Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 30

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:22:50
30
Dã thú nơi rừng sâu khi mới sinh còn yếu ớt, đến lúc trưởng thành thì dữ tợn vô cùng, nên chỉ có nhân lúc nó còn nhỏ mà ra tay g/i/e/c nó mới dễ dàng nhất.
Lương quốc đã bỏ lỡ thời cơ hạ chiến thư ngay khi nước ta vừa lập quốc, lại để cho Ung quốc có dịp trưởng thành nên muốn bóp c/h/e/c Ung quốc lần nữa, là chuyện chẳng dễ dàng gì.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng trận chiến này phần thắng đã được họ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nào ngờ chiến sự cứ chậm chạp mãi không ngừng, chớp mắt đã kéo dài hơn một năm.
Kéo dài đến mức khiến Lương quốc cũng tự mình lún sâu, lương thảo, binh khí ngày càng khan hiếm, binh lực cũng dần không chống đỡ nổi.
Tất nhiên là Ung quốc còn thảm hơn, hơn hai năm trôi qua, vậy mà vẫn chưa xây nổi một toà cung điện hay lầu gác nào. Ta và Lý Nhị Ngưu phải ở tạm trong dinh thự của thành chủ tại Vệ thành. Dinh thành chủ vốn do Hà Thuận mở rộng cho sang trọng và rộng rãi, nay đến cả tường cũng bị phá để lấy gạch chở đi xây thành lầu những đồ vật có giá trị bên trong cũng bị dọn sạch, chỉ để lại mấy gian nhà ở và đại sảnh bàn việc thật là thảm hại vô cùng.
Nhưng dù hậu phương có phải tằn tiện kham khổ đến đâu, tiền tuyến cũng chưa từng lùi lại một bước, thậm chí còn tiến quân sang phía lãnh thổ Lương quốc.
Dưới trướng ta có nhiều tướng lĩnh dũng mãnh, mưu sĩ tài giỏi, bách tính binh tốt đều kính phục tuân theo, lại thêm lối dụng binh quỷ biến, khiến cho chiến thắng càng lúc càng rõ rệt.
Lương quốc muốn dựa vào địa thế cùng thủy lợi mà làm suy yếu Ung quốc, song ta chưa từng ngừng việc gấp rút tu sửa thủy lợi, hồ chứa được đào sẵn để phòng bất trắc, khi nước cạn thì dùng hồ tưới ruộng, lúc nước dâng thì hồ thu nhận lũ, khiến Lương quốc chẳng thu được mấy lợi lộc.
Bức bách đến đường cùng, Lương Vương đành hạ mặt sang cầu viện Thi quốc.
Bọn họ, những chư hầu cũ lớn nhỏ, vốn có mối quan hệ thông gia lợi ích chằng chịt, là ưu thế to lớn mà bọn “thảo dân, hoạn phỉ, ngang ngược” như ta không hề có.
Hai nước liên thủ vây công, vốn dĩ Ung quốc mệt mỏi rã rời ắt phải bại.
Khói lửa tiền tuyến, đôi bên giáp mặt đều là binh mã của mình, Hạ Thuận ở bên kia tự thân lĩnh binh, cười lớn mà hô:
“Đầu hàng đi, Ngưu Lam Tử!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=30]

Giao tiểu Công chúa xinh như hoa của ngươi cho huynh đệ ta vui vẻ một phen, lão tử sẽ để ngươi nguyên xác!”
Lý Nhị Ngưu nơi trận tiền giận đến đỏ bừng mặt, mắt trợn tròn, tay cầm đao trảm mã kéo lê trên mặt đất.
Thuở nhỏ ta thường đói khát, thân cốt vốn mảnh mai, dẫu ngày ngày cần mẫn luyện võ, cũng chỉ đủ tự bảo, tự nhiên chẳng thể thân chinh ra trận. Ta đứng trên lầu thành, mắt rũ nhìn phía trước, chẳng hề động nộ chút nào.
Chỉ nhẹ buông một câu: “Bắn tên.”
Căn bản chẳng buồn để ý tới quân mã Thi quốc vừa đến tiếp viện.
Theo lệnh ta, Lý Nhị Ngưu sớm đã nóng lòng liền dẫn binh mã xông mạnh về trước, còn mũi tên từ lầu thành thì nhanh hơn cả bước chân binh ngựa, chỉ chăm chăm nhắm vào Hạ Thuận mà bắn, từng loạt tên dày đặc chen nhau bay tới.
Hà Thuận khốn khổ chạy mất dạng, chạy đến sau lưng đội binh của mình, không ngờ đến tại sao chúng ta đại cục đã định còn chẳng chịu đầu hàng.
Gã chẳng hề biết “Tiểu công chúa” ở trong lòng quân dân Ung quốc có địa vị cao như thế nào, nên nói lời này cũng đang dâng cao tinh thần của Ung quân.
Lương Vương rụt cổ ẩn mình phía sau, quân Lương thì liên tiếp thất bại. Hà Thuận cố cầm cự, chờ viện binh của Thi quốc, nhưng cầm cự một thời gian dài, quân tiếp viện vẫn bặt vô âm tín, thậm chí lại chờ được một hung tin.
Lương thảo của bọn chúng đã bị thiêu sạch.
Một năm trước, ta đứng trước giường bệnh của cô nương này, đã nói với nàng ấy rằng lần phục thù của nàng ấy thì đã thất bại, nhưng của ta thì chưa từng bại, ta có thể tiếp tục dẫn nàng ấy đi báo thù rửa hận.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, chậm rãi nói: “Ngươi có muốn… gia nhập cùng ta chăng?”
“Muốn!”
Nói năng vô cùng khí phách.
Lúc đấy ta mới hỏi tên tuổi của nàng ấy, cô nương ấy gọi là Trương Kiều Kiều, thân hình nàng ấy vốn cao lớn, vạm vỡ như tráng ngưu, da dẻ ngăm đen, diện mạo hào phóng, lại có thần lực trời sinh, quả là một mầm tốt. Nhưng nàng ấy khác với Chu Linh — Chu Linh xuất thân nhà mở võ quán, vốn sẵn võ nghệ trong người, còn Trương Kiều Kiều chỉ có sức mạnh trời cho mà không biết chiêu thức, nên ta ném nàng ấy vào quân doanh, mặc nàng ấy tự mình lập công, tự mình leo lên.
Nàng ấy quả không phụ kỳ vọng của ta, chỉ trong hai năm ngắn ngủi lăn lộn nơi sa trường, đã học được một thân võ nghệ, nay là một vị tiểu tướng oai phong lẫm liệt, nổi danh chẳng kém ai.
Lần này, ta sai Trương Kiều Kiều dẫn một toán binh mã vòng đường, chặn hậu, cắt đứt lương thảo của Lương quân.
Hà Thuận luống cuống, một khi để lộ ra vẻ sợ hãi thì sẽ tự rối loạn thế trận, trong lúc né tránh những mũi tên truy kích bắn về phía gã, có một mũi lọt qua, cắm thẳng vào ngực gã khiến gã ngã khỏi lưng ngựa. Hai bên giao chiến, Hà Thuận bị bắn cho chẳng khác nào một cái rổ thủng.
Đây chính là kết cục của việc ăn nói khoác lác ngông cuồng.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận