Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 42

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:19:34
42
Cảm nhận đầu tiên khi ta vừa tỉnh lại là một trận xóc nảy dữ dội.
Khó khăn lắm mới mở được mắt, ta lập tức phát hiện bản thân đang được người khác cõng qua con đường núi gập ghềnh hiểm trở. Cành cây quệt qua làm xước gò má tái nhợt của người kia, ta kinh ngạc sững sờ:
"... Thẩm Niệm Chương? Sao huynh lại ở đây?"
Lúc xuất chinh, ta để Thẩm Niệm Chương và Tể tướng trấn giữ kinh thành Ung Đô.
Mãi đến khi trèo lên một nơi núi cao hiểm trở, cây cối rậm rạp, Thẩm Niệm Chương mới đặt ta xuống. Khuôn mặt tuấn tú của hắn tiều tụy đến đáng sợ, trông như đã mấy đêm chưa chợp mắt. Trên mặt và người đầy những vết xước do bị cành gai cứa rách, mái tóc đen và áo bào đều rối bời, trông vô cùng thảm hại.
Hắn nói:
"A Ngân, là Chu Linh.”
"Chu Linh đã phản bội muội rồi."
Biên ải sớm đã truyền quân báo khẩn cấp về từ lâu nhưng bị Chu Linh cố tình dìm xuống mãi mới trình lên. Thì ra Ải Kỳ Môn đã sớm thất thủ, quân địch đã tiến sâu vào nội địa. Hắn cố ý che giấu quân tình, dẫn dụ ta đến đây chính là để tạo điều kiện cho quân Yến mai phục.
Chu Linh còn mua chuộc được Lý Nhị Ngưu, hai người họ cùng nhau khống chế phần lớn quan lại trong kinh thành, lấy danh nghĩa muốn phế bỏ quyền nhiếp chính của Đế cơ để trao lại quyền lực thật sự cho Hoàng đế.
Tin ta bị tập kích rồi mất tích ở Ải Kỳ Môn nhanh chóng truyền về Ung Đô, Thẩm Niệm Chương lập tức lên ngựa đi tìm ta, không ai ngăn nổi.
Ngày ta hôn mê ngã gục ở một nơi kín đáo, Yến quân đã quay lại thu dọn chiến trường, tìm kiếm thi thể nhưng chúng không thể tìm thấy ta. Đợi quân địch rút đi, Thẩm Niệm Chương mới đuổi tới, tìm kiếm từng tấc đất suốt mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được ta.
Ta là nhân vật quan trọng như vậy nên tất nhiên phía Yến quân đã hạ lệnh nghiêm ngặt: sống phải thấy người, c/h/e/c phải thấy xác. Vì vậy, quanh đây vẫn luôn có quân địch đi lùng sục khắp nơi.
Thẩm Niệm Chương vừa cõng ta đang bị hôn mê vừa trốn chui trốn lủi khắp nơi, thậm chí còn suýt bị một đội quân địch phía sau phát hiện ra. Hắn đành cõng ta suốt đêm để đổi nơi ẩn nấp, mãi mới tìm được một chỗ tương đối an toàn.
Nhưng mới chỉ yên ổn được hai ngày, quân địch lại lần ra tung tích, Thẩm Niệm Chương lại phải tiếp tục cõng ta chạy trốn.
Ta chỉ tỉnh táo được một hai ngày, vết thương trên người đã được hắn băng bó cẩn thận, nhưng không có thuốc men đầy đủ nên tốc độ hồi phục rất chậm, lại rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=42]

Thẩm Niệm Chương sợ ta hôn mê rồi sẽ không tỉnh lại nữa, dọc đường cứ lẩm bẩm gọi ta, cố níu lấy một hơi thở cuối cùng:
"A Ngân, đừng ngủ... Sắp tới thôn rồi, ta đi xin thuốc cho muội.”
"Đừng nhắm mắt lại, ta xin muội đấy…”
"Đừng ngủ.”
"A Ngân, muội đừng c/h/e/c... Muội quên rồi sao? Muội còn nợ ta một con gà quay. Nếu muội c/h/e/c như thế, cho dù muội thành ma, ta cũng sẽ bám theo muội!"
"..."
Ta bất đắc dĩ khẽ rên hai tiếng để đáp lại.
Thẩm Niệm Chương vẫn là Thẩm Niệm Chương. Dù trong mắt người ngoài hắn là nhân vật không dễ dây vào, tâm tư sâu xa khó dò… Nhưng trong mắt ta, hắn vẫn luôn là Thẩm Niệm Chương lắm lời như xưa.
Trong cơn mê man chập chờn, ta hiếm khi buông thả mà nghĩ ngợi vu vơ.
Nửa đời này của ta, trong cách hành xử hay đối nhân xử thế, dù được hay mất, thắng hay bại đều không hối hận, ta luôn bình thản đón nhận.
Ngoại trừ lần đầu gặp Thẩm Niệm Chương là điều duy nhất mà ta luôn hối hận.
Chỉ vì khi đó vô tình cướp mất con gà quay của hắn mà suốt đời này lại nợ hắn một con gà quay.
Vì được hắn níu giữ lấy một hơi tàn, ta đã gắng gượng sống sót. Thẩm Niệm Chương tìm được thuốc chữa thương cho ta, tình hình dần ổn định… Nhưng ngay lúc ấy, một đội Yến quân đã phát hiện ra chúng ta, chúng lập tức bao vây.
Thẩm Niệm Chương đặt ta trong một hang núi, rút trường kiếm ra nghênh chiến.
Một công tử có thân hình cao ráo, tuấn tú kiêu ngạo, dù chật vật đến mấy cũng không giấu được vẻ cao quý trời sinh. Trường kiếm trong tay hắn vẫn còn dính vết m/á/u khô, ánh mắt kiên định không chút dao động.
Gió nhẹ thổi qua, vạt tay áo hắn khẽ lay động.
Ta bỗng nhớ tới một câu mà Sương Vân từng nói:
"... Ta chỉ hơi xúc động một chút, tiểu công tử đã trở về dáng vẻ vốn có của hắn."
Nàng nói Thẩm Niệm Chương từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa xuất chúng. Khi còn thơ bé, lúc đại công tử còn đang vật lộn với những bài thơ sâu xa khó hiểu thì tiểu công tử chỉ cần nghiêng đầu, chớp mắt một cái là đã có thể hiểu thấu. Cả nhà vô cùng mừng rỡ, vội vã mời không ít danh sĩ về dạy dỗ.
Thuở nhỏ, Thẩm Niệm Chương có gương mặt vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi khiến ai gặp cũng yêu mến.
Lớn thêm một chút, hắn vốn thông minh, sớm trưởng thành, chủ động giúp ca ca quản lý việc buôn bán, chỉ trong thời gian ngắn, cửa hàng Thẩm gia nhanh chóng làm ăn phát đạt, khách khứa tấp nập.
Ai cũng cho rằng tương lai hắn nhất định sẽ trở thành người không tầm thường.
Chỉ tiếc về sau, người và việc đều chệch hướng.
Vì vậy, khi Sương Vân gặp lại Thẩm Niệm Chương lần nữa, nàng lập tức bật khóc tại chỗ, cảm xúc ngổn ngang, không nói nên lời.
Hiện tại, Thẩm Niệm Chương đã là người có thể lấy một địch mười.
Nhưng kẻ địch trước mắt... Không chỉ có mười tên.
Cũng không chỉ có trăm tên.
Ta mở to mắt nhìn Thẩm Niệm Chương đứng chắn trước cửa hang, bị đám quân địch bao vây, thương tích đầy mình, m/á/u m/e đầm đìa. Vậy mà hắn chỉ dựa vào một luồng ý niệm, gắng gượng g i ế t sạch kẻ địch rồi loạng choạng quay đầu nhìn ta một cái, sau đó ngã gục xuống.
Ta ôm vết thương lao ra, cố hết sức đẩy ngã tên địch còn thoi thóp cuối cùng bên cạnh hắn, dứt khoát rút d a o r ạ c h cổ tên đó rồi nhặt lấy kiếm của Thẩm Niệm Chương, kéo hắn bỏ chạy.
Ta vừa đi vừa gom nhặt cành gỗ, kết thành một chiếc bè đơn sơ, đặt hắn lên đó.
Bộ y phục tím của Thẩm Niệm Chương đã bị m á u nhuộm thành đỏ sẫm, cả người đầy những vết thương, chẳng có chỗ nào lành lặn.
Mũi ta cay xè.
Thật thảm quá.
Trước đó hắn đã cõng ta lúc ta hôn mê, cố gắng trốn thoát. Nay ta hơi tỉnh lại, lại đến lượt ta dìu hắn chạy trốn trong tình cảnh nửa sống nửa c/h/e/c.
Màn trời chiếu đất, gian khổ chống chọi.
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn bị địch quân lùng sục bao vây.
May là trước đó ta đã giấu Thẩm Niệm Chương đi, bọn chúng chỉ phát hiện ra ta.
Ta bị áp giải đến trước mặt Chu Linh, hắn nói:
"Điện hạ, tìm ngài khó thật đấy."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận