Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 41

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:19:15
41
Xe ngựa lao xuống một vách đá không cao lắm. Khi ta tỉnh lại từ cơn hôn mê, trong khu rừng hoang vắng chỉ còn lại khung xe vỡ nát, mấy con ngựa c/h/ế/t và... Một mình ta.
Nơi này còn cách tiền tuyến khá xa, không ai ngờ lại có một lượng lớn quân địch phục kích ở đây. Nên không kịp đề phòng, hơn nữa tiền quân vốn đã ít người, chẳng bao lâu đã rơi vào thế hạ phong. Phu xe quất roi thúc ngựa đâm thẳng xuống vực, còn bản thân thì nhảy khỏi xe, rút đao xông ra ngăn địch.
Vách đá không cao, cho dù ngã xuống cũng không thể c/h/e/c được.
Ta bị trúng mấy mũi tên, còn bị một đoạn gỗ gãy cắm trúng lồng ngực. Ta rút tên và đoạn gỗ ra, lảo đảo trèo từng bước lên sườn núi.
Đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn loạn và c/h/e/c chóc.
M/á/u nhuộm thành từng vệt loang lổ trên mặt đất, thi thể nằm la liệt khắp nơi, phần lớn là binh lính Ung quốc.
Binh lính Yến quốc không còn ở đây, chiến trường cũng chưa được dọn dẹp, chắc là có người phá được vòng vây chạy thoát nên quân địch đã đuổi theo truy sát rồi.
Một sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Ta lê từng bước, m/á/u chảy không ngừng, lảo đảo bước qua những thi thể của các binh lính từng tràn ngập sức sống kia, cố tìm xem còn ai có thể sống sót không.
Từ nhỏ ta đã có trí nhớ siêu phàm, nhìn gì nhớ nấy. Giờ đây, điều đó lại như một l/ư/ỡ/i d/a/o bén, c/ứ/a vào tim ta từng nhát từng nhát một.
Ta vẫn còn nhớ rõ người lính đang nằm trong bụi cỏ kia, trước khi tòng quân từng mưu sinh bằng nghề xiếc, đôi tay cực kỳ khéo léo, có thể xoay hai chồng bát không rơi. Trong những đêm doanh trại đốt lửa ăn mừng chiến thắng, hắn thường đứng dậy biểu diễn tiết mục sở trường tuyệt vời đó.
Ta đi vòng qua bụi cỏ nhuộm m/á/u kia.
Ta cũng nhớ người lính nhỏ mặc chiếc áo bông kỳ lạ một tay ngắn một tay dài ở đằng trước, hắn thường bị mọi người trêu chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=41]

Hắn nói đó là áo do mẫu thân hắn may cho, vì lúc lên đường quá vội nên chưa kịp làm xong, đợi đến lúc trở về sẽ để mẫu thân khâu nốt.
Nhưng giờ đây, mẫu thân hắn không đợi được hắn trở về nữa rồi.
Chiếc áo bông ấy đã nhuốm đầy m/á/u lạnh, ta loạng choạng lùi lại vài bước, M/á/u trên người ta cũng đang không ngừng nhỏ xuống, ta không muốn khiến chiếc áo của hắn bị bẩn thêm.
Dưới chân ta lại là một binh lính quen thuộc khác. Người đó bị địch dùng trường thương đâm xuyên qua người, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ mà chưa ngã hẳn xuống. Ta nhớ hắn nuôi một con gà trống lớn rất đẹp, từng cãi nhau với đồng đội vì người kia nói gà của hắn gây ồn, cứ nửa đêm lại gáy. Hắn vừa khóc lóc vừa tố cáo người kia định g/i/ế/t gà của hắn để ăn thịt khiến đối phương khinh bỉ nhổ nước bọt rồi mắng: "Khóc lóc cái gì, không có chí khí!"
Lần này, người lính yếu đuối hay khóc ấy lại dùng hết can đảm, kéo theo kẻ địch cùng c/h/e/c, đổi lấy một cái mạng của binh lính Yến quốc.
Ta nhặt một thanh đ a o, chém đứt cán thương giữa hai người, để hắn ngã xuống đất, ít nhất cũng không bị trói buộc với kẻ địch nữa.
...
Ta nhìn thấy Tiết Kỳ Ninh đang hấp hối.
Áo giáp trên người đã bị lột mất, chỉ còn lại một mảnh rơi bên cạnh, bộ giáp mới tinh sáng bóng giờ đã phủ đầy bụi bẩn. Con ngựa trắng kiêu ngạo được nuông chiều cũng nằm c/h/e/c cách đó không xa.
Kẻ địch quá tàn độc, chặt đứt cả hai chân hắn.
Tiết Kỳ Ninh hấp hối nằm trên mặt đất, sắp mất m á u mà c/h/e/c.
Hắn vẫn còn chút hơi tàn, vừa thấy ta, đôi mắt hắn lập tức sáng lên:
"Điện hạ... Khụ khụ... Điện hạ, ngài còn sống... Tốt quá rồi..."
Hắn cầu xin ta hãy g i ế t hắn.
Chân hắn đã bị chặt đứt, cho dù may mắn sống sót trở về thì cũng chỉ là kẻ tàn phế.
Một tướng quân trẻ tuổi có tương lai như ánh mặt trời rực rỡ, luôn toát ra khí chất kiêu ngạo cố chấp từ trong xương cốt không thể chấp nhận kết cục thê thảm ấy. Hắn thà c/h/e/c để hình ảnh đẹp nhất có thể lưu lại trong ký ức của người mình yêu.
Cuối cùng, hắn vẫn không thể thổ lộ lòng mình với người mà hắn yêu nữa rồi.
Hơn nữa, hắn mất m á u quá nhiều nên khó mà cứu nổi.
Việc cảm nhận cái c/h/e/c đang dần dần kéo đến thật sự quá đau đớn.
Bàn tay ta run rẩy, cầm đ a o từ từ đâm vào tim hắn.
Khi sắp c/h/e/c, hắn vẫn lặp đi lặp lại:
"Điện hạ... Điện hạ... Ngài nhất định… Phải sống thật tốt đấy..."
Hắn đã trút hơi thở cuối cùng trước mắt ta.
Rất lâu sau đó, ta mới buông thanh đao trong tay xuống.
Trước mắt ta tối sầm lại, ta cảm thấy mình suýt thì ngất lịm đi. Ta nghiến răng chống đỡ, cố gắng lết đến một nơi kín đáo, cuối cùng không gượng nổi nữa mà ngã xuống.
Nếu nằm gần xe ngựa sẽ dễ bị quân địch phát hiện.
Ta không thể để chúng tìm thấy ta lúc này.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu ta âm thầm nhắc đi nhắc lại:
"Đúng vậy, ta phải sống…”
"Sống để trả thù rửa hận.”
"Xin thần núi phù hộ ta... Được sống sót để có thể trở về!"
Trong tầm mắt tràn ngập màu m á u, ta bị bóng tối nuốt chửng.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận