15
Lúc được người ta vớt lên thuyền, ta nhờ vào bản năng cảnh giác đã tôi luyện qua bao năm tháng vào sinh ra tử mà cố gắng tỉnh lại.
Bên hồ là lầu son gác tía tô điểm phong cảnh, trên mặt nước là những chiếc thuyền hoa trôi nổi nối tiếp không dứt, tiếng nhạc êm đềm vang lên, hồng nhan dựa lan can, phong cảnh mỹ lệ khôn xiết.
Nơi này là Tĩnh Thủy hồ bên ngoài Lâm Thành.
Người cứu ta trông có vẻ quen mắt.
Là tiểu công tử mập mạp kia.
Tiểu thiếu gia Thẩm gia đang ngồi thuyền hoa nghe khúc ngắm cá, vừa khéo bắt gặp ta bị nước cuốn đến. Hắn vẫn còn nhớ ta, nhớ rõ hai năm trước ta từng cứu hắn thoát khỏi ổ cướp, lập tức sốt sắng sai người đi mời đại phu giỏi nhất.
Ngực đau nhói, ta khẽ kéo áo lại mà không để lộ chút sơ hở, che đi m/á/u đang chực trào từ vết thương.
Ngay bên trái tim bị đ/â/m một kiếm, vết thương rất sâu, nếu không kịp nghiêng người né một chút, giờ này có lẽ ta đã là một x/á/c c/h/ế/t trôi.
Vết thương bị ngâm nước lâu, m/á/u bị rửa trôi sạch sẽ, quần áo lại có màu sẫm, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra dấu m/á/u.
Ta không muốn để người khác biết mình bị thương bởi kiếm, phòng khi có kẻ liên tưởng đến việc ta bị quan quân truy bắt.
Vì vậy ta cố tình đánh lạc hướng hắn: "Chẳng phải ngươi từng nói, lúc nào ta cũng có thể tới nương nhờ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=15]
Ta không thể tiếp tục sống trong ổ cướp nữa, bị người ép đến mức phải nhảy sông. Ngươi chịu thu nhận ta không?"
Thẩm Niệm Chương lập tức đồng ý không chút do dự.
Hắn còn tỏ ra cực kỳ vui mừng, ân cần nói: "Ngươi chịu cải tà quy chính, vậy thì còn gì tốt hơn nữa chứ!"
Lần đầu tiên hắn gặp ta, ta đang g/i/ế/t người phóng hỏa.
Lần thứ hai hắn gặp ta, ta làm thổ phỉ.
Không biết trong mắt hắn, ta là loại hung ác tột cùng đến mức nào, mà lại dùng được cả từ “cải tà quy chính”.
Trên người có thương tích, một mình ta e rằng khó mà quay về được, đi theo Thẩm Niệm Chương là cách an toàn nhất.
Thẩm gia là thương hộ giàu có ở Lâm Thành, thuộc hàng thế gia đứng đầu nơi này.
Ta ở lại Thẩm gia, chẳng khác nào sống ngay dưới mí mắt của thành chủ, gọi là “bóng đen dưới đèn”, so với việc trốn chui trốn lủi bên ngoài lại an toàn hơn nhiều.
Nhưng làm như vậy, liệu có khiến Thẩm gia vô tội bị liên lụy không?
Che giấu thủ lĩnh thổ phỉ là trọng tội.
Ta ho vài tiếng, tiểu thiếu gia mập mạp liền chạy tới chạy lui rót trà bưng nước cho ta, chẳng có chút dáng vẻ thiếu gia gì cả, cũng chẳng có tâm cơ, lại hỏi: "À đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Nước ấm trôi xuống cổ họng, trong vài nhịp thở, đầu óc ta đã tính toán đủ đường, thuận thế điều chỉnh lại kế hoạch.
Hàng mi dài cụp xuống, ta khẽ cất giọng nhẹ nhàng:
"Thính Ngân."
Rảnh rỗi nghe tiếng bạc vụn lanh canh, thản nhiên nhìn phú quý vinh hoa rực rỡ như ánh vàng lấp lánh.
…
Thôi thì, chiếm Lâm Thành trước đã.
Chỉ cần đổi người làm thành chủ, ta cũng không còn là thủ lĩnh thổ phỉ nữa rồi.
16
Thẩm Niệm Chương đưa ta về phủ, người Thẩm gia nghe nói ta chính là cô nương từng cứu tiểu nhi nhà họ, ai nấy đều cảm kích, tuy vậy vẫn cẩn thận hỏi thăm lai lịch của ta.
Ta không giấu giếm: "Cha ta bán ta và nương lấy miếng ăn, người mua lại bán ta vào thanh lâu. Chưa được mấy tháng thì thanh lâu gặp hỏa hoạn, ta lưu lạc khắp nơi, sống nay đây mai đó suốt nhiều năm."
Thẩm mẫu theo bản năng buột miệng hỏi: "Thật sao?"
Vừa dứt lời đã hối hận, liên tục xin lỗi. Ta hiểu bà ấy không cố ý, người từ nhỏ sống trong nhung lụa, khó lòng tin được thế gian lại có hoàn cảnh bi thảm đến thế.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận