Ta mặc kệ ông ta thi đỗ vào tận kỳ thi điện.
Ngày tiến cung diện thánh, cha ta bước vào điện với vẻ đầy tự mãn, nhưng vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ta ngồi uy nghi trên long ỷ.
Hai chân ông ta lập tức mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Run rẩy chỉ tay về phía ta:
“Ngươi… Ngươi không phải... Đã c/h/e/c rồi sao?”
Đến cả vẻ mặt kinh ngạc ông ta cũng không thể hiện ra được, chỉ ngẩn người tại chỗ.
Câu nói ấy đã chọc giận toàn bộ triều thần trung nghĩa của ta, quần thần trừng mắt nhìn ông ta:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao còn không quỳ?”
Bình thường cha ta cũng thông minh, nhưng lúc này đầu óc đã trống rỗng, cứ ngây ra, không kịp phản ứng:
“Nữ Đế?”
“Một đứa con gái nghịch tặc g/i/ế/t cha như ngươi sao có thể làm Hoàng đế?”
Hay lắm, ông ta lại đổ thêm một thùng dầu vào lửa giận của triều thần.
Có kẻ lập tức tháo giày thối ném thẳng vào đầu cha ta:
“Ăn phân đi, lão già!”
Rồi dẫn đầu xông lên đánh cha ta ngay giữa điện.
Thấy vậy, ta đột nhiên thấy hơi buồn cười.
Khi cha ta rên rỉ cầu xin, hướng về phía ta cầu cứu, ta nhẹ nhàng nói:
“Hết cách rồi, đám người này của trẫm từ đầu vốn là lũ tặc phỉ mà ra, tính tình có hơi dữ dằn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=54]
Phụ thân à, ôm đầu lại, có khi còn đỡ ăn thêm vài cú.”
Bọn họ vốn hay cãi nhau đánh nhau ngay trên triều, ta không cản, tức là mặc định.
Đến khi cha ta bị đánh một trận thừa sống thiếu c/h/e/c, ta đem ông ta đến trước mộ y phục của a tỷ và muội muội đặt ở Đế đô, bắt ông ta quỳ mãi đến khi hai chân tàn phế rồi lại chặt đứt hai tay ông ta. Ta nói:
“Ông chặt tay chân ta, thì ta trả lại ông như vậy.”
Ông cả đời u uất không thành công, bán ta và nương cho người khác để lấy tiền đi thi, vậy ta sẽ để ông cả đời thất bại, sống không bằng c/h/e/c.
Ta không giết cha ta.
Ta muốn ông ta sống mà đau khổ đến tột cùng.
Xử lý xong cha ta, ta hỏi thăm thái y về tình hình của Thẩm Niệm Chương như thường lệ. Ngự y thở dài:
“Thẩm công tử đã không còn cứu được nữa.”
Cả người ta cứng đờ, trái tim như rơi xuống vực sâu.
Loại độc kia ban đầu không rõ ràng, nhưng theo thời gian sẽ dần rút cạn sinh khí người trúng độc, khiến người đó như ngọn đèn cạn dầu mà c/h/e/c.
Ta đã tìm danh y đạo sĩ khắp thiên hạ nhưng chẳng ai có cách cứu.
Lúc ấy, Thẩm Niệm Chương cho người đến gọi ta. Ta thu lại hết mọi cảm xúc, đẩy cửa bước vào, lập tức thấy trong rừng trúc xanh rì mát mắt, Thẩm Niệm Chương mặc một thân trường bào trắng như tuyết, lặng lẽ ngồi bên bàn, tỉ mỉ làm thứ gì đó.
Mái tóc đen như thác nước rủ xuống, dung nhan trắng bệch như tuyết, như lan như ngọc, khí chất thanh cao, nhưng lại mang theo vẻ yếu đuối mong manh của một mỹ nhân bị bệnh.
Ta cảm thấy Thẩm Niệm Chương càng ngày càng đẹp.
Nhưng cũng càng ngày càng gầy yếu, giờ đây dường như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua là có thể quật ngã hắn. So với sắc xanh tràn đầy sức sống phía sau, hắn như trận tuyết xuân tái nhợt, yếu ớt.
Tuyết tan trên núi xuân, lạnh buốt thấu xương.
Khiến ta không thể không đau lòng.
Thấy ta đến, Thẩm Niệm Chương lập tức mỉm cười vẫy tay gọi ta, khoe chiếc hoa đăng mới làm.
Sắp đến tết Trung Nguyên rồi. Rất lâu trước đây, Thẩm Niệm Chương từng nói muốn đưa ta đi thả đèn hoa đăng để tế tổ tiên nhưng ta lại bị người khác bắt đi, ngọn đèn kia cũng bị dẫm nát, cuối cùng chẳng thể thả được.
Mũi ta cay xè, cố nén nước mắt, mỉm cười bảo: “Vậy thì quay về Lâm thành thả.”
Một cỗ xe ngựa phóng như bay trở lại Lâm thành, vừa kịp tết Trung Nguyên. Đã lâu chưa trở lại, Lâm thành trở nên hơi xa lạ. Nhà cũ của Thẩm gia vẫn còn, nhưng đã hoang phế từ lâu.
Xuyên qua dòng người náo nhiệt và ngõ phố, sau mười mấy năm, ta và hắn cuối cùng cũng bước đến bờ sông Kỳ.
Chúng ta thả đèn hoa đăng, nhìn chúng trôi theo dòng nước. Thẩm Niệm Chương đưa ta đến một nơi, hắn rất quen thuộc Lâm thành.
Đó là một hồ nước yên tĩnh. Hình như năm xưa chính tại đây, hắn đã vớt ta lên từ trong nước.
Thẩm Niệm Chương tìm một chiếc thuyền nhỏ, đưa ta ra giữa hồ.
Thắp một ngọn đèn ở mũi thuyền, mở hai vò rượu mơ cùng nhau uống.
Khi đã ngà ngà say, Thẩm Niệm Chương khẽ nói:
“A Ngân, muội xem kìa!”
Hồ vốn tối đen, chợt có mấy chiếc hoa đăng trôi đến từ xa.
Rồi đến vài chục chiếc.
Rồi hàng trăm chiếc.
Rồi vô số.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận