Nàng ta sững người.
Tên phó tướng kia sợ hãi vô cùng, lúc đầu chỉ hơi hoảng loạn, giờ mới nhận ra sự việc nghiêm trọng, gã hoảng loạn dập đầu cầu xin ta tha mạng. Mọi người xung quanh cũng thay gã cầu xin, dù sao gã cũng từng xông pha trận mạc, đổ m/á/u vì nước.
Ta lạnh nhạt nói: “Còn nhớ quân lệnh không?”
Phó tướng c/h/e/c lặng, hồi lâu sau mới hối hận nói: “Thần... biết tội.”
Hắn vì nước chinh chiến mà được ban tước lộc hậu hĩnh, thì khi phạm quân lệnh, cưỡng bức người khác, cũng nên nhận lấy trừng phạt xứng đáng.
Công chúa cầm dao găm đứng đó rất lâu, cuối cùng, từng bước tiến về phía gã, đâm thẳng vào tim gã. Phó tướng sức lực lớn, thực ra có thể dễ dàng phản kháng, nhưng nàng ta đang khoác ngoại bào của ta, như mặc áo long bào, không ai dám động vào nàng ta. Đụng vào nàng ta không chỉ c/h/e/c một người, mà còn liên lụy cả người nhà.
Nhìn phó tướng ngã xuống c/h/e/c, ta khép đôi mắt hắn lại, ra lệnh: “Hậu táng.”
Còn hai người nữa, nha hoàn của Công chúa Thi quốc và Công chúa Nhiếp quốc. Ta ra hiệu cho cận vệ bắt họ ngay tại chỗ.
Cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Ta nói với Công chúa Thi quốc đang ngây dại toàn thân dính m/á/u: “Ta biết ngươi không phải Công chúa Thi quốc, ngươi là nội gián, đúng không?”
Các sứ thần có mặt xôn xao.
Nàng ta không phản bác, xem như ngầm thừa nhận.
Ta chỉ hai người kia: “Ngươi không biết, họ cũng vậy.”
Công chúa Nhiếp quốc thật sự đã bị thích khách g/i/e/c c/h/e/c trên đường đến đây, người hiện tại chỉ là kẻ giả mạo. Nhiếp quốc có quá nhiều công chúa, đều nuôi trong khuê phòng, chẳng ai phát hiện ra điểm khác thường.
Ta đoán đều là do Yến quốc phái tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=39]
Kẻ đóng giả Công chúa Nhiếp quốc mới là quân cờ thực sự họ muốn bố trí, còn Công chúa Thi quốc giả mạo chỉ là con tốt thí, dùng để thu hút sự chú ý.
Một sáng một tối, sáng thì dễ bị phát hiện là giả, không biết chữ, giả mạo Công chúa Thi quốc — rõ ràng là được chọn vội vàng;
Tối mới là quân cờ thật, được huấn luyện bài bản, đóng giả Công chúa Nhiếp quốc.
Người Yến quốc tính toán rằng ta sẽ lơi lỏng cảnh giác sau khi bóc trần quân cờ sáng, để kẻ tối có cơ hội hành động.
“Kẻ giả mạo Công chúa Nhiếp quốc” biết đối phương chỉ là quân cờ thí, nhưng “Công chúa Thi quốc” lại không biết còn có kẻ đồng mưu.
Kế hoạch bày ra để nàng ta bị làm nhục chính là do hai người này sắp đặt.
Sau khi ta nói rõ đầu đuôi, hai người bị bắt lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu nổi mình đã lộ sơ hở ở đâu.
Ta chỉ vào nha hoàn kia, nói với “Công chúa Thi quốc”: “Nha hoàn thật sự khi tìm được ngươi, sẽ không cố ý nhấn mạnh thân thế thảm thương hay chuyện bị làm nhục của ngươi. Nàng ta chỉ đang lợi dụng cảnh ngươi thảm hại để thu hút ánh mắt người khác.”
Nàng ta nhìn ta, hiểu ra, lập tức bước lên, bóp cổ nha hoàn kia rồi đâm c/h/e/c bằng dao găm.
Còn một người nữa, kẻ giả làm “Công chúa Nhiếp quốc”: “Ta biết các ngươi từng nói chuyện, lúc ấy nàng ta cố ý xúi ngươi đối phó ta, ngươi không phát hiện sao?"
Giờ nàng ta đã phát điên, lần này rất dứt khoát, vung tay cắt cổ đối phương.
G/i/e/c liên tục ba người, nàng ta ngây dại nhìn bàn tay đầy m/á/u, dao găm rơi xuống đất, nước mắt đột nhiên lăn dài.
Lệ trào mỗi lúc một nhiều, không phải kiểu khóc uốn éo làm duyên như trước kia, mà là khóc đến vặn vẹo cả khuôn mặt.
Sau một trận khóc lớn, nàng ta nghẹn ngào nói:
“Điện hạ... Xưa nay chưa từng có ai, vì ta mà khoác áo lên người cho ta cả.”
39
Thật ra nàng không phải Công chúa Thi quốc, nàng tên thật là Liên Y Nhân.
Kỳ thực, Liên Y Nhân vốn chỉ là một quân kỹ trong quân đội Thi quốc, là tù binh bị áp giải từ nước khác đến. Sau khi Thi quốc diệt vong, bởi vì hình dáng tương tự, nàng ta bị ép khoác lên người trang phục công chúa, giả mạo để che giấu thân phận, tạo cơ hội cho công chúa thật trốn thoát. Mang danh công chúa Thi quốc, nàng ta trở thành chiến lợi phẩm, bị vua Thái quốc ban cho các tướng lĩnh thay nhau chà đạp. Sau khi Thái quốc cũng diệt vong, nàng ta bị đưa sang Nhiếp quốc, tại đó vẫn là món đồ chơi mặc người chà đạp, rồi tiếp tục bị chuyển sang Ung quốc.
Có người tìm đến, ép nàng ta uống một loại độc dược. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới được cấp giải dược định kỳ để kéo dài mạng sống.
Kẻ đó sai nàng dùng mỹ nhân kế ở Ung quốc, quyến rũ cận thần được Trường Chiêu Công chúa tin tưởng nhất, ly gián quan hệ giữa họ.
Vì muốn sống, nàng ta như một con hề thấp hèn tìm cách quyến rũ người ta. Nhưng nàng ta không ngờ, ngay từ đầu, bản thân đã chỉ là một quân cờ vô dụng, được dùng để thu hút sự chú ý, che giấu kẻ nội gián thực sự.
Thậm chí, chúng còn bày mưu để nàng ta bị đánh đập làm nhục.
Chuyện như thế, Liên Y Nhân thực ra đã trải qua vô số lần, như một vết thương không bao giờ lành, bị cứa mãi đến rỉ m/á/u.
Cả đời nàng ta, lang bạt đau thương. Là kỹ nữ trong doanh trại Thi quốc, chiến lợi phẩm trong yến tiệc Thái quốc, đồ chơi nơi hậu viện Nhiếp quốc. Mỗi lần người đầy dơ bẩn, áo không che thân, đều là ánh mắt thiên hạ như thiêu đốt lột trần nàng ta ra giữa chốn đông người.
Nàng ta tưởng mình đã sớm c/h/e/c lặng.
Nhưng rồi, có người khoác cho nàng ta một chiếc áo choàng.
Liên Y Nhân bỗng bật khóc.
“Chưa từng có ai, vì ta mà khoác lên một tấm áo…”
Chưa từng có ai, nhặt lấy phẩm giá bị người ta giày xéo dưới chân của nàng ta.
Khi bị áp giải đi, nàng ta vẫn chăm chú nhìn ta, cố sức giãy khỏi dây trói, quay người quỳ xuống, dập đầu thật sâu về phía ta.
“Điện hạ…”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận