Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:39:57
1
Lúc ta và nương bị bán đi như súc vật, bà còn đang mang thai.
Bà vô thức lấy tay che lấy cái bụng đã hơi nhô cao, quỳ trên đất dập đầu liên tục, khổ sở cầu xin trượng phu của mình: "Thiếp cầu xin ngài… thiếp nguyện ý đến chợ bán thân, nhưng A Ngân, A Ngân còn nhỏ quá, nó mới mười hai tuổi, xin ngài hãy cho nó một con đường sống."
A Ngân là nhũ danh của ta.
Cha ta chỉ mải mặc cả với người mua, chẳng buồn nghe nương nói gì, ông ta không kiên nhẫn mà đá mạnh bà một cái.
Cú đá ấy không hề nương tay, nương ôm bụng cuộn mình trên đất, không thốt lên được lời nào nữa.
Dây thừng không đủ dài, chỉ đủ để trói vào tay và cổ ta. Ta bị dắt như dắt một con chó. Nương không bị trói nhưng ai cũng hiểu rằng chỉ cần giữ được ta thì bà sẽ không dám chạy trốn.
Hai tay ta bị trói lại, quỳ trước mặt họ, cố sức vươn tay muốn chạm vào nương nhưng lại bị kéo mạnh một cái, khiến ta lảo đảo ngã xuống đất.
Tiếng của cha vang lên bên tai ta: "Thuận mua vừa bán, ba mươi văn tiền kèm hai lạng đường trắng, mau đưa đường đây!"
Hai mạng người, chỉ đáng ba mươi văn tiền cùng chút đường trắng.
Năm ấy lũ lụt, đói khát khắp nơi, mạng người còn rẻ hơn cả heo chó bò dê.
Cha ta vốn là tiên sinh nổi tiếng mười dặm trong vùng, nhưng thời thế loạn lạc, trọng võ khinh văn, số học trò đến nghe giảng ngày càng ít. Hai năm gần đây thì không còn ai đến nữa, gia cảnh vốn đã sa sút lại càng thêm khốn cùng. Lại gặp năm mất mùa, lũ lụt và ôn dịch tràn lan, sống sót được đã là điều may mắn.
Thế mà ngay lúc ấy, cha ta lại nói muốn lên kinh thành xa xôi nơi Triệu quốc dự thi khoa cử. Đường xa vạn dặm cần rất nhiều lộ phí, ông ta bán cả nhà cửa và mảnh ruộng cuối cùng nhưng vẫn không đủ. Cuối cùng, ông ta quyết định bán cả ta và nương.
Ban đầu vốn định bán vào thanh lâu, còn có thể được giá cao hơn, nhưng giữa đường gặp đám dân chạy nạn, lương khô trong tay bị cướp sạch. Sau mấy ngày bụng đói cồn cào, ông ta gặp được gã hàng rong dưới chân cầu nên lập tức chặn gã lại, nói muốn bán thê tử và nữ nhi làm thái nhân, chỉ cần đưa chút tiền và đồ ăn là được.
Gã hàng rong kia chẳng phải người lương thiện gì, thân hình gã vạm vỡ, mặt đầy thịt, tay chân thô bạo, gã chuyên mua đi bán lại người sống.
Hai bên ngã giá xong, cha ta nhận được hai lượng đường trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=1]

Mắt ông ta bèn sáng rực, vội nhét ngay vào miệng, cũng chẳng màng gì đến thể diện sĩ tử, ăn ngấu nghiến như một kẻ thô bỉ, xấu xí.
Nương vẫn toát mồ hôi lạnh nằm co quắp một bên. Gã hàng rong sợ bà c/h/ế/t giữa đường, đem ra chợ cũng không bán được giá nên bước lên kiểm tra.
Gã vén tóc rối trên đầu nương ra, mắt bỗng sáng lên: "Không ngờ t h a i p h ụ này còn có chút nhan sắc."
Thế là gã nổi lòng d â m tà, bắt đầu kéo xé y phục của nương.
Vốn đã đau đến mức không thể thốt thành tiếng, nương cảm giác được ý đồ của gã liền hoảng hốt vùng vẫy, cố sức gọi cha ta, mong được trượng phu cứu vớt.
Gã hàng rong ngay bên cạnh ông ta, thản nhiên đ á n h đ ấ m nương giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng đánh đến khi bà không còn sức phản kháng, thô bạo c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p bà ngay tại chỗ. Tiếng kêu đau đớn của nương vang lên đầy thảm thiết.
Nhưng cha ta chẳng thèm nghe, chỉ lạnh lùng vô cảm cúi đầu ngấu nghiến nốt chút đường trắng còn lại.
Ta bò đến muốn bảo vệ nương thì ông ta mới có phản ứng, vung tay tát ta một cái rồi xách ta lên trói vào cột cầu, còn nhét giẻ rách vào miệng không cho ta kêu.
Ông ta lạnh lùng nhìn ta: "Đừng có gây rối."
Ta tận mắt chứng kiến cảnh nương bị l/à/m n/h/ụ/c, đứa trẻ trong bụng chắc hẳn đã mất, m/á/u chảy loang lổ đầy đất. Sau khi thỏa mãn, gã hàng rong chê xúi quẩy rồi đá bà sang một bên.
Chẳng biết từ lúc nào nương ta đã không còn kêu khóc nữa. Bà im lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn trượng phu đang mãn nguyện ngồi bệt ăn hết đường trắng, rồi lại nhìn sang ta bị trói trong bất lực, khuôn mặt vàng vọt, gầy trơ xương.
Bà lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch vương đầy nước mắt, quần áo rách rưới, vạt váy còn loang máu. Mỗi bước đi đều in xuống một dấu chân m/á/u đỏ thẫm, khó mà tưởng tượng rốt cuộc bà đã phải đau đớn đến mức nào.
Nương nhìn ta, bà dịu dàng nói: "A Ngân, nương xin lỗi con."
Rồi bà xoay người, không chút do dự gieo mình vào dòng nước lũ cuồn cuộn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận