12
Chưa kịp để hắn nói gì, ta đã thổi tắt đèn dầu, quay người rời đi, lại lần nữa lần mò trong bóng tối để tránh bị người ta phát hiện ánh lửa.
Vài ngày sau, khi tiền chuộc của Thẩm gia sắp tới, Thẩm Niệm Chương bị giam trong chuồng heo lại đột nhiên biến mất.
Nhị đương gia tức đến suýt nữa vung đ/a/o g/i/ế/t người tại chỗ, may mà Đại đương gia ngăn lại. Toàn bộ người trong trại, từ già trẻ lớn bé đều bị điều động đi tìm.
Nửa ngày trôi qua, gần như đào sâu ba thước đất, vẫn không tìm thấy tung tích hắn.
Trước trại là hồ lớn, sau lưng là vách đá dựng đứng, địa hình phức tạp, có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát, cả đám người vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu được một con tin to xác như thế đã biến đi đâu.
Ta như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng Lưu Dũng, vừa đi vừa than phiền: "Cũng tại nghĩa phụ ta quá nhân từ, còn cho con tin mấy miếng cơm ăn, cứ để hắn ta đói meo, đói đến mức không còn sức mà nhúc nhích, thì đã chẳng xảy ra chuyện này rồi."
Ta lại tiếp lời: "Chỉ có Lưu đại ca lợi hại, làm thổ phỉ thì phải dứt khoát gan lì như huynh mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=12]
Nếu là huynh phụ trách canh giữ, chắc chắn tên đó không trốn thoát đâu."
Trong trại ai cũng biết dạo gần đây ta đang giận dỗi với nghĩa phụ, ngày nào cũng chạy theo Lưu Dũng, kẻ đối đầu với ông, để chọc tức ông.
Những lời này khiến Lưu Dũng rất tán thưởng, hắn ta vốn thích kiểu người tàn nhẫn độc đoán, vì thế cũng không khó chịu khi bị ta bám theo.
Lúc đi ngang một đám lau sậy, ta thấy mặt nước khẽ gợn từng vòng sóng.
Lưu Dũng đã đi mấy canh giờ, không nhịn được lại càu nhàu: "Rốt cuộc chạy đi đâu rồi hả? Làm lão tử mệt muốn gãy chân. Nếu tìm được con heo c/h/ế/t đó, lão tử nhất định tự tay lột da hắn ta, làm thành người heo!"
Ta cụp mắt nhìn mặt nước, lơ đãng phụ họa: "Phải đó, nhất định phải dạy dỗ một trận ra trò."
Một bên là rừng rậm, một bên là hồ cạn, giữa là con đường nhỏ uốn quanh theo mép nước, trong hồ mọc đầy lau sậy, giữa những mảng bèo nổi và thủy thảo là là mặt nước tối đen lặng lẽ.
Trời không một ngọn gió nhưng mặt nước vẫn lăn tăn sóng nhỏ.
Lưu Dũng lải nhải một lúc lâu, còn muốn ngồi nghỉ, ta ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Mặt trời sắp lặn rồi, đâu còn thời gian mà nghỉ ngơi. Hay là chúng ta chia ra tìm đi."
Hắn ta đồng ý, chúng ta bèn tách nhau ra tìm kiếm. Đợi hắn ta đi xa, ta vòng trở lại.
Thấy vệt tím mờ nhạt dưới làn nước tối không mấy ai chú ý, ta ngồi xổm bên hồ: "Ra đi."
Chờ một lát, người trốn dưới nước vẫn không phản ứng.
Ta vạch đám bèo ra nhìn, hắn suýt nữa c/h/ế/t đuối thật rồi. Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức nhảy xuống nước, vất vả lắm mới kéo hắn lên bờ được.
Người đang hôn mê nằm vật ra đất, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Ta lại tốn công sức vỗ mãi mới gọi được hắn tỉnh lại.
Thẩm Niệm Chương vừa mở mắt đã kinh hãi quay đầu, định lao xuống nước lần nữa.
Ta kéo vạt áo hắn: "Ngươi sợ cái gì? Ta không tới để bắt ngươi về."
Lúc này hắn mới nhận ra người bên cạnh là ta.
Chính ta là người đã đưa cho hắn một con dao ngắn, nói là để phòng thân, thực chất là cho hắn cơ hội cắt dây trốn thoát.
Ta vốn tưởng dù hắn có trốn thì cũng không thể đi xa, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Nào ngờ hắn lại khá khôn ngoan, tìm được chỗ nước sâu này trốn kỹ, tính toán đợi khi mọi người bỏ cuộc mới tiếp tục chạy trốn. Lúc không có ai thì nằm rạp bên bờ, có người tới thì lặn xuống nước tránh tạm. Chỉ là do Lưu Dũng đứng trên bờ nói quá lâu, hắn nhịn thở suýt c/h/ế/t ngạt.
Lần này, ta vừa cho hắn vũ khí để trốn, lại còn cứu hắn một mạng khi suýt c/h/ế/t đuối.
Lần trước thì là ta đập hắn một gậy, cướp mất con gà quay quý báu.
Hắn như đang rơi vào một loại giằng co kỳ quái, không biết là nên tiếp tục căm hận ta, hay nên cảm kích ta, liền hỏi: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Ta vặt mớ rong rêu trên người xuống, không ngẩng đầu lên: "Thuận tay thôi."
Còn chưa kịp nghĩ cách đưa hắn ta đi, Lưu Dũng lại quay về, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của hắn ta với ta.
Mắt Lưu Dũng trừng to, đỏ rực vì tức giận:
"Ta đã nói có gì mờ ám mà! Ngươi theo ta cả ngày rồi bỗng nhiên đòi tách ra, may mà ta còn cảnh giác quay lại xem thử. Hóa ra là ngươi thả người! Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận