29
Thái độ của ta mặc dù kiên quyết nhưng trong lòng ta tự hiểu rõ Ung quốc mới lập còn yếu, muốn chống chọi với áp lực từ các nước láng giềng như Lương quốc là chuyện vô cùng khó khăn.
Lương quốc đã xây dựng được nhiều năm, thế lực bản thân đã mạnh hơn chúng ta rất nhiều, mà bên cạnh đó còn có Thi quốc, nước này là Lương quốc lại là thông gia nhiều đời, nếu hai nước liên thủ chống lại ta, thì với thực lực của Ung quốc bây giờ chẳng thể nào phản kháng nổi.
Huống chi Lương quốc còn nằm ở thượng nguồn sông Kỳ, trong lãnh thổ còn xây dựng hệ thống đập nước, muốn đối phó Ung quốc ở hạ lưu bọn họ còn chẳng cần phải động vào binh mã, chỉ cần mùa khô chặn nước, mùa mưa xả lũ cũng đủ khiến Ung quốc vào cảnh hạn hán, lũ lụt triền miên, tan rã trong hỗn loạn.
Thế nhưng ta cũng không thể vì thế mà nhượng bộ họ, nếu để bọn họ tiếp tục chèn ép, bắt Ung quốc cống nạp cho Lương quốc, sẽ chỉ khiến Lương quốc ngày càng mạnh, Ung quốc thì ngày càng yếu, dân chúng vốn đã khốn khổ vì thiên tai lại càng không thể gánh thêm áp lực nặng nề từ cuộc sống, nhiều tai họa đến Ung quốc sẽ chỉ càng thêm rối loạn.
Cho nên, một điều cũng không thể đáp ứng.
Nhưng cùng lúc khi từ chối bọn họ, cũng khiến cho Ung quốc sắp bị Lương quốc chèn ép.
Ta chưa từng biểu lộ sự hốt hoảng, dùng vài ba lời lừa gạt họ đi đòi Triệu quốc.
Ta tỏ ra khí thế mạnh mẽ như thế, khiến Lương Vương kiêng dè không dám khinh suất đắc tội với một nước lớn, sau khi nghe sứ thần bẩm báo, ắt hẳn hắn sẽ phái người sang Triệu quốc để tra xét thực hư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=29]
Từ lúc sứ thần quay về Lương quốc, rồi từ Lương quốc lại sai người sang Triệu quốc rồi trở về, ít nhất cũng tốn mất nửa năm trời nếu dọc đường gặp thêm thiên tai nhân họa làm chậm trễ hành trình, e còn kéo dài hơn nữa.
Đó chính là khoảng thời gian để Ung quốc ta tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi.
Nhân lúc có khoảng thời gian quý báu này ta ra lệnh cho biên cảnh ngày đêm không ngừng nghỉ, tăng tốc dựng lên tường thành phòng thủ đối diện lãnh thổ Lương quốc, tuyển mộ trai tráng, luyện tập binh mã lại đích thân dẫn bá quan văn võ men theo bờ đê, từng tấc đất một mà đo đạc, chọn chỗ đào hồ, khai mở thủy lợi.
Từ khi xuân mới chớm sang cho đến cuối hạ đầu thu năm sau, hai vụ lúa vừa kịp gặt xong, năm nay chẳng lụt, chẳng hạn, là năm mùa màng tốt hiếm có, thu hoạch bội phần, đám thương nhân đầu cơ tích trữ lương thực vốn đã bị quét sạch từ trước, người người lo sợ, chẳng ai còn dám ém hàng nâng giá nữa.
Bách tính khó nhọc mới được ăn no nửa năm, dân chạy nạn vì đói kém đã vơi đi nhiều, nhân khẩu thất tán dần chậm lại, lương thảo trong quân cũng được bảo đảm.
Nhưng bên Lương quốc, hành động nhỏ nhặt ngày càng nhiều.
Thuở trước, Lương quốc chưa từng thôn tính vùng hạ du này, chỉ vì nơi đây tai ương liên miên, dân tình bất ổn, khó bề quản lý, ăn vào thì vô vị, nên chỉ ở Vệ thành chống lưng cho Hà Thuận làm thành chủ, vơ vét tài nguyên hạ du, mà chẳng gánh vác việc trị an.
Thuở ban đầu, bọn họ còn ngồi chờ để xem trò cười của Ung quốc, quả quyết rằng ta ắt sẽ ôm đầu chuồn về núi Hoành Nhai.
Nào ngờ càng chờ, Ung quốc lại càng bén rễ vững vàng.
Muốn gây khó dễ cho Ung quốc, lại sợ ta quả thật có chỗ dựa, sốt ruột chờ đợi sứ thần vượt qua chín chín tám mươi mốt nạn mới khổ sở trở về, Lương Vương mới chợt nhận ra ta đã gạt hắn.
Quả thực Triệu quốc có một vị văn thần tên Trương Văn Cảnh, thuở đầu vừa khôi phục khoa cử, liền liên tiếp đoạt ba ngôi trạng nguyên, thăng quan tiến tước, phong quang một thời.
Nhưng mà Trương Văn Cảnh đã bị cách chức đày ra Đô Thành, lừa dối Hầu gia đắc tội thế gia, lại có ý đồ bất chính với Đại tướng quân Triệu Thành Hỉ, Ấu đế nghe thấy thế đã đuổi ông ta ra khỏi nước.
Cho nên, làm gì có chỗ dựa nào ở Triệu quốc, chẳng qua chỉ là một kẻ quan thất thế bị giáng chức mà thôi, Triệu quốc cần gì phải bận tâm đến chuyện vụn vặt của một tiểu quốc nơi xa xôi hẻo lánh chứ.
Nhưng chuyện Trương Văn Cảnh là cha của ta, là sự thật.
Trong lời nói thật có lời nói dối, mới là chuyện khó chấp nhận nhất.
Chỉ mấy câu này, đã lừa Lương Vương tận một năm, vị đại thần trở về trông chẳng khác gì dân lưu lạc, vừa sụt sùi vừa rơi lệ, oán than rằng trên đường đi nào là ngồi xe thì bị bắt cóc, đi thuyền thì bị kẻ chẳng rõ lai lịch đá thẳng xuống sông, cưỡi ngựa thì gặp ngựa bỗng phát cuồng lao thẳng xuống rãnh đủ mọi khổ sở.
Lương Vương đẩy phi tử quyến rũ bên cạnh ra, nổi trận lôi đình: “Ta bảo mà, bảo sao đi có một chuyến lại lâu như thế, thì ra bọn họ đang muốn kéo dài thời gian!”
Mùa đông đầu tiên của Ung quốc, Lương quốc chủ động châm ngòi chiến lửa.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận