Phiên ngoại — Thẩm Niệm Chương
Thẩm Niệm Chương luôn cảm thấy có gì đó buồn cười.
Hồi nhỏ nhị tỷ của hắn rất thích đọc thoại bản, trong đó đầy rẫy những câu chuyện tình yêu. Nam nữ chính trong sách lúc gặp nhau đều vô cùng mỹ mãn, hoặc là chàng dang tay cứu nàng giữa cảnh bần cùng khổ sở, tặng nàng một cái bánh bao cứu mạng, hoặc là nàng cứu chàng trong biển lửa.
Còn bọn họ thì sao?
Lúc đó A Ngân đang làm gì?
À...
Nàng đang g/i/ế/t người, phóng hỏa, vượt ngục, bò qua lỗ chó.
Tiện tay còn cướp luôn con gà quay mà hắn thích ăn nhất.
Còn hắn thì sao?
Đầu tóc bù xù cháy khét, mặt tròn đen nhẻm, áo quần rách nát, trông vô cùng thảm hại buồn cười.
Lần đầu gặp nhau, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.
Đầu bếp làm gà quay bị nàng dọa chạy mất, dọn nhà ngay trong đêm, từ đó biệt tích giang hồ.
Thẩm Niệm Chương nghiến răng nghiến lợi.
Hắn sẽ hận nàng mãi mãi! Mãi mãi!
Thế nhưng, khi hắn bị bắt cóc đến sơn trại của thổ phỉ, gặp lại nữ tử kia, những năm nghiến răng kia cuối cùng chỉ hóa thành một câu không chút sát thương:
"Ta ghét ngươi."
Đáng tiếc A Ngân không thấy lời “ghét” của hắn có gì ghê gớm cả, vô cùng vô tình, ném cho hắn cái bánh và con dao rồi bỏ đi, chẳng buồn nói thêm câu nào.
Lần đó, A Ngân đã cứu hắn.
Thẩm Niệm Chương âm thầm nghĩ trong lòng:
Thôi, tha thứ cho nàng, không ghét nàng nữa.
Hắn rất muốn báo đáp nàng.
Từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận, hắn cảm thấy bản thân nên cảm tạ nàng thật hậu hĩnh.
Nhưng A Ngân vẫn cực kỳ vô tình, một cước đạp thuyền của hắn trôi đi, thậm chí còn không nói tên cho hắn biết.
Nàng cứu hắn, đơn giản chỉ là cứu thôi, chẳng cần báo đáp.
Về sau, Thẩm Niệm Chương mò cá trong hồ, vớt được A Ngân trọng thương hôn mê.
Nàng trốn tại Thẩm gia, dưỡng thương tránh truy binh, dùng thân thế đáng thương của mình để khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
Thẩm Niệm Chương nghe xong, lập tức tràn đầy thương xót.
Bản tính của hắn vốn thiện lương, dịu dàng, tinh tế.
Hắn cố gắng an ủi nàng.
A Ngân chỉ khép hờ mắt, chẳng nói gì.
Không ai nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.
Từ trước đến nay, nàng đều không để lộ sự vui buồn, cho dù trong lòng sóng to gió lớn, ngoài mặt cũng không để người khác nhìn ra nửa phần.
Sau đó, A Ngân đổ bệnh.
Khi ấy, Thẩm Niệm Chương không biết nàng cố ý khiến bệnh nặng hơn, chỉ thấy nàng thật sự rất đáng thương.
Về sau biết được, nàng đối với bản thân còn tàn nhẫn hơn cả đối với người khác, hắn lại càng thêm thương tiếc.
A Ngân nhỏ hơn hắn một chút, giống như một muội muội, lại là ân nhân cứu mạng, hơn nữa còn đáng thương đến vậy.
Thẩm Niệm Chương càng ngày càng chăm sóc nàng chu đáo, càng ngày càng cảm thấy…
Nàng là một người rất rất tốt.
Nàng thiện lương, ưu tú khiến cho Thẩm Niệm Chương rất khó không sinh lòng cảm mến.
Thế nhưng sau đó, khi mẫu thân hắn tự ý làm chủ muốn gả A Ngân cho hắn, A Ngân đã từ chối. Thẩm Niệm Chương thật ra cũng không hiểu vì sao nàng lại từ chối, nhưng hắn chắc chắn sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng.
Khi ấy, mối giao tình và ràng buộc giữa họ vẫn còn rất cạn, chậm rãi mà bình lặng, cho đến khi A Ngân bị người khác bắt cóc rồi lại khiến mọi người kinh ngạc khi quay ngược tình thế, trói ngược kẻ kia lại. Nàng cưỡi ngựa dưới cổng thành cao lớn, lúc sắp rời đi lại quay đầu trở lại.
Nàng dứt khoát g/i/ế/t c/h/e/c tên đó, lập tức khởi binh công thành tạo phản.
Khi ấy Thẩm Niệm Chương mới hiểu ra, thì ra nàng không phải cô nương vô hại như vẻ bề ngoài, nàng là thủ lĩnh của đám loạn phỉ tạo phản.
Thì ra nàng không muốn làm thiếp của hắn, cũng không muốn làm thê của hắn. Nàng muốn làm hoàng đế.
Lúc đó Thẩm Niệm Chương còn chưa biết mục tiêu cuối cùng của nàng là gì.
Hắn chỉ biết, hôm ấy mặt trời rực rỡ chói chang.
A Ngân dưới cổng thành, giữa đám loạn quân, giữa thời thế rối ren, nàng còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời kia.
Nàng rạng rỡ chói lòa.
Thẩm Niệm Chương ngây ngốc nhìn nàng thật lâu, mãi đến khi bị huynh trưởng kéo đi, trở về ngôi nhà yên tĩnh của họ ở Thẩm phủ, lúc chạm tay lên ngực, mới phát hiện tim mình đập dữ dội, nặng nề đến vậy.
Yêu một người, chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.
Đêm hôm đó, Thẩm Niệm Chương quỳ trước cha mẹ mình:
“Con muốn đi theo nàng.”
Khi đó A Ngân chỉ mới lộ ra chút tài năng, nàng vẫn chưa có nền tảng vững chắc, dù đã chiếm được vài tòa thành, trong mắt người ngoài, trong mắt bậc trưởng bối của Thẩm gia thì nàng vẫn chỉ là một loạn phỉ mà thôi.
Trong thời loạn, những kẻ giương cao cờ nghĩa khởi binh rất nhiều, bọn họ như măng mọc sau mưa, chợt hiện chợt tan, giống như pháo hoa. Ai cũng nghĩ A Ngân cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cho nên, họ kiên quyết phản đối, còn đặc biệt gọi đại ca của hắn đến để ngăn cản.
Nhưng từ trước đến nay, Thẩm Niệm Chương là người bình thường sẽ nghe lời trưởng bối trong chuyện nhỏ, nhưng nếu là chuyện bản thân đã quyết thì không ai có thể ngăn được. Từ nhỏ đã như vậy.
Hắn không nghe khuyên can, Thẩm phụ hiếm khi nổi giận thật sự, sai người đánh hắn đến m/á/u chảy đầm đìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=56]
Nhưng Thẩm Niệm Chương vẫn quỳ thẳng tắp, không né tránh, cũng không chịu mở miệng từ bỏ.
Cuối cùng, huynh trưởng mềm lòng, bất đắc dĩ nói một câu:
“Nó là người thế nào, mọi người còn không biết sao?”
Biết chứ. Cho nên cuối cùng cả nhà Thẩm gia đều thỏa hiệp.
Thế nhưng Thẩm Niệm Chương không lập tức theo A Ngân đến Vệ thành, hắn chỉ tiễn nàng rời khỏi thành rồi lại quay về. Người nhà Thẩm gia tưởng rằng hắn đã thay đổi ý định.
Đợi đến khi hắn thu xếp xong xuôi cho người nhà, đợi đến khi hắn rèn luyện lại võ nghệ và học vấn, chắc chắn bản thân sẽ không trở thành gánh nặng của nàng, Thẩm Niệm Chương mới theo lời đến tìm nàng.
Về sau, qua bao năm tháng, bao lần gian khổ họ dìu nhau vượt qua, tuy không thành thân, thậm chí còn chưa từng nói rõ lời yêu nhưng lại có một loại cảm giác như đã sống c/h/e/c bên nhau từ lâu.
Hắn thích A Ngân.
Thích đến mức không giữ lại chút nào, người người đều biết.
Rất thích, rất thích.
Còn A Ngân có thích hắn không?
Không biết.
Mà cũng không cần phải biết.
Hắn không cần A Ngân cũng phải rất thích rất thích hắn.
Nàng dường như là kiểu người sẽ không yêu ai cả, nàng cũng không cần phải yêu ai.
Nàng chỉ cần yêu bản thân mình, yêu bách tính của nàng là đủ rồi.
Có những câu chuyện tình yêu chẳng liên quan đến gió trăng.
Nàng tham vọng lớn lao, mục tiêu rõ ràng, kiên định không sợ hãi.
Nàng xương cốt nghịch thiên, kiêu ngạo bất tuân, vĩnh viễn không khuất phục.
Nàng thông tuệ hơn người, cần cù nhẫn nại, mưu lược như thần.
Nàng tỉnh táo sáng suốt, phân rõ phải trái, nhìn thấu mọi việc.
Nàng tàn nhẫn quyết đoán, g/i/ế/t c/h/ó/c dứt khoát, thế nhưng vẫn thiện lương dịu dàng.
Nàng không sợ c/h/e/c, điềm nhiên đối diện, thắng thì mừng rỡ, thua cũng không hối hận.
Nàng chỉ cần rực rỡ chói lòa, là đủ rồi.
Thẩm Niệm Chương nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt gà bay chó sủa.
Nàng không phải cứu hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng, nàng đã cứu cả ngàn vạn con người khỏi nước sôi lửa bỏng.
Năm xưa, khi còn nhỏ, A Ngân từng nhặt được một con đại bàng con gãy cánh gần c/h/e/c dưới chân núi, ai cũng khuyên nàng đừng phí công, nó không sống nổi đâu, sắp c/h/e/c rồi.
Nhưng nàng không nghĩ đến chuyện nó sắp c/h/e/c, nàng chỉ nghĩ, nó đáng lẽ nên bay thật cao.
Cũng như việc nàng đã cứu rất nhiều người.
Nàng kéo Lý Nhị Ngưu ra khỏi căn lều rách nát, từ đó ông ấy không còn là một kẻ kỳ quặc cô độc nữa; nàng để Oanh nương đi vẽ bản đồ sông núi, từ đó nàng không còn than thở về nhan sắc đã tàn phai; nàng đã cứu Chu Linh, cứu Trương Kiều Kiều; nàng nhặt lại tôn nghiêm bị giẫm đạp cho Liên Y Nhân...
Nàng đã khiến biết bao người có thể ăn no bụng, không còn sống bấp bênh đói khát nữa.
Khi cảm thấy thời gian của mình chẳng còn bao lâu, Thẩm Niệm Chương đã đưa A Ngân đi thả một chiếc hoa đăng.
Đêm ấy, trăng sáng treo cao, dải ngân hà lấp lánh, trên hồ là muôn vạn hoa đăng rực rỡ.
Nhưng Thẩm Niệm Chương cảm thấy, tất cả hoa đăng ấy cũng không thể sánh bằng ánh sáng toát ra từ nàng.
Nàng là mặt trời trong đêm tối.
Thật ra hồ tĩnh lặng không thể thực hiện điều ước của bất kỳ ai.
Nhưng A Ngân thì có thể, A Ngân khiến bách tính được ăn no, mặc ấm.
Hắn cùng nàng nhặt lên từng điều ước mà dân chúng thả trong hồ, ánh sáng lấp lánh đêm ấy vô cùng ấm áp.
Thẩm Niệm Chương hy vọng rằng, dù sau này A Ngân có gặp bao nhiêu gian nan trắc trở, bóng tối mịt mù đến đâu, cũng có thể từ trong những tia sáng ấm áp ấy mà lấy được sức mạnh để tiếp tục bước đi trong đêm đen một mình.
Sau khi Thẩm Niệm Chương qua đời, về sau A Ngân đã trải qua rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Có lẽ đến một ngày, khi thời gian đủ dài, những người và chuyện ấy rồi cũng sẽ dần mờ nhạt trong ký ức nàng.
Thế nhưng nàng biết, nàng vĩnh viễn sẽ không quên đêm mưa cuối thu năm Thái Bình mười bốn ấy.
Tên nhóc béo mập đó đã theo nàng đi hết dặm này đến dặm khác, hết núi này sang sông nọ, từng chặng đường một.
Hắn cứ nói mãi:
“Ta tiễn ngươi.”
“Tiễn ngươi.”
“Tiễn ngươi đấy, A Ngân.”
“…”
Nàng vẫn chưa từng biết nên nói lời từ biệt thế nào cho đúng.
Về sau, họ lại gặp lại nhau, cùng nhau đi qua biết bao mùa xuân thu.
Mãi đến tận rất lâu sau đó, A Ngân mới ngộ ra, có lẽ đó không phải là tái ngộ.
Mà là... trên con đường nhân sinh của nàng, trên con đường đầy chông gai nàng phải vượt qua, hắn vẫn luôn luôn ở đó, âm thầm hộ tống nàng bước về phía trước.
Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải chia ly.
Thế nhưng đã bao nhiêu năm rồi, nàng vẫn không học nổi cách nói lời tạm biệt.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận