Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:43:34
11
Thời thế loạn lạc, thổ phỉ khắp nơi, Hoành Nhai Trại là sào huyệt lớn nhất quanh vùng này.
Ta và Lý Nhị Ngưu mất hơn một năm trời mới dần dần đứng vững trong đó.
Lý Nhị Ngưu có thân hình vạm vỡ, đánh nhau liều mạng không sợ c/h/ế/t. Chẳng mấy chốc, ông được các thủ lĩnh trong trại coi trọng. Không lâu sau, ông đã làm đến chức tiểu thủ lĩnh, đám lâu la dưới tay cũng rất mực kính phục ông. Lý Nhị Ngưu hào sảng trọng nghĩa, được thuộc hạ xem như một bậc anh hùng.
Cũng không uổng công ta hao tổn tâm tư, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, âm thầm giúp ông thu phục lòng người.
Với người ngoài, Lý Nhị Ngưu là nghĩa phụ của ta, ta là nữ nhi mồ côi ông nhặt về nuôi dưỡng.
Ta thể hiện mình là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ai ngờ rằng, giữa ta và Lý Nhị Ngưu, thực ra người làm chủ lại là ta. Thời gian lâu dần, càng lúc ông càng nghe lời ta răm rắp.
Ở trong trại nửa năm, tình hình trong Hoành Nhai Trại ta đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Ta chỉ chờ một cơ hội, khiến nơi này tự sụp đổ từ bên trong.
Hôm nay, Nhị đương gia trong trại xuống núi cướp bóc, bất ngờ bắt được một công tử nhà giàu bèn mang về làm con tin đòi tiền chuộc, nghe đâu có thể đòi được không ít bạc.
Tóm được con dê béo, cả trại đều hân hoan. Hiếm khi làm thịt một con heo, đốt lửa lớn ăn mừng.
Nhờ bóng nghĩa phụ, ta cũng được chia một miếng thịt, lặng lẽ ngồi một bên, tai nghe bọn họ to tiếng bàn bạc chuyện nhốt con tin vào chuồng heo để đói vài ngày.
Trong trại này, không ít người là do cùng đường sinh kế, không còn cách nào mới phải đi làm cướp. Nhưng đám người lập trại ban đầu, cũng chính là Đại đương gia, Nhị đương gia bây giờ, lại không phải như thế.
Chúng vốn là trọng phạm vượt ngục, hung hăng tàn ác, dưới sự dẫn dắt của chúng, cả trại cũng trở nên tàn nhẫn và bạo ngược, ở trong giới thổ phỉ cũng thuộc loại độc ác nổi tiếng, hoàn toàn không giữ chữ tín.
Một đám người hả hê bàn tính, muốn vắt cạn mỡ con dê béo này rồi g/i/ế/t người diệt khẩu, vốn chẳng có ý định thật sự thả người.
Mặt mũi Nhị đương gia hung ác, tính tình cũng côn đồ thô bạo, cầm d/a/o lớn xẻ một tảng thịt lớn mà ngấu nghiến, cười ha hả đề nghị: "Cái tên Thẩm thiếu gia kia trông chẳng khác gì con heo, hay là cứ nhốt vào chuồng heo đi cho tiện."
Đại đương gia trông thì điềm đạm hơn nhiều, tướng mạo ôn hòa, dáng vẻ như người dễ nói chuyện, nhưng cũng không phản đối, vừa uống r/ư/ợ/u vừa phân phó: "Nhị Ngưu, ngươi trông chừng cho kỹ, đừng để hắn ta c/h/ế/t."
Bị nhốt trong chuồng heo, sơ ý một chút sẽ bị lũ heo cắn xé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=11]

Chúng thì khoái chí muốn thấy con tin bị cắn đến đổ m/á/u rên rỉ, nhưng trước khi lấy được tiền chuộc, phải đảm bảo hắn ta không được c/h/ế/t.
Lý Nhị Ngưu đáp một tiếng rất đỗi thành thật.
Nhị đương gia đá vào mông nhi tử của mình: "Ngươi cũng siêng chút đi, học hỏi Nhị Ngưu ca một chút."
Tên nhi tử ấy là Lưu Dũng, bản tính tàn bạo giống hệt cha hắn ta, chuyện cướp tiền cướp sắc, chẳng thiếu lần nào.
Một đoạn đối thoại tưởng như tầm thường, nhưng ta nghe ra được giữa hai người có chút căng thẳng ngầm.
Đại đương gia giao con tin cho người mình tín nhiệm trông giữ, Nhị đương gia cũng cố chen tay vào.
Trên mặt thì huynh huynh đệ đệ, nhưng bên trong đã có mầm mống rạn nứt.
Nửa đêm, ta lén ra nhà bếp lấy mấy chiếc bánh, giấu vào người, đi về phía chuồng heo, tới nơi mới châm đèn dầu chiếu sáng.
Hoành Nhai Trại không hổ là sào huyệt lớn nhất trong vùng, bên ngoài người ta còn chẳng có cơm ăn, nơi đây lại dư lương thực nuôi mấy con heo, còn dùng dầu để đốt đèn.
Chút động tĩnh nhỏ thôi cũng làm người trong chuồng bị dọa cho choáng váng, bật dậy hét toáng: "Đừng g/i/ế/t ta! Đừng g/i/ế/t ta!"
Trong ánh lửa lờ mờ, ta thấy rõ khung cảnh bên trong: chuồng heo dơ dáy ẩm thấp, mấy con heo co rúm về một phía, bên kia trói một người, sợi dây vừa vặn đủ dài để hắn chạm tới máng cám. Rõ ràng là ép hắn ăn cùng heo.
Rất hiển nhiên, hắn không chịu ăn, đói đến mức bụng kêu rột rột.
Người kia xấu hổ co rúm người lại, vừa nhìn rõ mặt ta, đôi mắt trừng lớn, kinh hoàng pha lẫn tức giận: "Là ngươi! Ngươi, ngươi..."
Người bị bắt chính là tiểu thiếu gia Thẩm gia ở Lâm Thành: Thẩm Niệm Chương. Ta còn nhớ rõ, gần hai năm trước, hắn chính là tên béo nhỏ bị ta đánh ngất.
Hắn cứ “ngươi” mãi, cuối cùng nghẹn ra một câu yếu ớt không có lực sát thương: "Ngươi cướp gà quay của ta, ta ghét ngươi!"
Ta chẳng buồn dây dưa với hắn, ném mấy cái bánh tới, hững hờ nhắc nhở: "Để phòng thân, đừng để bị heo cắn c/h/ế/t."
Hắn sững lại một chút, cúi đầu nhặt lấy bánh, bên trong cuộn một lưỡi d/a/o g/ă/m ngắn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận