, đành bám lấy Lâm Giang Lâu, nói cha nợ con trả, ép ta phải bồi thường, sau này nếu tiếp khách kiếm tiền thì phải chia cho gã một nửa.
Ta không muốn dây dưa, ôm vò r/ư/ợ/u khách đặt trước muốn tránh gã, nhưng bị chặn lại. Gã giật vò r/ư/ợ/u khỏi tay ta, bóc niêm phong, vừa ngửi đã trố mắt:
“R/ư/ợ/u ngon đấy!”
Rồi cứ thế ngửa cổ tu ừng ực, uống hết cả vò, lại vung d/a/o chẻ củi dọa ta phải lấy thêm vài vò nữa, hoàn toàn không có ý trả tiền.
Gã to lớn thô kệch, chắn giữa đường khiến ta không gọi ai được, chỉ có thể làm theo. Thực ra, việc chuyển r/ư/ợ/u là của đám tiểu nhị, bọn họ lười biếng, thường giao cả chìa khoá kho r/ư/ợ/u cho ta, sai ta đi thay.
Gã hàng rong thấy có lợi thì phải vơ vét, uống mấy vò r/ư/ợ/u ngon rồi, còn đòi thêm một vò mang về.
Gã say đến mức đỏ mặt, lảo đảo.
Ta nói: “Được.”
Ta quay lại kho lấy một vò r/ư/ợ/u đắt tiền, đứng trước mặt gã, quan sát vài lần, thấy gã say khướt không còn tỉnh táo, ta đá văng con d/a/o bên cạnh, rồi đ/ậ/p thẳng vò r/ư/ợ/u vào đầu gã.
Vò vỡ nát, r/ư/ợ/u dội đầy đầu, gã còn chưa kịp phản ứng quay sang nhìn ta.
Ta rút một que diêm ra, châm lửa, ném thẳng lên người gã.
Ngay lập tức, lửa bùng lên dữ dội.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận