20
Thấy hắn thật thà có trách nhiệm, lại có võ nghệ phòng thân, ta sinh lòng tiếc tài, bèn thu nhận hắn làm hộ vệ, giữ bên người.
"A Ngân muội muội đúng là có tấm lòng lương thiện." Thẩm Niệm Chương cảm thán.
Sau đó, hắn rón ra rón rén đi đến, dáng vẻ như kẻ trộm, thì thầm: "A Ngân, muội cho ta chép bài hôm qua có được không? Đại ca sắp về rồi, nếu đám tiên sinh mách lẻo thì c/h/ế/t chắc, thật sự c/h/ế/t chắc rồi…"
Sau khi bị thư viện trả về, người Thẩm gia lại một phen vất vả, mời về một loạt tiên sinh, còn để ta cùng hắn đến lớp nghe giảng.
Ở ngoài, một quyển sách cổ là báu vật tranh giành nhau. Hồi đó, cái rương sách nhỏ của cha ta quý như bảo vật, không dễ gì cho người khác đọc, ta muốn lật xem, cũng chỉ tranh thủ lúc ông ta đem sách ra phơi nắng.
Còn Thẩm gia thì có cả một tàng thư các, đầy ắp sách quý, ta tùy ý đọc.
Người mà Thẩm gia mời tới, cũng toàn là bậc cao minh thực học, quả thật có rất nhiều tri kiến đáng giá.
Ta không phụ lòng họ, tuy rằng ta vốn có khả năng ghi nhớ cực tốt, nhưng vẫn chuyên cần khổ luyện, miệt mài đọc sách, ngày đêm không nghỉ.
Thẩm Niệm Chương thì hoàn toàn trái ngược. Nhiều lần hắn rủ ta trốn học đi chơi, nhưng bị ta từ chối, dần dần cũng không còn hứng thú, ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Đáng tiếc người thì yên mà lòng lại lơ lửng, vừa quay đầu nhìn đã thấy hắn ngủ gục. Bài tập tiên sinh giao, hắn chỉ làm qua loa cho có.
Tới lúc đại ca sắp về, hắn mới sốt ruột.
Người lớn trong nhà hỏi han, vị tiên sinh dẫn đầu liền than thở: "Tiểu thiếu gia không tính là ngu dốt, chỉ là quá ham chơi lười biếng. Còn cô nương kia, thông minh hơn người, kiên trì chăm chỉ, tôn sư trọng đạo, là một mầm tốt… là mầm tốt…"
"Chỉ tiếc thay, phận nữ nhi, học cũng uổng phí mà thôi." Câu cuối lẩm bẩm, mang đầy tiếc nuối.
Bọn họ chỉ nghe được đoạn đầu, liền vui vẻ reo lên: "Ý tiên sinh là, gần đây tiểu thiếu gia thật sự chịu ngoan ngoãn ở thư phòng?"
Thẩm phụ Thẩm mẫu mừng rỡ vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=20]
Thẩm Niệm Chương chịu ngoan ngoãn ở nhà học hành đã là việc hiếm có, học được bao nhiêu cũng không quan trọng nữa.
Họ cho rằng đó là công của ta, đối xử với ta càng thêm tốt.
Thẩm mẫu thường gọi ta đến ngồi cùng bà ấy may vá y phục mới, kể ta nghe chuyện cũ trong Thẩm gia, dạy ta cách sinh tồn trong đại viện, bảo ta đừng để chịu thiệt thòi, dạy ta nghiền cánh hoa làm thuốc nhuộm móng tay, chỉ phấn tô má hồng. Có khi ngắm ta đến xuất thần: "Hồi trước ta cũng có một nữ nhi, đáng tiếc đã không còn."
Bà ấy sầu muộn một lúc, bỗng nhiên nói: "Tiểu cô nương, tiểu tử nhà ta lòng mang cảm tình với ngươi, chi bằng để nó nạp ngươi làm thiếp, có được không?"
Câu nói tựa như tiếng sấm giáng xuống bên tai ta.
Ta ngẩng đầu nhìn bà ấy, mặt Thẩm phu nhân vui vẻ, hiển nhiên là thật lòng. Bà ấy cảm thấy đề nghị này rất tốt, đám bà tử bên cạnh cũng nhao nhao chúc mừng ta.
Ta dịu dàng mỉm cười, lặng lẽ rút tay về, trong lòng âm thầm cân nhắc đối sách.
Đúng lúc đó, có người vào truyền tin, cắt ngang cuộc trò chuyện: "Phu nhân, đại thiếu gia về rồi!"
Trưởng tử Thẩm gia hiếm khi trở về, đương nhiên là chuyện lớn trong phủ, mọi người vội vàng ra nghênh đón, Thẩm phu nhân tạm thời gác lại chuyện vừa rồi.
Thẩm phu tử tên là Thẩm Học Xương, dáng người không cao, một lão nhân mặc áo xanh ngay ngắn, dẫn theo hai ba học trò, trở về nhà dịp lễ Trung Nguyên.
Hàn huyên xong, Thẩm phu nhân vẫn còn canh cánh chuyện muốn để con út nạp ta làm thiếp, bèn giới thiệu ta với huynh trưởng, giọng mang đầy hài lòng: "Cô nương này từng cứu mạng Chương nhi, kết được thiện duyên, lại được nó đưa về phủ, vừa xinh đẹp lại thông minh cần mẫn, ắt hẳn là một hiền thiếp."
Ta xuất thân thấp hèn, đương nhiên bọn họ nghĩ rằng ta chỉ xứng làm thiếp.
Lão nhân áo xanh liếc nhìn ta một cái, nhưng sắc mặt không mấy hài lòng: "Xuất thân thôn dã, lại không rõ lai lịch, có phần không xứng với tử đệ nhà mình."
Thẩm phu nhân vẫn kiên trì: "Tiên sinh của Chương nhi từng khen cô nương này thông minh lắm, học hành cũng giỏi nữa!" Trong Thẩm gia, chỉ có vị trưởng tử này là có học vấn cao nhất, rất mến mộ người có tài học.
Không ngờ lão nhân lại nhíu chặt mày, mặt càng nghiêm nghị: "Nhảm nhí! Nữ nhi thì học để làm gì?"
Cha nương trong nhà vốn cũng có chút kiêng nể vị trưởng tử đại nho này, Thẩm phu nhân lập tức im bặt, hồi lâu mới không cam lòng mà khẽ nói thêm một câu: "Ta thấy Chương nhi rất thích cô nương này, làm thiếp thôi mà, đâu cần môn đăng hộ đối, chỉ cần xinh đẹp vừa ý là được."
Nghe thế, sắc mặt Thẩm phu tử mới dịu đi đôi chút, giọng như ban ân: "Thôi được, vậy chuẩn bị ít đồ cưới cho nàng ta."
Thẩm gia là hào môn đệ nhất nhì Lâm Thành, một nữ tử mồ côi như ta có thể dựa vào Thẩm gia, dù chỉ làm một thị thiếp, cũng đã là đại ân lớn.
Vì thế, Thẩm phu nhân hỏi ta một câu cho có lệ, đám bà tử đã bắt đầu chúc mừng, trưởng tử Thẩm gia thì gật đầu chấp thuận như đang bố thí.
Không ai nghĩ rằng… ta sẽ từ chối.
Giữa không gian yên tĩnh thoáng chốc, giọng ta vang lên trong trẻo bình thản: "Nhưng ta… không muốn làm thiếp."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận