Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:18:47
21
Chỉ cần một câu nói.
Lập tức khiến bao ánh mắt đồng loạt đổ về phía ta.
Một lúc sau, Thẩm phu nhân ngập ngừng nói: “Lẽ nào ngươi còn muốn làm chính thê hay sao?”
Ông lão áo xanh nhíu mày, kỳ quái nói: “Tiểu cô nương, có những việc đừng nên mơ mộng hão huyền, ngươi có từng nghe qua câu, lòng tham cao tựa trời xanh, số phận mỏng manh tựa giấy chưa?”
Vì thế chuyện này coi như dừng lại, nhưng câu “Lòng tham cao tựa trời xanh, số phận mỏng manh tựa giấy” vừa được thốt ra, trong phủ đâu đâu cũng truyền ra tiếng thì thầm bàn tán sau lưng.
Ta cũng chẳng thèm để tâm
Đêm Tết Trung Nguyên, trăm họ cúng bái diễu hành khắp nơi, binh lính trong thành buông lỏng cảnh giác, đây cũng chính là thời cơ tốt nhất.
Nhân cơ hội hôm nay, bọn ta sẽ công thành.
Ẩn núp bao lâu, một khi đã bắt đầu thì không thể dễ dàng kết thúc được.
Ta vừa định không từ mà biệt, nhưng không ngờ lại bắt gặp Thẩm Niệm Chương đang leo tường ra ngoài, thấy ta hắn giơ tay lên vẫy nhiệt tình, vui vẻ chào hỏi rồi để bản thân mất đà ngã nhào xuống, đầu chạm đất, chân chổng trời…
Ầm ĩ đến mức khiến lũ chim yến đang dạo chơi cũng phải giật mình, hốt hoảng bay vọt lên trên.
Thẩm Niệm Chương lồm cồm bò dậy, cầm lấy ngọn cỏ trói miệng con chim lại, miệng của hắn cũng giống như bị trói lại, lúng túng rất lâu mới ấp úng nói với ta: “A Ngân, thật xin lỗi.”
Huynh trưởng của hắn vừa mới về, Thẩm Niệm Chương đã lập tức bị trách mắng, còn bị tiên sinh tố cáo, phạt cấm túc, cho nên mấy hôm nay không thấy bóng dáng hắn đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=21]

Thẩm phu nhân tự ý quyết định để ta làm thiếp, nhà quyền quý thế này vốn rất xem trọng việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, huống chi cũng chẳng phải cưới làm chính thê, nên chẳng cần phải hỏi ý hắn nên họ mới đến dò ý của ta trước.
Ta từ chối nên mới trở thành đề tài để người trong phủ chê cười.
Thật ra, Thẩm Niệm Chương có chút khổ tâm, mang theo chút ngại ngùng lẫn hụt hẫng, cố gắng bày tỏ với ta: “mẫu thân ta không nhìn nhầm người, ta, thật ra ta… Ta rất thích ngươi. A Ngân, ngươi giỏi giang như thế, lại hiền lành nhân hậu nữa. Là mẫu thân ta đã quá vội vàng để ngươi bị người khác hiểu lầm, gièm pha, ta sẽ để quản gia khiển trách những kẻ lắm mồm kia cho thật tốt.”
Mấy ngày nay, phủ Thành chủ sai người đến ép gả con gái cho tiểu thiếu gia của Thẩm gia, Thẩm gia không từ chối được, đành miễn cưỡng chấp nhận mối lương duyên này. Đại tiểu thư phủ Thành chủ vừa xấu xí lại ngang ngược độc ác, tiếng xấu đồn xa, lão phu nhân thương con út tội nghiệp, muốn nhân lúc hôn sự chưa thành, vội vàng cưới cho Thẩm Niệm Chương một mỹ thiếp mà hắn ưng ý, sau này chỉ sợ có muốn cũng không được nữa.
Đây là chuyện tốt, nhưng bà ấy không ngờ ta từ chối, cũng không ngờ tới sẽ mang đến những phiền phức cho ta.
Ta lại từ chối dứt khoát, chẳng chút nể tình nào khiến Thẩm Niệm Chương sau khi biết được tin có chút cảm giác mất mát, nhưng khi nghe hạ nhân bàn tán về ta hắn vẫn cố trèo tường ra ngoài để xin lỗi ta, cam kết với ta hắn sẽ để quản gia trừng trị những kẻ lắm mồm trong phủ, nói với ta cho dù có thế nào thì Thẩm phủ sẽ nuôi ta cả đời, còn nói sẽ mang theo hai ngọn đèn hoa tinh xảo để nhận lỗi với ta.
Tết Trung Nguyên đến rồi, người dân trong thành lặng lẽ ra thả đèn hoa đăng trên sông để tưởng nhớ những người thân, tổ tiên, người đã khuất.
Hai chiếc đèn ấy do Thẩm Niệm Chương tự tay làm, trông rất tinh tế, hắn đã dùng rất nhiều công sức, hắn biết ta không có mẫu thân, ngày hôm nay có lẽ ta cũng cần một ngọn đèn hoa thế này để tưởng nhớ.
Mẫu thân ta đã mất nhiều năm rồi.
Ta nhận lấy đèn hoa đăng, cùng hắn ra phố, hòa cùng với dòng người đang hướng về phía bờ sông, vừa huyên náo vừa nhộn nhịp.
Ngoài thành, người ngựa đang mài đao kiếm, đang yên lặng mai phục báo hiệu một cơn bão sắp đến.
Dọc đường đi Thẩm Niệm Chương còn mua rất nhiều tiền vàng bằng giấy, đến đầu phố đông đúc người qua lại, hắn ngoái đầu định kéo ta đến một con đường tắt: “A Ngân…”
Hắn ngẩn người.
Vừa quay đầu lại, đã chẳng thấy bóng dáng ta đâu cả.
Hắn không biết, ngay tại góc đường vừa rồi, một đám người chen lấn xô tới, có kẻ nhân lúc hỗn loạn bịt miệng trói ta, lặng lẽ đưa đi khỏi đám đông.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận