Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 28

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:22:13
28
Ung quốc vừa mới được thành lập, Lương quốc bên cạnh đã lập tức phái sứ thần đến chúc mừng.
Người được cử đến trên người là vẻ hòa khí, miệng cười tươi rói, nói một tràng lời chúc mừng sau đó bắt đầu dâng lễ vật chúc mừng.
Những mảnh ngọc vụn nơi góc xưởng, những viên trân châu hình thù kỳ quái, trà cũ vỡ nát, còn có một đôi ‘trân cầm dị thú’ — chim cưu.”
Chính là loài chim tu hú trong câu “Chim tú hú chiếm tổ chim khách.”
Sứ giả Lương quốc vẫn giữ nét cười ôn hòa, nhưng lời lẽ mang đầy hàm ý sâu xa: “Chữ Ung trong cổ ngữ nghĩa là loài chim đậu nơi bờ nước nhìn xuống vực sâu, đôi chim này là Thánh thượng của ta đặc biệt sai người tìm để tặng ngài, rất hợp với tình thế bây giờ.”
Giễu cợt trắng trợn.
Ám chỉ chúng ta chiếm đoạt địa bàn của Hà Thuận.
Đống lễ vật này như đống phế liệu còn được dâng lên với thái độ trịch thượng như thế Ung quốc chính là kẻ ăn mày.
Sứ thần Lương quốc đến cũng chẳng phải thật sự chúc mừng mà là tới để thị uy.
Hà Thuận có tỷ muội làm phi trong cung ở Lương quốc, cũng xem như có mối quan hệ thông gia với Lương Vương, nhiều năm qua Hà Thuận chia cắt một phe chiếm lĩnh Vệ thành khống chế Hạ Trạch, đánh thuế nặng, vơ vét tài sản của dân chúng, một nửa trong số đó đều thương cung Lương quốc, đổi lấy sự hậu thuẫn của nước này, sau này khi thấy không thể chống lại quân của ta, mới lựa chọn chạy trốn sang Lương quốc.
Đương nhiên Lương Vương phải phái người đến để lấy lại thể diện của mình.
Dùng “Lễ vật” để nhục mạ Ung quốc mới lập còn chưa đủ, sứ thần Lương quốc còn chỉ trỏ phê bình các chính sách vừa mới được ta ban hành, thái độ kiêu ngạo, lời lẽ đầy sự khinh miệt cuối cùng còn ngang nhiên yêu cầu Ung quốc phải tiến cống hàng năm cho Lương quốc, đây mới chính là mục đích thật sự của bọn chúng.
Đòi hỏi quá nhiều, đòi còn nhiều hơn những gì Vệ thành nộp lên cho bọn họ, há miệng đã yêu cầu hiến cống ba ngàn thạch lương thực, năm mươi con bò, một trăm con dê, năm trăm cân cá, một ngàn sắp vải… Tay ta khẽ khựng lại.
Chén trà nóng vừa mới rót lập tức hất thẳng vào mặt hắn ta.
“Choang” tiếng gốm sứ vỡ nát vang lên vô cùng giòn tan.
Tên “hổ mặt cười” cầm đầu kia lập tức ôm mặt kêu loạn ầm ĩ, rốt cuộc cũng chẳng giữ nổi cái nụ cười ngạo mạn giả tạo ấy nữa.
Theo động tác của ta, các vị đại thần trong điện đều đã hiểu rõ thái độ của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=28]

Vị Lễ bộ Thượng thư vừa nhận đống phế vật kia lập tức xắn tay áo, dẫn đầu chộp lấy ngọc vụn, trân châu, gói trà ném thẳng vào người sứ giả Lương quốc: “Còn mơ tưởng đòi lúa gạo, cá, bò, dê, ăn phân đi nhé!”
Thế là hai bên lập tức ẩu đả ngay giữa công đường.
Ta bình tĩnh uống xong ly trà vừa mang đến, thấy một vị văn thần gầy yếu phe ta sắp bị đối phương áp đảo, ta mới đứng dậy, rút trường kiếm, chỉ thẳng mũi kiếm vào giữa ấn đường tên sứ giả đại diện Lương quốc.
Cuối cùng cảnh vật xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Sứ giả Lương quốc tức đến run rẩy, nhưng cũng không dám cử động thiếu suy nghĩ, bèn mang câu nói quen dùng ra hòng ép ta: “Hai nước giao tranh, không chém sứ giả.”
Ta khẽ cười: “Sông Kỳ nước xiết, sứ đoàn Lương quốc chẳng may sa xuống mà c/h/e/c đuối, trời thu mạng người, sao có thể trách triều ta được chứ?”
Ý nói, chọc đến ta, ta sẽ g/i/e/c sạch bọn họ.
Làm này đối phương không dám làm càn nữa, vội vã chột dạ rút lui, định bảo vệ tính mạng của mình trước rồi về Lương quốc sẽ tố cáo sau. Ta hữu nghị tiễn bọn họ ra khỏi phủ, thuận tay thả hai con chim tu hú kia bay đi, chỉ thấy một con đại bàn từ xa lao đến giữa ánh mắt thản nhiên của bao người vồ lấy con mồi, đậu trên mái hiên từ từ nhấm nháp miếng mồi ngon.
Ta ám chỉ: “Xưa nay lập Vương phong Hầu, ai có bản lĩnh người đó làm chủ, có người tự ví mình là chim sẻ thì nên biết, cho dù là tu hú hay chim sẻ, đều chỉ là mồi ngon của loài chim dữ mà thôi.”
Sứ thần Lương quân mặt mũi tái mét, lại nghe ta nói: “Ngươi nghĩ rằng ngươi có Hà Thuận là chỗ dựa, ta không có sao?”
Mặt hắn ta biến sắt, dò xét ta. Ta nói thẳng chẳng chút kiêng dè: “Cha ta là Trương Văn Cảnh, ở Triệu quốc là người có chức vị cao, các ngươi muốn đồ, trực tiếp đến tìm ông ta là được. Muốn gây phiền phức cho ta, thì trước tiên cứ cân nhắc xem các ngươi có đủ tư cách ở trước mặt nước Triệu hay không.”
Các tiểu quốc và đại quốc đều có sự chênh lệch rất lớn, Lương Vương cũng không dám làm càn khi đứng trước mặt đại thần Triệu quốc.
Đây chính là tin tình báo mà bọn họ còn chưa thăm dò được, khiến sứ giả Lương quốc vô cùng ngạc nhiên, vội vã rút khỏi Vệ thành về Lương quốc.
Lừa được bọn chúng rời đi, ta thu lại vẻ mặt, khôi phục thần sắc nghiêm tĩnh.
Sau đó ta lập tức hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, lập tức xây tường.”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận