Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:43:00
9
Thời thế loạn lạc, anh hùng nổi dậy khắp nơi, ai nói nữ tử không thể tranh bá thiên hạ?
Ta cố tình muốn làm điều người thường không thể làm.
Khi đã có được số tiền đầu tiên, bước tiếp theo chính là chiêu mộ được người đầu tiên.
Chiêu binh mãi mã và xuất chinh làm tướng đều không hợp với ta. Thứ nhất, nữ tử không thể nhập ngũ, có chiêu được người cũng khó lòng khiến người tin phục. Thứ hai, tuổi của ta còn quá nhỏ, càng dễ bị khinh thường.
Ta không thể đi con đường như bao người.
Cho nên ta đã nghĩ kỹ rồi, điều đầu tiên cần làm là thu phục một kẻ có thân hình cường tráng làm người cho ta sai khiến.
Ta nhớ đến thanh mai trúc mã thuở nhỏ của nương… một kẻ lập dị điên điên khùng khùng, chân lại bị tật, tên là Lý Nhị Ngưu.
Lúc ta tìm được ông, nam nhân sa sút dơ bẩn ấy đang sống trong một căn lều tranh bỏ hoang đã lâu, nhóm bếp bằng đá nấu một nồi rau dại bốc mùi nồng nặc.
Tính khí ông quái gở, lãnh đạm xa cách, thấy người lạ là lập tức vác cuốc lên quát lạnh: "Cút!"
Túi bánh bao quý giá ta mang đến bị ông ném thẳng xuống bùn. Khuôn mặt âm u bị tóc rối che gần hết, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm người lạ.
Khó trách bị người đời gọi là quái nhân.
Ta nhặt lại mấy chiếc bánh lăn lóc bẩn thỉu, bình tĩnh nói: "Nhị Ngưu thúc, nương của ta c/h/ế/t rồi."
Một câu ấy khiến cánh tay đang giơ cao cuốc của ông dừng lại.
"Ta biết thúc nhận ra ta, ta là nữ nhi thứ hai của Trương Văn Cảnh và Sở Tứ Nương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=9]

Nương của ta, a tỷ của ta và tiểu muội của ta, đều bị cha ta hại chết rồi."
Chỉ mấy lời ngắn gọn, ta đã nói rõ mọi sự tình, trình bày mục đích rõ ràng: "Nhị Ngưu thúc, ta muốn cùng thúc đi báo thù cho nương."
Ông ngây ra một lúc lâu mới phản ứng lại, sắc mặt lại lạnh đi, vẫn không chút khách khí mà xua đuổi: "Liên quan gì đến lão tử? Mau cút đi, nơi này không chào đón ai hết."
Ta vốn không ảo tưởng rằng chỉ vài lời đã có thể thuyết phục được ông, nhưng cũng không định dễ dàng buông tay.
Vì thế ta cứ dai dẳng ở lại gần căn lều tranh rách nát ấy, nhất quyết không rời đi.
Ông ra đuổi, thì ta lùi xa một chút. Ông trở lại, ta lặng lẽ theo sau. Đến đêm, chỉ biết cuộn mình dưới đất ngủ qua loa, đói thì bẻ từng miếng bánh bao đã lăn đầy bùn đất ra ăn, chẳng buồn chê dơ, mặt không đổi sắc mà bỏ vào miệng. Ăn hết bánh thì tìm rễ cỏ gặm tạm, nếu thật sự không còn gì, đành bắt sâu nuốt sống.
Vài ngày trôi qua, gió lớn nổi lên, mưa to như trút, chẳng thấy hồi kết.
Dù bị mưa xối ướt, ta vẫn thu mình dưới mái hiên, không chịu rời đi.
Xưa nay, ta luôn hiểu cách tiến từng bước, khi ông lười chẳng buồn cầm gậy đuổi ta nữa, ta lại từng chút từng chút dịch gần đến. Giờ đây, ít nhất cũng đã có thể yên ổn ở dưới cùng mái hiên mà không bị xua đuổi. Thế nhưng ta chưa từng bước chân vào trong căn nhà ấy.
Bởi ta biết, ông ghét ta, vì trong người ta chảy một nửa huyết thống của cha ta. Ông có thể không vác cuốc đánh ta, đã là nhân nhượng lớn lắm rồi.
Dĩ nhiên ta có thể mặt dày bước vào trong trú mưa, nhưng đó không phải là kết quả ta muốn. Điều ta muốn là chính tay ông mở cửa, kéo ta vào.
Dầm mưa quá lâu, cuối cùng ta vẫn nhiễm bệnh. Trán nóng bừng, tay chân lạnh cóng. Dù trong túi có cả một khối vàng, ta cũng không vội đi khám bệnh, vẫn dựa bên cửa lẩm bẩm như thường.
Ta kể chuyện khi nương còn là thiếu nữ, kể chuyện lúc nhỏ sống cùng nương, a tỷ, kể cả thần núi sau nhà năm xưa.
"Nhị Ngưu thúc, thúc từng nghe chưa? Ngọn núi nhỏ sau nhà ta ấy, có một vị thần núi. A tỷ và tiểu muội ta rất tôn kính ngài ấy. A tỷ nói linh nghiệm lắm, a tỷ từng ao ước một chiếc trâm, cầu nguyện xong mấy hôm thì dưới đất liền xuất hiện một cây trâm gỗ.”
"Sau này nạn đói hoành hành, a tỷ và muội muội thường cầu khấn với thần núi, thế là hay nhặt được lương thực sau núi, có lần còn bắt được cả thỏ hoang. Các nàng cứ muốn kéo ta đi cùng, nhưng ta chưa từng tin vào thần linh, cũng chưa từng cầu xin ai điều gì."
Bởi vì, thứ ta muốn, xưa nay đều là ta tự mình giành lấy.
Cánh cửa gỗ mục kêu “kẹt” một tiếng mở ra, Lý Nhị Ngưu tức tối quát lớn: "Ngươi muốn bệnh c/h/ế/t trước cửa nhà ta à?"
Đầu óc ta choáng váng nặng trĩu, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo, thấy vậy liền “bịch” một tiếng quỳ sụp trước cửa, bắt chước động tác của a tỷ và tiểu muội thuở trước, hướng về phía ông mà hành lễ.
Ta nhìn thẳng vào mắt ông: "Thần núi đại nhân, ta xin được cầu nguyện."
Ngừng một chút, ta vô cùng thành khẩn mà nói: "Cầu xin ngài, phù hộ cho ta."
Bầu trời xám xịt, một tia sét rạch ngang chân trời.
Mưa rơi rả rích không dứt, vạn vật chìm trong màn mưa dầm dai dẳng không hồi kết.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận