18
Dựa theo manh mối điều tra vết thương từ đơn thuốc của y quán, quan binh trong Lâm Thành có thể lần ra được, đương nhiên người của ta cũng vậy.
Cho nên ta đã ra tay tàn nhẫn với chính mình. Dược liệu trong kho Thẩm phủ không đủ, liền phải ra ngoài mua gấp.
Trong lúc ta còn bệnh, đã có quan binh đến kiểm tra, nhưng ta không giống với kẻ bị truy nã trong tay họ, người đến chỉ hỏi vài câu qua loa rồi rời đi.
Quan binh không nhận ra ta, nhưng người của ta thì nhận ra. Bọn họ lén bám theo quan binh dò xét, tất nhiên sẽ lần ra tung tích. Họ dựng một quầy hàng ngoài phố làm bình phong, để không gây nghi ngờ, ta cố tình đi vòng vèo, dừng chân mua sắm khắp nơi, rồi mới vén mũ che mặt lên, nhìn thẳng chủ quầy.
Sau khi xác nhận đúng là ta, họ mới lặng lẽ đưa tin vào trong.
Khi liên lạc được với thuộc hạ, ta lập tức sai bọn họ đi tìm vị thủ lĩnh phản tặc đang bị truy đuổi kia, bảo ông cách vài hôm lại lộ diện một lần, dẫn dụ binh lính Vệ Thành bên ngoài rời đi dần.
Đồng thời cũng bố trí nhân thủ tập hợp từng bước ngoài Lâm Thành, âm thầm ẩn mình, chờ thời cơ đánh vào.
Kế hoạch nhìn qua thì đơn giản, nhưng lúc thi hành lại đầy nguy hiểm, từng bước đều vô cùng gian nan, mất rất nhiều thời gian mới ổn định.
Cũng vừa khéo, thời gian này đủ để ta ở Thẩm phủ dưỡng thương.
Từ lúc hoa đào bắt đầu tàn rụng, đến khi hạ chín bóng rợp, ve kêu nắng cháy, rồi thu sang se lạnh.
Những ngày sống trong Thẩm phủ lại trở thành khoảng thời gian yên bình hiếm có của ta.
Cá quế ở Hồ Kính, rượu mơ trong hẻm nhỏ, ngỗng sốt son ở tửu lâu, vịt quay lò ở thành bên… hóa ra Thẩm Niệm Chương không chỉ tiện miệng nói suông. Khi ta khá lên một chút, hắn liền đưa ta đi dạo khắp nơi, vừa chơi vừa ăn.
Bên người Thẩm Niệm Chương lúc nào cũng có một đám bằng hữu rủ rê, hoặc tới thanh lâu đánh bạc, hoặc chơi chọi gà, săn chó, đá dế, hoặc cưỡi ngựa bắn cung.
Trong nhà cấm hắn vào sòng bạc nên hắn không dám đi, thanh lâu cũng chỉ dám nghe hát xem múa, còn lại thì không ai quản, thế là lần nào cũng bị đám bạn lấy tiền, gà chọi chó săn toàn thua, chẳng trách bọn họ cứ vây lấy hắn không buông.
Về sau, ta không chịu nổi nữa bèn bỏ con dế già yếu bệnh tật hắn nuôi mà đám người kia vẫn tâng bốc lên trời kia đi, tối hôm đó thắp đèn đưa hắn ra đồng bắt một con to khỏe hung dữ, đánh đâu thắng đó, đá bẹp sạch đám dế của họ.
Ta cũng vạch mặt tên gia đinh nhận tiền của người ngoài, cố tình cho chó của Thẩm Niệm Chương ăn thuốc để hắn thua trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=18]
Sau khi hết tác dụng thuốc, con chó kia mới phát huy thực lực, dễ dàng vượt lên trước.
Lúc đi săn, ta phát hiện trong ống tên của Thẩm Niệm Chương toàn là tên lệch đuôi, lông vũ bị uốn cong.
Ta thẳng tay vứt hết, rút đao chém bỏ đoạn lông tạp phía đuôi.
Từ nhỏ, ta học gì cũng nhanh giỏi, sống mấy năm ở núi Hoành Nhai, cưỡi ngựa bắn tên cũng thành thạo.
Tên không có đuôi, độ khó tăng lên gấp bội.
Có kẻ cười lạnh mỉa mai: "Đừng nói nàng ta định dùng mấy mũi tên hỏng này bắn con nai phía trước đấy nhé…"
Chưa dứt lời, ta đã giương cung kéo dây, tên nào bắn ra cũng trúng đích, không sai lệch chút nào.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Lần này, người thắng vẫn là Thẩm Niệm Chương.
Trước đó ta chưa thấy thì không nói, nhưng từ sau khi ta đến, số bạc mà hắn bị mấy kẻ kia lừa gạt, từng đồng từng cắt, ta đều lấy lại cho hắn.
Thẩm Niệm Chương trợn tròn mắt nhìn ta, sững sờ không thốt nên lời.
Một đám con ông cháu cha bị ta vạch mặt liên tiếp, tức đến phát điên, mắng mỏ muốn hắn đưa ta về nhà, nói nữ nhi mà đấu chó cưỡi ngựa thì ra thể thống gì.
Hiếm hoi thay, lần này Thẩm Niệm Chương không nghe họ nữa, vì bảo vệ ta mà nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.
Trên đường về, ta ngồi trong xe, hắn cưỡi ngựa bên ngoài, ta vén rèm hỏi: "Ngươi cứ để mặc họ bắt nạt như vậy mãi sao?"
Mười lần thì chín lần thua, ngày ngày tự mang bạc đến nộp.
Thẩm Niệm Chương trắng trẻo, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra không hề ngu dốt. Hắn cụp mắt nói: "Toàn là mấy công tử nhà thành chủ, nhà ta không chọc nổi. Còn có người của nhà phú thương chuyên chèn ép lương thực, tửu lâu nhà ta còn phải dựa vào bọn họ bán hàng... Không sao đâu, nhà ta có tiền, thua một chút cũng không ảnh hưởng gì."
Ta khựng lại, khẽ nói: "Vậy chẳng phải ta đã gây phiền toái cho ngươi rồi sao?"
Vì bênh vực ta mà hắn lại đắc tội với người khác.
Thẩm Niệm Chương tưởng ta thấy áy náy, vội xua tay bảo không sao, chuyện nhỏ thôi, hắn giải quyết được.
Ta buông rèm xuống, mặt mày chìm vào bóng tối.
Ta đâu có tự trách. Ta chưa bao giờ để mình gây rắc rối cho ai, bởi trước khi ra tay, ta đã tính trước hậu quả.
Quân Vệ Thành gần như đã bị dẫn dụ rút đi, người của ta ngoài Lâm Thành cũng đã ẩn nhẫn chờ lâu, sắp đến lúc hành động.
Đến lúc đó, bọn công tử con thành chủ, cùng đám thương nhân trục lợi trong lũ lụt nâng giá lương thực này, đều sẽ phải bị trừ bỏ. Trong mắt ta, thời gian bọn chúng sống chẳng còn được bao lâu.
Vậy nên, hiện tại, đắc tội những kẻ này cũng chẳng sao.
Ta chỉ đang nghĩ, nên sắp đặt cho bọn họ cái c/h/ế/t thế nào mới gọi là nhân từ, không quá tàn độc.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận