Ta lặng lẽ nhìn bà ta chìm dần, rồi vội vã chạy về báo tin.
Khi ấy ta mới bốn, năm tuổi, đi còn hay té ngã, vậy mà đã g/i/ế/c n/g/ư/ờ/i đầu tiên: tổ mẫu ruột thịt.
A tỷ và tiểu muội đều giống nương, có lẽ ta… giống cha hơn.
Nhưng ta thông minh hơn, cũng tàn nhẫn hơn.
Bảy tuổi ông ta biết làm thơ, chín tuổi làm phú, mười tuổi đọc hết kinh thư… còn ta, từ khi nhỏ hơn thế đã biết ghi nhớ, thi thư kinh sử đều chẳng là gì.
Ông ta nói nữ nhi không được đọc sách, không cho ta đụng vào thư tịch quý. Ông ta không biết, ta đọc một lần là nhớ, lúc phơi sách, lúc quét dọn, từng trang từng trang lật qua, chữ nghĩa khó hiểu thế nào cũng đã khắc sâu vào đầu. Ta chưa từng để lộ, chưa từng nói mình biết chữ.
Thuở nhỏ, ta là kẻ gai góc, cha ta cực kỳ chán ghét. Nhưng lớn thêm chút, ta biết thế nào là “hiểu chuyện”, biết cúi đầu không cãi, làm gì cũng thuận ý ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=4]
Đến mức chính ông ta cũng không nhận ra, ta đã trở thành đứa nữ nhi “hợp lòng” nhất.
Thế nên, ông ta mới bán a tỷ, bán tiểu muội trước, rồicuối cùng mới đem ta và nương bán nốt.
Ta cũng đối xử tàn nhẫn với bản thân ta. Dập đầu đến n/ứ/t t/r/á/n, biểu hiện yếu đuối thuận theo, khiến ông ta mất cảnh giác, hệt như năm đó ta khóc lóc làm bộ đáng thương cầu xin tổ mẫu vậy.
Bản tính không khuất phục, xưa nay chưa từng thay đổi.
Không phải ta đã thuần tính, chỉ là… học được cách ẩn mình.
4
Cha ta giỏi bơi lội, lại là loại người họa hại ngàn năm.
Thật ra, ta cũng không chắc ông ta có c/h/ế/t đ/u/ố/i được hay không.
Nhưng không sao. Hiện tại ta yếu đuối, chỉ có thể mưu cầu một đòn chí mạng. Nếu ông ta c/h/ế/t rồi thì thôi, nếu may mắn sống sót, sau này còn có thể gặp lại, ta nhất định sẽ khiến ông ta sống không bằng c/h/ế/t.
Lần này đường núi xa vời, trời cao đất rộng, chưa chắc chúng ta còn dễ dàng gặp lại. Cơ hội có một không hai, vậy nên ta mạo hiểm một phen, cho dù không thể g/i/ế/t c/h/ế/t ông ta, cũng phải khiến ông ta phải chịu đủ khổ sở.
Ta sống không yên, thì ông ta cũng đừng hòng sống yên ổn.
Nương đã c/h/ế/t, ông ta cũng đừng mong sống một mình.
Nương ta dịu dàng quá thể, mang đầy đủ vẻ hiền thục mà một nữ nhân thế tục nên có. Bà chưa từng nghĩ đến việc phản kháng, có dũng khí để c/h/ế/t, nhưng lại không có dũng khí kéo kẻ thù c/h/ế/t theo.
Nếu ta là nương, dù có nhảy sông cũng phải kéo ông ta theo cùng.
Thông minh, tàn nhẫn, quyết đoán, có thù tất báo.
Tính cách nguy hiểm lộ rõ không sót.
Gã hàng rong c/h/ế/t lặng nhìn ta đá cha xuống sông, lập tức sinh lòng cảnh giác. Hắn phản ứng cực nhanh, rút d/a/o chẻ củi bên mình ra, không nói không rằng xông tới muốn c/h/ặ/t đ/ứ/t hai tay ta, tránh để ta lại gây chuyện.
Cái gọi là liều mạng, tất nhiên bao gồm cả hậu quả như thế này.
Khi lưỡi d/a/o sắp bổ xuống, ta bình tĩnh nhìn vào mắt gã: “Chẳng lẽ ngươi không muốn bán ta với giá cao một chút sao?”
Một câu đã khiến gã thoáng khựng lại. Ta nhân cơ hội nói tiếp: “Cha ta muốn đến Triệu quốc, vốn dĩ không cần đi ngang qua đây, nhưng ông ta cố tình đi đường vòng. Ngươi biết tại sao không?”
“Phía trước là Lâm Thành, thanh lâu lớn nhất trong vùng. A tỷ của ta chính là kỹ nữ đứng đầu ở đó, nhan sắc vượt trội, kiếm được nhiều tiền nhất. Ta là muội muội của a tỷ, chắc chắn sau này dung mạo sẽ không kém. Cha ta vốn định bán ta vào thanh lâu, so sánh với a tỷ, chắc chắn ta sẽ bán được giá cao hơn các cô nương bình thường.”
“Chỉ là nửa đường lương khô bị cướp sạch, bất đắc dĩ ông ta mới bán ta với giá rẻ rúng để lấy đồ ăn. Ngươi có thể đưa ta đến Lâm Thành, chắc chắn bà chủ nơi ấy sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn.”
Rõ ràng gã có chút dao động. Ta không vội, tiếp tục dụ dỗ bằng lợi ích: “Ngươi nghĩ kỹ xem, bỏ lỡ ta rồi, ngươi còn có thể gặp được mối làm ăn lớn thế này nữa sao?”
Muốn bán vào thanh lâu, nhất định phải lành lặn không tổn hại.
Suy cho cùng, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, còn gã to cao lực lưỡng, dễ dàng khống chế được ta. Ta chưa đủ để trở thành mối uy hiếp khiến gã từ bỏ món lợi trước mắt.
Gã suy nghĩ lại rồi. Nhìn dáng vẻ gầy gò, bê bết máu, thê thảm nhếch nhác của ta, gã vứt con d/a/o xuống đất, l/ư/ỡ/i d/a/o cắm nửa vào trong bùn, nhổ một bãi nước bọt, hằm hằm nói: “Nếu ngươi dám gạt ta, lão tử sẽ tự tay g/i/ế/t ngươi.”
Gã đổi đường, dẫn ta đi Lâm Thành.
Bà chủ thanh lâu nghe nói ta là muội muội của a tỷ bèn săm soi ta một lượt, cuối cùng cũng đồng ý mức giá gã đưa ra, vẻ mặt còn vô cùng mừng rỡ.
Tại sao bà ta lại mừng rỡ như vậy?
Ta mơ hồ cảm thấy có chút bất thường.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận