Bữa tối mà nhà họ Tịch mời khách rất long trọng nhưng Hoắc Hào Chi chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen đến, dây mũ thắt lại ở cổ, áo khoác ngoài vắt ở một bên ghế, ngay cả tóc cũng chỉ vuốt đại cho gọn gàng để lòa xòa trên trán.
Vẻ ngoài bất cần của anh hoàn toàn không phù hợp với không gian trang trọng của ngôi nhà.
Nhưng những người trên bàn ăn lại như không thấy, hoặc nói đúng hơn là không bận tâm.
Cuộc trò chuyện giữa Tịch Việt và Hoắc Hào Chi chủ yếu xoay quanh những chuyện cũ trước khi anh đi du học Anh. Điều khiến Kiều Vi bất ngờ là ngay cả cha của Tịch Việt cũng thân thiện hơn thường lệ rất nhiều. Trong bữa ăn, ông ấy thoải mái trò chuyện với người cháu hiền này về thời tiết ở thành phố G, về trường đua ngựa mới xây, sân golf và du thuyền...
Đa số là những chuyện ăn chơi, có lẽ ông ấy cũng hiểu Hoắc Hào Chi là một công tử bột nên chỉ nói những điều anh thích nghe.
Trong bữa ăn, ông ấy còn đích thân rót cho Hoắc Hào Chi nửa ly rượu vang đỏ.
Mẹ Kiều ngồi đối diện Hoắc Hào Chi, thỉnh thoảng lại gắp những món ăn mới lên cho anh, chăm sóc vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.
Cả căn nhà dường như đang xoay quanh người đàn ông này.
Hoắc Hào Chi cũng không hề khiêm tốn một chút nào, rõ ràng anh đã quá quen với việc được tâng bốc và vây quanh như vậy.
Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng trong tiếng cười nói.
Thông thường trong những dịp như thế này, Kiều Vi không có cảm giác ngon miệng.
Cô đóng vai một phông nền, cúi đầu ăn uống một cách máy móc, mắt dán chặt vào mặt đồng hồ trên cổ tay, nhìn kim phút ì ạch di chuyển, trong lòng mơ hồ ngẩn ngơ.
Bảy giờ mười lăm phút.
Chỉ cần cố gắng đến giờ này, bữa tối cũng gần kết thúc.
"... Vi Vi?"
Người khác gọi vài tiếng, ngay cả chân của mẹ Kiều cũng đá cô hai cái dưới gầm bàn, Kiều Vi mới giật mình.
"Bác Tịch gọi con kìa." Mẹ Kiều nheo mắt cười.
Tịch Nho Thành cũng không bận tâm đến sự thất lễ của cô. Ông ấy quay đầu lại, cười với Hoắc Hào Chi: "Vi Vi kéo violin rất hay, những người trẻ chơi nhạc như các cháu chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện."
Có lẽ vì thấy nhàm chán, có lẽ vì không khí trong phòng quá ngột ngạt, người đàn ông giơ tay kéo dây mũ hoodie, ánh mắt lơ đãng chuyển sang cô, rồi cười đầy trêu chọc: "Thật không?"
Đầu ngón tay cô trắng trẻo thon dài, những viên kim cương nhỏ lấp lánh trên móng tay phát sáng dưới ánh đèn.
Kiều Vi lặng lẽ thu các ngón tay vào lòng bàn tay.
"Tất nhiên, khi cháu mới vào trường âm nhạc, giáo sư Chu Ngọc Nhân đã đích thân nhận cháu..."
Giáo sư Chu Ngọc Nhân là người truyền bá âm nhạc cổ điển trong nước, là một bậc thầy trong giới violin. Được giáo sư đích thân nhận làm học trò, tài năng âm nhạc của Kiều Vi có thể thấy rõ. Hoắc Hào Chi lớn lên dưới sự giáo dục của bà nội, những người này hẳn là không ai mà không biết.
Quả nhiên, Hoắc Hào Chi nhướn mày: "Không tệ, giáo sư Chu cũng là bạn tốt của bà nội cháu. Nghe nói bà ấy không dễ nhận học trò."
Thực ra, nếu cha ruột của Kiều Vi đứng một mình cũng có tiếng tăm nhưng trên bàn ăn, mọi người đều rất ăn ý không nhắc đến người này.
Những lời bàn tán của người khác, mỗi giây đối với Kiều Vi đều như bị lăng trì.
Cô đặt đũa xuống, tiếng đũa gõ vào gác đũa phát ra âm thanh trong trẻo.
Trước khi khách quý đặt đũa xuống, lẽ ra không nên hành động bừa bãi, Kiều Vi mỉm cười.
"Chỉ học chơi thôi, cháu đã không kéo đàn nhiều năm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=9]
Giáo sư Chu chắc cũng không còn nhớ cháu nữa."
Nụ cười đó nhạt nhòa, giọng nói chậm rãi, đôi mắt như một vũng mực đen đặc, dệt nên một mạng lưới dày đặc của những cảm xúc phức tạp, lãnh đạm và xa cách.
"Tôi cũng không chơi nhạc Hàn Lâm*." Hoắc Hào Chi dường như đã no, anh dựa vào lưng ghế: "Không giống bà nội tôi, tôi thích những thứ nhẹ nhàng, bình dân hơn."
Nhạc Hàn Lâm*: Ý chỉ những thể loại đòi hỏi kỹ thuật cao, có cấu trúc chặt chẽ, thường được sáng tác để biểu diễn trong nhà hát, phòng hòa nhạc.
Sau bữa ăn, hai cha con nhà họ Tịch tiễn khách ra về.
Khi người giúp việc đang dọn dẹp bát đũa, mẹ Kiều ném khăn ăn xuống bàn, ngay lập tức nổi giận với cô.
"Kiều Vi, dạo này con càng ngày càng quá quắt."
Bà ấy đang nói về việc cô đã làm mất mặt Tịch Nho Thành trên bàn ăn vừa rồi.
Kiều Vi tựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cười: "Con nghĩ là con đã đủ ngoan ngoãn rồi."
"Con lớn rồi, cánh cứng rồi, không còn nghe lời mẹ nữa." mẹ Kiều nhíu mày một lúc lâu, cười lạnh: "Được, vậy cây đàn violin mà ba con để lại, con cũng đừng mong lấy lại. Mẹ sẽ đi liên hệ với nhà đấu giá..."
"Mẹ dám!"
Câu nói này đã chạm vào điểm yếu của Kiều Vi.
Ngay lập tức cô ngồi thẳng người, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà: "Đó là đồ của con, mẹ không có quyền làm vậy!"
Đôi mắt đen láy bốc lên một ngọn lửa, gần như muốn thiêu đốt mọi thứ.
"Có quyền hay không, không phải con nói là được." Mẹ Kiều như không thấy, nhẹ nhàng phủi đi những hạt bụi không tồn tại trên vạt áo: "Nếu con thực sự muốn nhìn cây đàn bị người khác mua đi, cứ thử chống đối với mẹ xem sao."
Kiều Vi nắm chặt tay, cắn chặt răng, lạnh lùng đáp lại: "Con cũng không thể cả đời để mẹ sắp đặt."
"Vậy thì hãy ngoan ngoãn cho đến ngày con lấy chồng."
Mẹ Kiều dứt lời, đứng dậy đi ra ngoài nhà hàng, chỉ để lại một tiếng gọi dịu dàng.
"Má Vương, pha cho tôi một tách trà hoa."
Buổi tối, Tịch Việt đưa Kiều Vi về trường.
Chiếc xe của anh ấy chạy điềm tĩnh, từ tốn giống hệt con người anh. Kiều Vi lên xe, ngẩn người một lúc.
Khi xe rẽ vào đường cao tốc vành đai, Tịch Việt mới nhắc đến chuyện tốt nghiệp của Kiều Vi.
Ý của mẹ Kiều là sẽ sắp xếp cho Kiều Vi thực tập ở Hoàn Hải. Tịch Việt đương nhiên đồng ý, bác Tịch cũng nghe theo ý kiến của bà.
"Khi đó anh sẽ tìm một người kiên nhẫn để hướng dẫn em. Mỗi ngày học một chút thôi, sẽ không mệt đâu..." Tịch Việt nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Khoang xe rất kín, không nghe rõ tiếng gió rít qua cửa sổ. Nhìn ra ngoài đường cao tốc, bên ngoài tối đen như mực, thỉnh thoảng mới thấy lác đác ánh đèn của thành phố ở phía xa.
Kiều Vi hờ hững lắng nghe, thu lại ánh mắt, nhàm chán mở điện thoại. Bên trong có những trò chơi cổ xưa nhất là xếp hình và rắn săn mồi.
Bấm một lúc, cô lại mất hứng thú. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Kiều Vi ngắt lời: "Cho em mượn iPad một lát."
"Ở trong túi công văn phía sau, lấy cẩn thận nhé."
Tịch Việt giúp cô bật đèn trên đầu xe.
Trong ánh sáng lờ mờ, Kiều Vi ngồi ngay ngắn, mở trang web tra cứu kết quả khám sức khỏe do trường cung cấp.
Đợt khám sức khỏe tốt nghiệp không phức tạp, chỉ là chiều cao, cân nặng, mắt, xét nghiệm máu công thức... Kiều Vi lướt xem từ trên xuống, ngón tay đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Tịch Việt vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cô.
Những thuật ngữ chuyên ngành đó Kiều Vi cũng không hiểu. Chỉ là ý kiến chẩn đoán ở cuối tờ khám sức khỏe không rõ ràng, còn thông báo cho cô: "Cần tái khám sớm nhất có thể."
"Không có gì."
Kiều Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong tấm kính xe tối đen.
Cô tắt trang web, xóa lịch sử duyệt web.
Khi Tịch Việt đưa Kiều Vi đến dưới ký túc xá, anh ấy lại lấy từ ghế sau ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời.
"Cái gì thế?" Kiều Vi không nhận ngay.
"Kẹo sủi bọt. Anh nhớ em thích ăn cái này, tình cờ hai hôm trước thấy có người bán."
Kiều Vi im lặng một lát, rồi đưa tay ra, cúi đầu nhận lấy, cười nói: "Cái này mà anh cũng nhớ sao."
Mẹ Kiều cho rằng những thứ này không tốt cho sức khỏe, lại còn gây béo phì nên bà ấy nghiêm cấm cô đụng vào.
Khi cô quay lưng đi, Tịch Việt dường như nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ từ cổ họng cô.
Bóng lưng cô dưới ánh trăng rất gầy gò, cả người được bao bọc trong chiếc áo khoác nhưng vẫn trông thật mỏng manh.
Một cơn gió thổi qua, mái tóc đen của cô bay theo gió, khiến chiếc áo khoác kêu sột soạt.
Đi đến cuối bậc thang, cô cuối cùng cũng quay đầu lại, lớn tiếng nói với anh: "Tịch Việt, anh về đi."
Trong quầng sáng của đèn đường, cô mỉm cười.
Kiều Vi mở hộp, bóc một viên kẹo vị cam cho vào miệng. Cô cảm nhận bong bóng sủi lên trong khoang miệng, vị chua ngọt kích thích vị giác. Đó là một hương vị đã lâu không nếm lại, giống như ly nước ngọt có ga mà ba cô mua cho hồi còn nhỏ.
Kiều Vi đã thích hương vị này bấy lâu, thực ra cũng không phải là ngon lắm. Nhưng con người có một tâm lý kỳ lạ, càng là chuyện bị người khác cấm, lại càng muốn vượt qua mọi trở ngại để làm cho bằng được.
Cô mở tủ, đặt hộp kẹo vào ngăn dưới cùng.
Thực ra, ban đầu Tịch Việt không đối xử với cô như vậy. Kiều Vi nhớ lại khi cô mới cùng mẹ chuyển đến nhà họ Tịch, anh ấy rất ghét cô. Dù sao thì mẹ ruột của anh mất chưa đầy nửa năm, ba đã tái hôn, nên ai cũng không thể có thái độ tốt với cô con gái mà mẹ kế đưa tới.
Nhưng Tịch Việt lại là một người thông minh và điềm tĩnh. Anh ấy không bao giờ thể hiện sự ghét bỏ ra mặt, chỉ là không nói chuyện với cô, coi cô như không khí, kiên trì sử dụng "bạo lực lạnh".
Sau này, có lẽ anh ấy nhận ra Kiều Vi cũng là một người đáng thương như mình nên không làm khó cô nữa.
Từ đó đến nay, mối quan hệ của họ đã tốt hơn được một thời gian.
Nhưng con người rồi sẽ lớn lên và việc tiến về phía trước là một quá trình đổ vỡ, phải vứt bỏ nhiều thứ ở lại phía sau. Một khi những tình cảm thuần khiết bị pha trộn thêm những thứ khác, thì rất khó có thể trong sáng trở lại, giống như họ hồi mười bảy, mười tám tuổi.
Kiều Vi thích coi khoảng thời gian đó là một liên minh ngắn ngủi.
Cơ hội liên minh tan vỡ là vào năm Kiều Vi học lớp 12, khi Tịch Việt có bạn gái ở đại học.
Cô ấy xuất thân từ một gia đình danh giá, cao ráo, xinh đẹp và quan trọng nhất là vô cùng thông minh.
Lần đầu tiên cô ấy đến nhà họ Tịch, đứng trên sân thượng nhìn thấy Kiều Vi đi học về, liền quay lại bảo Tịch Việt đi lấy nước trái cây.
Hôm đó, tấm rèm cửa sổ bằng kính trên sân thượng hé mở. Cô ấy mặc một chiếc váy len ôm dáng đứng trước cửa sổ, áo khoác ngoài cầm trên tay, quay đầu lại ngược sáng, vuốt mái tóc dài, mỉm cười với cô, rồi hỏi: "Em là em gái kế của Tịch Việt, phải không?"
Tiếp theo, cô ấy dùng giọng điệu luôn ôn hòa để khẳng định chủ quyền, tiện thể nói bóng gió về ý định của mẹ Kiều muốn tác hợp hai người, nhưng điều đó chắc chắn sẽ không thành công.
Ý định của mẹ Kiều không phải là bí mật gì trong giới nhưng đối với Kiều Vi lúc đó, nó không khác gì một cơn bão dữ dội. Cô chưa bao giờ nghĩ mẹ Kiều lại có ý đồ này.
Câu nói cuối cùng, càng khiến Kiều Vi trong một thời gian dài sau đó không thể đối mặt một cách thoải mái với Tịch Việt.
"Tịch Việt sẽ trở thành trò cười trong giới vì mẹ em."
Đối diện với cửa sổ, ánh nắng chói chang khiến mắt cô đau nhói.
Ngoài ngoại hình ra, Kiều Vi giống ba cô đến chín phần mười. Cao ngạo, kiêu hãnh, cô hiểu rõ bản thân mình, cô không thể làm những điều mà mẹ Kiều mong đợi. Nhưng vào khoảnh khắc đó, khi cô gái kia nói thẳng ra, sự xấu hổ và bẽ bàng vẫn khiến cô mất hết thể diện không còn chỗ nào để trốn.
Sau này, Tịch Việt học năm ba đại học thì chia tay cô gái đó. Khi gia đình hỏi, anh ấy nói là vì tính cách không hợp.
Nhưng Kiều Vi đã từ đó tìm thấy vị trí của mình, cẩn thận tự vẽ một vòng tròn cho bản thân, không bao giờ bước ra ngoài một bước nào nữa.
Buổi tối ở ký túc xá, mọi người lại nói đến Viên Luật Tĩnh, người đã không gặp mặt gần ba tháng.
"Mọi người nói xem Luật Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là ba mẹ Luật Tĩnh vì tiền sính lễ, ép cậu ấy lấy chồng đấy chứ?" Lâm Lôi đoán: "Nếu không thì sao điện thoại cũng không liên lạc được."
"Chưa chắc, tớ nghe nói ở vùng đó, con gái mười lăm, mười sáu tuổi đã phải lấy chồng rồi."
"Nhưng Luật Tĩnh dù sao cũng là người được giáo dục đại học, sao có thể để họ sắp đặt như vậy?"
"Hôm đó tớ còn gặp Luật Tĩnh ở khoa ung bướu. Có khi nào người thân của cậu ấy bị bệnh nhà không có tiền, nên..."
"Không đâu." Thấy mọi người càng đoán càng xa vời, Kiều Vi lên tiếng ngắt lời: "Ba mẹ Luật Tĩnh rất cởi mở, nếu không đã không để cậu ấy đến thành phố G học rồi."
Lời này vừa thốt ra, cả phòng lại im lặng.
Một lúc sau, mới có người khẽ lẩm bẩm: "Vậy rốt cuộc Luật Tĩnh bị làm sao chứ, sắp đến cuối kỳ rồi..."
Dù sao cũng đã ở chung bốn năm.
Đèn đã tắt, Kiều Vi trằn trọc không ngủ được. Suy nghĩ một lúc lâu, cô đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, xỏ dép đi đến bàn, bật đèn bàn và mở máy tính.
Cô nhớ ra, Luật Tĩnh có một cậu em trai.
Trước đây Viên Luật Tĩnh thường kể cho cô nghe về cậu em trai này. Gia đình nghèo khó, để có tiền cho cô học ở thành phố G, gần như đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm. Luật Thư cũng từ đó mà tự nghỉ học, không biết từ lúc nào cậu ấy đã học chơi đàn bass. Cậu ấy ký hợp đồng với một quán bar ở thành phố trung tâm của tỉnh, kiếm tiền bằng cách đệm nhạc cho ban nhạc, vừa trả nợ cho gia đình, vừa lo tiền học cho chị gái.
Đại học G là một trong những trường tốt nhất trong nước. Cậu ấy thà từ bỏ bản thân chứ không muốn chị gái bỏ học, vì nghĩ rằng mình là con trai, có sức lực thì làm sao cũng sống được.
Mỗi khi Viên Luật Tĩnh nhắc đến em trai, cô ấy lại cảm thấy có lỗi và tự trách: "Thằng bé thực sự rất có tài, chơi đàn bass còn hay hơn nhiều tay chơi đàn bass nổi tiếng."
Viên Luật Tĩnh đương nhiên không được học nhạc một cách bài bản, nhưng Kiều Vi tin lời này. Nếu không có tài năng, người ta sẽ không ký hợp đồng với một đứa trẻ chưa thành niên.
Cô đăng nhập vào phần mềm, mở trang cá nhân của Viên Luật Tĩnh. Cô lướt từng bài viết một, cố gắng tìm manh mối trong phần bình luận.
Điện thoại không liên lạc được, vậy thì thử liên hệ với em trai cô ấy. Kiều Vi nghĩ cậu ấy chắc chắn biết chuyện gì đó.
Quan hệ xã hội của Viên Luật Tĩnh rất đơn giản, những bài đăng cũng không nhiều chỉ lướt xuống vài bài, quả nhiên đã có manh mối.
Có một bài đăng từ một năm trước, nội dung là ảnh chụp chung của cô ấy và em trai ở quê nhà.
Trong ảnh, Viên Luật Thư ôm cây đàn bass, ngẩng đầu đứng sau lưng Luật Tĩnh. Cậu ấy có sống mũi cao, đôi mắt to, làn da ngăm đen, cái miệng hình thoi thanh tú giống hệt chị gái, cậu ấy cười rất tươi, hàm răng trắng.
Dưới bức ảnh, có một bình luận với biểu tượng cảm xúc tức giận, có lẽ là trách chị gái tự ý đăng ảnh của mình.
Tìm thấy rồi.
Cô lập tức mở tài khoản đó, soạn gửi tin nhắn. Đầu tiên, cô giới thiệu về bản thân, sau đó hỏi thăm tin tức về Luật Tĩnh.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, sau khi tin nhắn được gửi đi rất lâu, khung trò chuyện vẫn im lặng.
Kiều Vi cứ ngồi trước máy tính như vậy. Điều khiến cô thất vọng là mãi đến sau mười hai giờ, cô vẫn không nhận được câu trả lời.
Sự buồn bã của Kiều Vi kéo dài cho đến khi tan học buổi sáng. Quý Viên đích thân đến cổng Đại học G để đợi cô.
Vừa thấy bạn đi ra, Quý Viên đã phấn khích vẫy tay.
"Vi Vi, mau lại đây!"
Có lẽ vì thấy Kiều Vi đi chậm, cô ấy dứt khoát chạy đến, nhanh chóng nhét một tấm thiệp mời màu đỏ vào tay cô, rồi khoác tay vào cánh tay Kiều Vi, tựa đầu vào vai bạn.
"Gì thế?" Kiều Vi buồn cườ: "Gì mà nhanh thế, đã mời thiệp cưới cho tớ rồi sao?"
"Xí." Quý Viên giơ tay vờ đánh cô: "Đây là tớ mời cậu tham gia buổi biểu diễn cuối kỳ của bạn tớ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận