Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 19

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:48:01
Đèn neon rực rỡ nhiều màu quét sáng khắp quán bar dưới lòng đất, những nhân viên phục vụ bảnh bao, tay cầm khay len lỏi giữa đám đông, sau quầy, bartender trong bộ đồng phục chỉn chu, tóc chải ngược bóng loáng.
Giữa sàn nhảy, nam nữ điên cuồng lắc lư theo nhịp rock. Âm thanh dồn dập chấn động màng tai, mỗi đoạn riff, mỗi nhịp trống như thiêu đốt máu trong người, sục sôi, nóng ran.
Đây là lần đầu Kiều Vi bước chân vào nơi thế này. Ở thành phố này khi màn đêm vừa buông, cô lại bị kéo tới cùng một cậu ấm mà vốn dĩ cô chẳng ưa.
Đám đông chen chúc, cô vốn không quen cảnh phải va chạm với người lạ, suýt nữa thì lạc giữa sàn nhảy, may mà Hoắc Hào Chi quay lại, nắm chặt cổ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Đi theo tôi.”
Tiếng anh bị nhấn chìm trong tiếng nhạc, Kiều Vi chỉ kịp nhìn khẩu hình mà hiểu, lần này cô không hất tay ra nữa, để mặc anh kéo thẳng về phía trước.
Xuyên qua đám người, trước mắt hiện ra sân khấu lát kính sáng rực. Ca sĩ chính ôm guitar điện đứng trước micro, thoáng trông thấy Hoắc Hào Chi liền huýt vang một tiếng đầy hứng khởi. Đúng lúc nhạc vừa dứt, anh ta lùi lại một bước, nhường micro, vẫy tay ra hiệu cho Hoắc Hào Chi bước lên.
“Cô đứng đây chờ tôi, đừng đi đâu.”
Hoắc Hào Chi cúi đầu dặn dò, nghĩ một lúc vẫn chưa yên tâm, cố tình cởi áo khoác đưa cho Kiều Vi ôm, lúc ấy mới an lòng bước lên phía trước.
Hai tay chống lên mép sân khấu, chỉ một cú bật gọn gàng, anh đã đứng hẳn trên đó.
Bên dưới lập tức vang lên tiếng reo hò cuồng nhiệt.
Có người ném về phía anh một cây guitar điện, Hoắc Hào Chi đón chắc lấy. Lúc này nhạc đệm giữ nốt quá dài, anh tùy hứng gảy vài hợp âm, bàn tay trái thon dài lướt trên sáu dây đàn nhanh đến mức gần như chỉ còn tàn ảnh.
Khi xoay người lại đối diện khán giả, anh cúi đầu áp sát micro, giọng hát cất lên liền nhập nhịp, gần như không gượng gạo, rất nhanh đã trở thành giai điệu chủ đạo của cả ban nhạc.
Ánh đèn trên sàn nhảy chớp tắt không ngừng, thật kỳ lạ, Hoắc Hào Chi vội vã đến nơi, không chải chuốt tóc tai, cũng chẳng thay đồ, chỉ mặc mỗi chiếc hoodie đen, vậy mà vẫn trở thành điểm sáng rực rỡ nhất trên sân khấu.
Anh phóng khoáng tự tại đến tận cùng, từng cử động đều chạm thẳng vào dây thần kinh của người khác.
Nhịp trống dồn dập hơn, lời ca của anh cũng theo đó nhanh dần.
Âm nhạc ấy như khiến máu chảy ngược, từng tế bào trong cơ thể bắt đầu gào thét không cam lòng.
Đó là một cơn bùng nổ cuồng nhiệt tận cùng, càng ồn ào lại càng khiến người ta muốn gạt bỏ hết thảy để giải phóng bản thân.
“Ca sĩ! Tôi yêu anh!”
Người phụ nữ đứng cạnh Kiều Vi chắc hẳn là một fan cuồng, mặt đỏ bừng hét lên, như dốc hết sức chỉ mong Hoắc Hào Chi nghe thấy.
Tai Kiều Vi ù đặc vì tiếng gào ấy nhưng cuối cùng cô vẫn không né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ.
Đây chính là vị trí gần sân khấu nhất.
Âm nhạc vốn dĩ là sợi dây kết nối, có lẽ cũng giống như tất cả mọi người ở đây, cô đã bị cuốn theo.
Khi một bài hát kết thúc, Hoắc Hào Chi bất ngờ giơ cao tay phải, toàn bộ âm thanh trong thoáng chốc lặng im.
“Bài tiếp theo, , là món quà tôi dành tặng cho một người bạn, chúc cô ấy tối nay thật vui.” Anh cúi người nói vào micro, đôi mắt đen sâu thẳm sáng rực, gắt gao hướng thẳng về phía cô.
Kiều Vi ngẩn ngơ đảo mắt nhìn quanh rồi mới chắc chắn rằng người bạn mà Hoắc Hào Chi nói đến thật sự là mình.
Khán phòng lại vỡ òa trong tiếng hò reo, ngay giây phút ấy, Kiều Vi bất giác nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô hòa nhịp cùng mọi người, khẽ vỗ tay theo phần dạo đầu.
Sau một đoạn lướt dây, Hoắc Hào Chi bắt nhịp rồi cất tiếng hát.
Âm thanh ấy truyền qua micro, trầm thấp mà nhẹ nhàng, trong chất giọng khàn khàn lại lẫn chút lười biếng, như mang theo sức hút trọng lực, kéo người ta rơi xuống, dễ dàng khơi dậy nơi sâu kín nhất trong cơ thể cơn xao động nguyên sơ của hoóc-môn.
"Said I'd moved on and I'd lea/ve it alo before I walk out there is something."

Ngay lúc này, Kiều Vi mới thật sự nhận ra Hoắc Hào Chi chính là cháu trai của giáo sư Tống, trong huyết quản anh chảy tràn những phần tử âm nhạc, anh chơi guitar cực kỳ điêu luyện, dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người khác.
Kiều Vi bất giác phát hiện mình bắt đầu thấy thích thứ âm nhạc chát chúa và ồn ào này.
Khác hẳn với nhạc cổ điển mà cô theo học, nó trẻ trung và tự do.
Ba hợp âm được kết hợp cùng nhịp trống dồn dập dai dẳng, ngông cuồng, bốc đồng và điên cuồng, thế nhưng cảm xúc nó mang đến lại hoàn toàn chân thật.
Dù là sợ hãi hay giận dữ, là vui sướng hay khao khát, tất cả đều có thể tìm được nơi để trút ra ngay trong tầm tay.
“What am I fighting for?”
Điệp khúc lặp đi lặp lại, giọng ca cao vút của anh dễ dàng khiến cảm xúc mọi người bùng nổ đến cực điểm, thứ sức lan tỏa ấy cho dù bản CD có được thu âm hoàn hảo thế nào cũng không thể so sánh nổi.
Cả khán phòng đồng thanh hát theo anh, Hoắc Hào Chi giơ tay vẽ một vòng tròn, đám đông phía dưới lập tức ùa chạy vòng quanh, bầu không khí dâng trào đến cực điểm.
Đúng khoảnh khắc ấy, anh hạ giọng, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Vi, cất tiếng hát: “You were all that i had.”
[Em từng là tất cả của anh.]
Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt anh nhìn cô sáng rực như hắc diệu thạch, mắt đào hoa khẽ cong, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền vừa ngây ngô vừa trong trẻo.
“You were delicate and hard to find.”
[Em quá mong manh, lại chẳng dễ tìm thấy.]
Tiếng hét chói tai của đám phụ nữ xung quanh vang lên như muốn lật tung cả mái nhà, ánh mắt ấy mang theo ma lực như mê hoặc lòng người.
Kiều Vi buông thả nhịp tim mình theo từng tiếng trống dồn dập, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Got lost in the bay mind, and I ever get bao I never got back.”
[Trái tim anh đã lạc lối và mãi mãi không thể quay về.]
“And i will never give up, no, i'll never give up."
[Và anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không, anh sẽ không bỏ cuộc.]
Âm nhạc giống như một liều adrenalin, tràn vào huyết quản và tiếp thêm sức mạnh.
Tựa như sau một trận vận động mồ hôi nhễ nhại, tất cả cảm xúc trong khoảnh khắc này đều được giải phóng, thậm chí Kiều Vi còn thấy bên cạnh mình có người rưng rưng nước mắt.
Khi Hoắc Hào Chi tháo cây guitar điện rồi bước xuống sân khấu, Kiều Vi đã rời đi, chỉ để lại áo khoác của anh cho nhân viên phục vụ trong sảnh.
“Cô ấy đi khi nào thế?” Anh quẳng áo khoác lên ghế sofa, gương mặt u ám thể hiện rõ sự không vui.
Cất công hát nửa buổi, hiếm hoi mới ngầu được một lần, sao cô lại bỏ đi trước chứ?
Đúng là cái đồ thất tín!
Người phục vụ đặt ly rượu xuống bàn trước mặt anh, dừng lại suy nghĩ rồi đáp: “Hình như là lúc gần kết thúc.”
“Không để lại lời gì sao?”
Hoắc Hào Chi vẫn chưa chịu buông.
“Không có.”
Anh lập tức mất hết hứng thú, thất vọng đá mạnh vào chiếc hộp đàn dưới chân rồi ngả người xuống sofa, hờ hững dặn: “Anh ra ngoài đi.”
Người phục vụ bước tới cửa, như sực nhớ ra điều gì, lại quay đầu nói: “À đúng rồi, cô ấy có hỏi…”
“Hỏi gì?” Anh căng thẳng ngồi bật dậy.
“Hỏi tên ban nhạc, tôi nói là Bell.”
Ban nhạc Chung Thanh.
Trái tim vụn nát của Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng được an ủi đôi chút, khóe môi khẽ cong đầy hài lòng, phất tay bảo người rời đi.
Dù sao đã hỏi tên tức là thích nhạc của anh mà thích nhạc của anh thì chính là thích anh.
Kiều Vi quay lại trường vì chuyện thực tập ở CITIC.
“Em thật sự quyết định từ bỏ rồi sao?” Sắc mặt giáo sư Lâm khó giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Kiều Vi gật đầu, hơi khom người: “Xin lỗi thầy.”
Anh ấy ngồi sau bàn làm việc, ngón tay vô thức gõ mấy cái xuống mặt bàn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Vì sao em lại bất ngờ quyết định không đi nữa? Có phải đã tìm được chỗ thực tập tốt hơn không?”
Với sinh viên ngành tài chính chuẩn bị tốt nghiệp, trong nước khó có đơn vị nào tốt hơn CITIC, vừa rèn luyện bản thân vừa làm đẹp hồ sơ.
Quả nhiên Kiều Vi lắc đầu.
“Vậy thì vì sao?”
Cô bất giác mỉm cười, khẽ nói: “Thầy, thật ra em không mấy thích tài chính.”
“Không thích mà còn học giỏi vậy sao?” Lâm Dĩ Thâm nhướng mày chất vấn.
“Có lẽ vì điều mình thích thì chẳng thể chạm tới, còn những cái khác thì học gì với em cũng thế thôi.”
Dù sao cũng phải tìm cho lòng một chỗ nương tựa.
“Được rồi, thầy tôn trọng quyết định của em.” Giáo sư Lâm gật đầu, gạch tên cô khỏi danh sách thực tập: “Chỉ là em không đi, vị trí này lại để trống, cũng không tiện chọn lại lần nữa...”
“Thầy, còn nhớ Nhậm Thu Oánh không thầy?”
“À, cô bé đứng lên trước em ấy à.” Lâm Dĩ Thâm gật đầu: “Em ấy nói cũng có lý...”
“Em thấy cô ấy rất phù hợp.” Kiều Vi khẽ mở miệng đề cử.
Chú Đàm giúp cô chuyển đồ từ ký túc xá lên xe, mấy bạn cùng phòng tan học liền vội vàng chạy ra cổng Bắc.
“Vi Vi, thầy bảo cậu làm đơn bảo lưu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lâm Lôi là người đầu tiên hỏi.
“Luật Tĩnh không đến lớp, sắp bị đuổi, giờ cậu cũng nghỉ học, ký túc xá mình mất liền hai người, sắp tốt nghiệp rồi mà...”

Dẫu sao họ cũng đã sống cùng nhau suốt bốn năm.
Kiều Vi đợi mọi người nói hết mới khẽ giải thích: “Tớ có vài việc muốn làm, trước giờ chưa có cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng được rồi.”
“Chuyện gì thế hả?” Lâm Lôi sốt ruột hỏi, vừa đưa tay lau lớp kẻ mắt bị nhòe vì nước mắt: “Nói cứ như sắp hết thời gian ấy, chờ thêm nửa kỳ nữa rồi tốt nghiệp không được sao?”
“Tớ muốn quay lại chơi violin.”
Violin?
Mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau, bốn năm đại học họ chưa từng biết Kiều Vi biết kéo violin.
“Thật ra trước cấp ba tớ học nghệ thuật, chuyên violin.” Cô khẽ cười: “Trước giờ chưa từng kể với mọi người, xin lỗi nhé.”
Cô nói vậy nhưng chẳng ai trách cô cả.
Nụ cười của Kiều Vi rất nhẹ, rất ấm, khác hẳn vẻ chuẩn mực thường ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=19]

Làn da có hơi tái, môi cũng nhạt màu, chỉ có đôi mắt là sáng.
Khiến người ta mềm lòng.
Mọi người lần lượt ôm lấy cô, đến lượt Nhậm Thu Oánh thì cô ấy rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc.
“Kiều Vi, xin lỗi.”
“Giáo sư Lâm vừa gọi điện cho tớ, nói là cậu đã giới thiệu tớ vào CITIC.” Cô ấy đưa tay che mắt: “Tớ còn nhìn đáp án của cậu mới dám đứng lên, cậu không trách tớ, còn giúp tớ như vậy…”
“Không sao mà.” Kiều Vi lắc đầu, khẽ vỗ lưng cô ấy.
Khi nói, khóe mắt Kiều Vi thoáng liếc vào bên trong cổng Bắc.
Tòa nhà giáo vụ của Đại học G dưới nắng chiều mùa đông vỡ thành từng mảng sáng, cành liễu dưới lầu đung đưa theo gió, làm ánh sáng rơi lả tả, mọi cảnh vật đều in hình trong làn sáng ấy.
Ánh sáng đó không chói lòa, cũng chẳng gay gắt bỏng rát, chỉ khẽ rơi một chút lên mu bàn tay cô.
Hôm nay làm xong thủ tục bảo lưu, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.
Thế nhưng vào giây phút này trong lòng Kiều Vi lại thấy bình thản và yên ổn.
Gần bốn năm ở Đại học G, những ký ức buồn hay vui, tiếng cười hay nước mắt, đều đã thành một phần trong cơ thể cô, khó mà tách rời.
Từ đây rời đi, chính là bắt đầu một đoạn đường mới.
Gần nửa tháng không đến đường Thượng Lâm, Kiều Vi vốn định đi thăm ông ngoại thì lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Quý Viên.
“Vi Vi! Tớ nói cho cậu một tin siêu lớn!”
“Gì vậy?”
Quý Viên hứng khởi nói: “Cậu còn nhớ giáo sư Du ở trường mình chứ.”
“Trước đó ông ấy đặt một cây đàn với một bậc thầy chế tác ở nước ngoài, kết quả là chờ hơn ba năm vẫn chưa có. Sau đó giáo sư lại tình cờ gặp được một cây cổ cầm Ý, ông ấy cắn răng thế chấp nhà để mua, ai ngờ cây đàn bên bậc thầy kia cũng vừa xong, giờ hai cây đàn cùng về một lúc, ngày nào vợ của ông ấy cũng cằn nhằn, ông ấy khó khăn lắm mới chịu nhượng lại một cây.”
Đàn của Kiều Vi vẫn ở chỗ mẹ cô, bà không chịu thuận theo ý nên tạm thời không thể lấy lại, đành phải mua cây khác, may mà nhờ Quý Viên nhắn giáo sư Chu, rất nhanh đã nghe ngóng được tin này.
Nghe vậy, trên mặt Kiều Vi cuối cùng cũng hiện lên chút vui mừng.
Hai vợ chồng giáo sư Du sống trong ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây trong khuôn viên Đại học Âm nhạc, nghe nói Kiều Vi đến xem đàn thì nhiệt tình quá mức, chỉ sợ cô không chịu mua.
“Ông Du, ông làm gì thế, mang cả hai cây ra cho Vi Vi thử xem đi chứ?”
Giáo sư vẫn ngồi yên, vợ ông ấy lén giơ chân, hung hăng giẫm mạnh lên mũi giày của ông ấy.
Kiều Vi nhìn mà ngay cả dây thần kinh ở ngón chân cũng theo đó tê dại, cuối cùng giáo sư mới miễn cưỡng, tập tễnh đi vào phòng lấy cây còn lại.
Trước tiên Kiều Vi cầm cây đàn đặt riêng từ bậc thầy đang đặt ngay trước mặt lên.
Vân hổ đẹp mắt, tay nghề hoàn hảo, quan trọng nhất là khi cô thử kéo, rất vừa tay.
Âm sắc tổng thể tinh tế mềm mại, kéo nhanh thì sáng sủa, chậm lại thì trầm thấp khiến lòng người chấn động.
Có lẽ con người thường mang tâm lý ưu ái thứ đến trước, giáo sư Du thiên vị cây cổ cầm về sớm nhưng Kiều Vi lại cảm thấy nếu bỏ qua giá trị lịch sử, cô thích cây trong tay mình hơn.
Dùng một cây đàn hợp ý để kéo lên khúc nhạc, hoàn toàn là một trải nghiệm khác biệt.
Cô thử đi thử lại, lưu luyến đặt cây violin xuống: “Giáo sư, bao nhiêu tiền, em mua.”
Giáo sư Du vừa cầm hộp đàn khác từ trong phòng đi ra, thấy Kiều Vi không hề thử cây trong tay mình thì mừng ra mặt, vội nói: “Ba năm trước thầy đặt là mười bốn vạn đô la Mỹ, em là học trò của giáo sư Chu, thầy cũng không lấy thêm, cứ tính cho em mười bốn vạn đô la Mỹ đi.”
Kiều Vi lập tức chuyển khoản tại chỗ, giao dịch coi như xong.
Lúc đi giáo sư lại gọi với theo: “Em đợi chút.”
Kiều Vi vội dừng bước quay lại.
Không ngờ giáo sư Du lại tặng thêm cho cô một cây vĩ: “Đây là thứ thầy đặc biệt chuẩn bị cho cây đàn này sau khi đặt, vì đàn chưa về nên gần như chưa dùng, em thử xem có quen tay không.”
Cây vĩ mà giáo sư Du chuẩn bị dĩ nhiên tốt hơn hẳn cây vĩ tám trăm tệ Quý Viên cho mượn, chỉ là Kiều Vi ngại nhận, định trả cả tiền vĩ.
Giáo sư lại từ chối.
“Đã tặng cho em thì cứ cầm đi.” Giáo sư Du còn định nói gì đó nhưng dường như có chút khó mở lời, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng hỏi: “Thầy nhớ ba em có một cây vioin Amati, giờ đã tặng cho ai dùng rồi, sao mấy năm nay chẳng nghe tin tức gì?”
Theo thông lệ quốc tế, những cây đàn cổ giá trị xa xỉ thường do nhà sưu tầm hoặc quỹ nghệ thuật nắm giữ, để duy trì sức sống cho âm sắc violin, họ sẽ cho nghệ sĩ có thực lực mượn đàn biểu diễn.
Kiều Vi mỉm cười, khóe môi vương chút đắng, siết chặt cây vĩ trong tay, cúi đầu đáp: “Mẹ em đang giữ.”
Thực ra cô cũng gần như không còn nhớ rõ âm thanh cây đàn của ba mình nữa.
Giấu mẹ rút khỏi Đại học G, Kiều Vi nhờ quan hệ của giáo sư Chu, tạm thời làm thính giảng ở Đại học Âm nhạc.
Thầy cô luôn quý trọng những học trò vừa có thiên phú vừa chăm chỉ, giáo sư lại càng như thế, ngày nào bà ấy cũng dành thời gian vào phòng đàn hướng dẫn Kiều Vi tập luyện.
Lâu dần, Kiều Vi cũng quen biết học trò khác mà giáo sư đang dạy, là Lâm Khả Du.
Chính là cô gái hôm diễn cuối kỳ đã song tấu bản cùng Quý Viên. Lớn hơn Kiều Vi một tuổi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, rất được giáo sư yêu thích. Trước kia Kiều Vi chưa từng quen cô ta, chỉ nghe nói sau khi mình rút khỏi trường trực thuộc Đại học Âm nhạc thì cô ta mới từ nước ngoài chuyển về.
Cùng theo học một thầy, hai học trò khó tránh bị đem ra so sánh. Kiều Vi từ đâu xuất hiện thì trong trường lập tức rộ lên lời đồn “thiên tài violin”, không chỉ vậy còn chiếm mất một nửa tâm sức của giáo sư Chu, đương nhiên là Lâm Khả Du nhìn cô chẳng thuận mắt.
Mấy lần thầy vừa rời đi, cô ta liền sa sầm mặt, cũng chẳng buồn nói chuyện với Kiều Vi, nhìn tính khí và dáng vẻ đó thì chắc chắn là tiểu thư nhà giàu.
Tất nhiên Kiều Vi không cần để ý sắc mặt ai, người khác cũng chẳng thể ảnh hưởng, cô chỉ cắm đầu luyện tập.
Mới cầm đàn được vài ngày, khi mở máy tính Kiều Vi bất ngờ thấy ở góc phải phía trên avatar của em trai Luật Tĩnh có thêm mấy thông báo tin nhắn đỏ.
Tay cầm chuột của cô bỗng khựng lại.
Tin nhắn gửi đi đã hơn nửa tháng, bản thân Kiều Vi cũng trải qua nhiều chuyện, đúng lúc cô không còn ôm hy vọng nào về việc nhận được hồi âm thì tin nhắn lại tới.
Do dự thật lâu, cô mới mở khung đối thoại.
Ba dòng trả lời, mỗi dòng đều rất ngắn, chỉ tường thuật đơn giản nhưng nội dung lại khiến người ta khó mà tin nổi.
“Chị Kiều Vi, em là Luật Thư, chị em vừa mới qua đời.”
“Ung thư buồng trứng, phát hiện thì đã là giai đoạn cuối.”
“Chị dặn mọi người đừng bận lòng về chị ấy.”
Thời gian gửi là hai ngày trước.
Hẳn là cậu ấy đã đọc tin nhắn của Kiều Vi từ sớm nhưng vẫn ở bên Luật Tĩnh đến giây phút cuối cùng rồi mới báo tin này cho Kiều Vi.
Cô cứ nhìn chằm chằm ba dòng chữ ấy, lặp đi lặp lại không biết bao lần, đến khi đầu ngón tay run lên vô thức, mới tắt khung đối thoại.
Gió lùa qua song cửa, cuốn hết bản nhạc trên bàn, thổi rơi tán loạn khắp nơi.
Kiều Vi ngồi lặng rất lâu, không đi nhặt lại.
Tựa như tảng đá treo lơ lửng trên đầu bao lâu nay, đến lúc này cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô không rõ là vì Luật Tĩnh mà đau thương hay vì chính mình mà kinh sợ.
Kiều Vi vẫn luôn thôi miên bản thân, cố quên đi lần kiểm tra ở bệnh viện hôm ấy, gắng gượng sống vui từng phút từng giây.
Thế nhưng đến khoảnh khắc này, kinh hoảng và đau đớn vẫn như tầng mây u ám phủ trùm lấy cô.
Mọi thứ đều lặng lẽ, chẳng hề báo trước, người bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học của cô đã rời khỏi thế gian vì ung thư.
Trước khi tin dữ ập đến, dường như trong cõi mịt mù đã sớm an bài, cũng để lại dấu vết có thể lần theo.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, dung nhan và nụ cười của bạn bè vẫn còn đó, còn ngày cô rời đi thì sao? Sẽ là vào một hôm nào đó chăng?
Kiều Vi bỗng thấy toàn thân giá lạnh, dẫu cắn chặt răng cũng không ngăn nổi run rẩy.
Cô cúi đầu nhìn mười ngón tay, những ngày qua bị dây đàn mài rách, sưng phồng rộp máu.
Đầu ngón đã tê dại, thật ra cũng chẳng còn cảm giác đau đớn.
Cái lạnh đó như thể dâng lên từ tận xương cốt, lan khắp từng ngóc ngách trong cơ thể. Dù có khoác thêm áo dày nhất, dù có kề sát bên lò sưởi thì hơi ấm có được vẫn mỏng manh như giọt nước rơi vào biển lớn.
“Vi Vi!”
Tan học xong, Quý Viên từ phòng đàn chạy thẳng tới, định cùng Kiều Vi về nhà, nụ cười rạng rỡ, tay đẩy cửa nhưng chỉ thấy khắp sàn toàn bản nhạc rơi vãi.
“Sao vậy? Không phải tập chưa tốt chứ?” Quý Viên quýnh lên, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt: “Cậu mới trở lại thôi mà, đừng nóng vội quá, Vi Vi.”
“Không phải.”
Kiều Vi chậm rãi ngồi xuống, cùng cô nhặt: “Gió thổi rơi đó, cậu đừng lo cho tớ.”

Bình Luận

0 Thảo luận