Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:45:56
Trước khi làm nội soi không đau, y tá đưa cho cô một lọ thuốc tê cổ họng, Kiều Vi uống vào, chỉ vài phút sau từ cằm xuống đến cổ đã tê rần, chẳng còn chút cảm giác.
Mạch máu của cô quá mảnh, y tá cúi sát tìm hồi lâu rồi mới cắm được kim gây mê toàn thân vào mu bàn tay, lúc ấy mới tháo dây garô.
“Được rồi, vào đi.”
Khi Kiều Vi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm ngoài phòng phẫu thuật.
Đèn huỳnh quang trên trần bệnh viện sáng chói đến nhức mắt, không khí toàn mùi cồn và thuốc khử trùng.
Cô có cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng khi cầm điện thoại nhìn thì mới hơn hai mươi phút.
Thuốc mê toàn thân chưa tan hết, mắt Kiều Vi mờ đi, cả người đờ đẫn, phải mất một lúc lâu mới chống tay ngồi dậy, từng cử động đều chậm chạp.
“Kiều Vi, người nhà không đi cùng sao?”
Bác sĩ vừa lật hồ sơ vừa hỏi.
“Không có.” Đầu cô còn chưa lắc nổi, vừa lắc đã choáng váng, chỉ đành khép mắt lại.
“Vậy vẫn nên báo cho người nhà một tiếng.” Bác sĩ đậy nắp bút, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
“Người nhà tạm thời không đến được, bác sĩ cứ nói thẳng với tôi là được.”
Lời thì buông ra như vậy nhưng trong lòng sợ hãi đến mức nào, chỉ có Kiều Vi mới rõ.
Giấc mơ đêm qua như bước đi trên vách núi, tựa một điềm báo, cuộc trao đổi khe khẽ giữa hai bác sĩ ban nãy vẫn ong ong bên tai.
Tay chân cô lạnh buốt, toàn thân bị nỗi sợ vô hình bao trùm.
Bác sĩ ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn trải hồ sơ ra, dùng bút chỉ vào tấm phim chụp X-quang đặt trên hộp đèn.
Ánh đèn huỳnh quang xuyên qua lớp phim, hiện rõ hình ảnh chụp ổ bụng.
“Cô xem, khối u ở đây, ở đây đều có.” Ông ta dừng lại rồi đưa thêm cho cô tấm ảnh nội soi dạ dày vừa mới in.
“Tôi… Tôi không hiểu đâu…” Kiều Vi theo phản xạ lùi lại rồi lại đẩy tấm phim chụp X-quang về: “Bác sĩ cứ nói thẳng kết quả cho tôi.”
“Chẩn đoán của tôi là ung thư dạ dày.”
Câu nói bật ra chỉ trong một chớp mắt nhưng lọt vào tai Kiều Vi lại như kéo dài cả nửa ngày, đầu óc trống rỗng, trước mắt trắng xóa.
Cô mất rất lâu mới tìm lại được giọng nói, khẽ lặp lại chẩn đoán trong cổ họng.
“Ung thư dạ dày?”
Bác sĩ vốn đã quen với những tình huống như thế này nhưng thấy sắc mặt Kiều Vi thoáng chốc trắng bệch, vẫn bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên còn cần kết quả sinh thiết mới xác định được, chưa đến phút cuối, không ai dám khẳng định chắc chắn trăm phần trăm.”
Thế thì tức là có đến chín mươi chín phần trăm khả năng rồi.
Kiều Vi cứng người rất lâu, hai chân hẫng như dẫm trên tầng mây, thậm chí trong thoáng chốc cô còn hoài nghi thuốc mê chưa tan hết, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô dường như lấy lại được chút thần sắc, bất động nhìn vào mắt bác sĩ: “Có thể nào nhầm lẫn không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=13]

Sao tôi lại…”
“Nếu cô lo lắng bệnh viện chúng tôi chẩn đoán sai, cũng có thể đến nơi khác kiểm tra lại.”
Thế nhưng nơi cô đến vốn đã là bệnh viện tốt nhất gần như cả thành phố G rồi.
“Cũng đừng quá bi quan.” Bác sĩ khuyên nhủ: “Tôi từng gặp bệnh nhân chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi mà vẫn sống thêm hơn mười năm. Cô còn trẻ, phải tin vào mình.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày nữa sẽ có kết quả sinh thiết, thứ tư cô quay lại lấy, lúc đó tôi sẽ sắp cho cô làm thêm PET-CT.”
“Phải luôn chuẩn bị sẵn sàng để nhập viện.”
Ánh đèn trong hành lang bệnh viện trắng đến mức rợn người, nhìn đâu cũng thấy một màu ảm đạm.
Kiều Vi không biết mình đã rời khỏi phòng khám bằng cách nào, chỉ cảm thấy đầu óc khi thì tỉnh táo, khi lại mơ hồ, đi đường va phải người khác mà cũng chẳng hề hay biết.
Cô chưa bao giờ thất lễ đến mức này.
Đi mãi, đến lúc bàn chân thật sự bước ra dưới ánh nắng ngoài trời, Kiều Vi mới bàng hoàng nhận ra rằng đây không phải một cơn ác mộng có thể tỉnh lại.
Từ thái độ vừa rồi của các bác sĩ, tình trạng của cô e là không mấy khả quan. Chắc chắn sẽ không phải giai đoạn sớm, càng không thể chỉ cần một ca phẫu thuật là có thể dễ dàng cắt bỏ.
Ánh mắt Kiều Vi trở nên mờ mịt, cô quay đầu nhìn lại tòa nhà bệnh viện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thoáng chốc cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để bước vào thêm lần nữa.
Thế giới của cô, từ khoảnh khắc rời khỏi bệnh viện đã hoàn toàn khác với lúc vừa bước vào.
Đi được vài bước, bàn chân mềm nhũn, cô buông mình ngồi xuống một chiếc ghế dài trước cổng bệnh viện. Muốn ép bản thân bình tĩnh lại để sắp xếp suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
Trên trời có chút nắng nhạt, chẳng hề mang lại hơi ấm, cô chợt phát hiện cơ thể mình đang run rẩy, tay run, người cũng run, từng đợt lạnh lẽo liên tục ập đến.
Trong lồng ngực luôn có một giọng nói không cam chịu không ngừng vang lên chất vấn.
Sao có thể như vậy chứ?
Tại sao lại là cô?
Vì sao hết lần này đến lần khác đều rơi vào cô?
Cô đã vất vả đi đến hôm nay, còn biết bao nguyện vọng chưa thành, chẳng lẽ mọi nỗ lực trước kia đều hóa thành hư không sao?
Cô tự vỗ ngực mà hỏi lòng, suốt hơn hai mươi năm sống trên đời chưa từng làm điều gì trái với đạo đức, vậy thì vì sao căn bệnh vốn tưởng chừng xa xôi ấy lại rơi đúng vào người cô?
Cô nghe rõ tiếng răng mình va lập cập, chỉ có thể kéo chặt thêm áo khoác.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức từng khớp xương trên người Kiều Vi cứng đờ, đau nhức, lúc này cô mới mơ hồ nghe thấy tiếng rung từ trong túi xách.
Mãi sau mới kịp phản ứng, thì ra là điện thoại đang reo.
Cô lấy ra xem màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một số lạ trong thành phố.
Có lẽ là chuyện gấp? Cô nghĩ.
Nhưng còn chuyện gì có thể gấp hơn tin mình mắc bệnh nan y chứ?
Ngay khoảnh khắc cô vừa tắt màn hình, điện thoại lại rung lên lần nữa, vẫn là số lạ kia.
Cuối cùng cô vẫn bấm nghe máy.
“Alo.” Vừa thốt ra, Kiều Vi mới nhận ra cổ họng mình khàn đặc đến mức nào: “Tôi là Kiều Vi.”
Có lẽ là di chứng sau khi soi dạ dày buổi sáng, bỏng rát như thể có vết rách đang cháy sém.
“Sao ngẩn ngơ thế, gọi mãi mới chịu bắt máy?”
Giọng bên kia rõ ràng mang theo chút khó chịu.
“Có việc gì không?” Kiều Vi cúi đầu, hờ hững đáp, cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn.
“Chi phí sửa chữa vụ tai nạn hôm đó tôi đã chuyển vào tài khoản cô rồi, xem đi.”
Vừa nghe xong, Kiều Vi lập tức nhận ra người ở đầu dây bên kia.
Giọng của cái tên con ông cháu cha đó trầm ấm dễ nghe nhưng thực chất chỉ là lối nói khéo léo, từ cốt cách đã toát lên vẻ lêu lổng.
“Tôi biết rồi.”
Cô gật đầu rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi áo chưa đến hai giây, chuông lại rung lên.
“Chỉ có vậy thôi à? Không còn gì khác muốn nói với tôi sao?” Giọng Hoắc Hào Chi có chút không tin nổi.
Đồ thần kinh.
Lần này Kiều Vi không đáp, dứt khoát cúp máy.
Đối phương dường như đã đoán trước, ngay khi cô vừa bấm cúp thì liền lập tức gọi lại.
“Rốt cuộc anh có thôi đi không!”
Kiều Vi tức đến phát điên, đến nước này rồi mà anh vẫn không chịu để cô yên lấy một khắc.
Đối phương im lặng khá lâu, dường như khó tin nổi Kiều Vi thực sự nổi giận, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn nói... Cô ngẩng đầu nhìn đi.”
Kiều Vi cầm điện thoại ngước lên, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện con đường.
Hoắc Hào Chi mặc áo khoác phi công, lông mày mắt vừa sâu vừa sắc, tay cắm trong túi quần, đứng lười nhác dưới gốc tuyết tùng, dáng người so với ngày thường càng thêm cao ráo, thẳng tắp.
Đèn xanh dành cho người đi bộ bật sáng, anh hòa vào dòng người, đôi chân dài nổi bật, từng bước từng bước tiến lại gần.
“Tôi đứng đây mười phút rồi, bây giờ cô mới chịu nhìn.” Anh tỏ vẻ bất mãn, giọng đầy trách móc.
“Anh nghĩ tôi có lý do gì để chú ý đến một kẻ chẳng liên quan?”
Hoắc Hào Chi như bị dội một gáo nước lạnh, mất hứng, đá văng viên sỏi chắn đường trên mặt nhựa rồi là người đầu tiên bước lên bậc thềm bên này.
“Phí sửa xe tôi đã trả rồi, còn tiền viện phí thì bao giờ cô mới thanh toán cho tôi?”
Anh đứng chắn ngay trước mặt Kiều Vi.

Bình Luận

0 Thảo luận