Khi cậu chủ Hoắc chuyển từ khách sạn Peninsula đến nhà mới, đó là một ngày đẹp hiếm có trong mùa đông.
Tối qua vừa tàn tiệc lúc nửa đêm, anh định nằm dài thư giãn một cách thoải mái yên tĩnh, thì sáng sớm đã có ba, năm người bạn tụ tập lại, nói là để chúc mừng anh dọn về nhà mới.
Người đã đến tận cửa rồi, không thể nào đuổi họ về được, Hoắc Hào Chi đành tìm chút việc để làm, vừa làm vừa đối phó với họ.
"Ồ, cậu chủ Hoắc, trước sau gì cũng là vườn." Nghiêm Khôn đi đi lại lại một vòng, trêu chọc: "Cũng khá là yên tĩnh đấy."
Đúng vậy, Hoắc Hào Chi mua nó chính vì sự yên tĩnh.
"Sao, không phải là định sống ở thành phố G lâu dài đấy chứ?"
"Cũng chưa biết chừng." Hoắc Hào Chi khẽ gật đầu: "Đế đô gần đây phiền phức quá, ồn ào đau cả tai."
"Nhưng mà không thể phủ nhận, căn nhà mua tạm này không hề lỗ. Môi trường thật sự tốt, không khí cũng trong lành." Lâm Dĩ Thâm, người đang ngồi chỉnh tề trong bộ vest trên chiếc ghế mây bên hồ bơi và chơi bài một mình, lên tiếng đồng tình.
"Dừng lại, gu thẩm mỹ của cậu không giống tớ." Nghiêm Khôn vẫy tay liên tục: "Nhìn cái giá bày đồ cổ được chạm khắc hoa văn tinh xảo và đồ nội thất bằng gỗ lim trong nhà kìa... Chỉ có mấy ông cán bộ về hưu như cậu mới biết thưởng thức."
Lúc mua, Hoắc Hào Chi thật sự không xem xét kỹ môi trường. Chỉ là vì đã chán ở khách sạn, vừa hay có người trong giới hỏi, anh liền mua.
Không phải là không có chỗ ở nhưng dù nhà có rộng rãi thế nào đi nữa, người trẻ đa số không thích sống cùng người lớn tuổi. Giờ giấc không hợp, lại bị quản thúc nhiều nên đều thích ra ngoài tự lập một nơi riêng.
Lúc này, anh nhìn kỹ lại, quả thực là một ngôi nhà rất thoải mái.
Trên bầu trời, mây rất nhạt, nắng ấm áp, trước sân hoa lan Nam Phi mọc tươi tốt.
Không biết là hoa hồng của nhà nào ở bên cạnh đã leo đầy hàng rào sắt, mùa hoa vẫn chưa tàn, vươn sang mấy cành. Có lẽ vì thành phố G gần biển, mùa đông cũng không quá lạnh, hoặc có lẽ người làm vườn chăm sóc quá tốt, hoa nở rộ trên tường, mùi hương thanh khiết lan tỏa trong không khí se lạnh.
"Đồ đạc đều là do chủ cũ để lại, nếu ai muốn thì mang về. Chỗ của tớ không đủ để chứa." Anh vừa cởi áo choàng tắm, vừa bào chữa cho ngôi nhà của mình vài câu: "Bố cục bên trong cũng được, sửa sang lại một chút là có thể ở."
Dứt lời, không đợi ai trả lời, anh đeo kính bơi vào lặn xuống hồ bơi bằng một cú nhảy cá tiêu chuẩn.
Hồ bơi có hệ thống sưởi nên cũng không lạnh nhưng khiến Nghiêm Khôn xuýt xoa không ngớt.
Anh ấy đã thèm múi cơ bên hông của Hoắc Hào Chi từ lâu rồi. Anh ấy cũng chăm đi phòng gym lắm, sao lại không luyện được cơ bụng V-line như vậy nhỉ? Nghĩ đến đây, anh ấy lại nhớ ra một chuyện khác.
Đợi đến khi Hoắc Hào Chi bơi được vài vòng liên tục và ngóc đầu lên khỏi mặt nước, Nghiêm Khôn mới bí ẩn lên tiếng: "Cậu cả Hoắc, cậu có biết hàng xóm mới của cậu là ai không?"
Hoắc Hào Chi không mấy hứng thú, ngồi trên mép hồ bơi thở dốc, vẩy sạch nước trên tóc, cuối cùng mới từ tốn đáp lại để thỏa mãn cơn muốn kể lể của bạn: "Ai?"
"Nhà họ Tịch!"
Điều này mới thật sự mất hứng, Hoắc Hào Chi nghĩ.
"Nói thật là tớ đã gặp không ít cô gái xinh đẹp rồi, nhưng cô con gái kế của nhà họ Tịch mới thực sự xinh đẹp. Cái khuôn mặt đó, cái eo đó, đôi chân đó, không có gì để chê cả. Khí chất cũng tốt nữa, nhìn mãi không chán!" Anh ấy kể lể một cách sinh động cho mọi người.
"Đừng có mà nông cạn, làm gì có chuyện khoa trương như thế?” Có người không tin: "Những người đẹp nhất trong giới, ai mà không động chạm dao kéo chút ít."
"Hừ, cậu đừng có mà kích tớ." Nghiêm Khôn hứng chí: "Các cậu đừng thấy cái thằng nhóc Tịch Việt đó ngày nào cũng ra vẻ đạo mạo đứng đắn, chứ thật ra vẫn thèm khát cô em gái của mình chết đi được. Vì cô em gái này, thậm chí những chuyện của người lớn cũng không thù hằn nữa. Không xinh đẹp thì làm gì có chuyện đó? Có cơ hội các cậu tự đến gần mà xem, đảm bảo sẽ thấy tâm hồn thư thái."
Lúc nào Nghiêm Khôn cũng dùng từ lung tung, nhưng hôm nay Hoắc Hào Chi lại không phản đối.
Mấy ngày trước ở bên ngoài phòng hòa nhạc, khoảnh khắc Kiều Vi ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn anh, anh thực sự cảm thấy bị bất ngờ.
Trước đó khi va chạm xe, anh còn huýt sáo trêu cô.
Hoắc Hào Chi vừa nghĩ, vừa chống tay đứng dậy, định về phòng tắm. Vừa đi được hai bước, anh lại nghe thấy Nghiêm Khôn thở dài một câu đầy tiếc nuối: "Nhưng tớ suýt quên mất, cậu chủ Hoắc của chúng ta lại thích người đầy đặn. Quả là lãng phí một cơ hội gần gũi."
Chân anh lảo đảo, suýt ngã anh quay đầu lại, dùng hết sức ném chiếc khăn tắm qua trúng ngay sau gáy của Nghiêm Khôn.
Khi Nghiêm Khôn còn đang ngơ ngác, Hoắc Hào Chi nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ấy, nói từng chữ một, giọng trầm xuống: "Cậu muốn chết, còn dám nhắc đến."
Nghiêm Khôn quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, quay người giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, cậu chủ Hoắc, lần sau tớ mà nhắc nữa thì cho tớ xuống địa ngục bị rút lưỡi!"
Nhưng đợi Hoắc Hào Chi vào phòng tắm, cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được ôm bụng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=8]
Ngay cả Lâm Dĩ Thâm đang ngồi nghiêm chỉnh cũng không nhịn được mà run tay khiến bài poker rơi xuống.
Những người khác có tò mò đến mấy, Nghiêm Khôn cũng chỉ vẫy tay nhịn cười: "Tớ không muốn bị rút lưỡi đâu."
Khi Hoắc Hào Chi vừa tròn mười tám tuổi, mấy người bạn không muốn anh cứ mãi vùi mình trong gara sửa xe nữa, bèn tốn công sức tìm kiếm một loạt phụ nữ đủ dáng đủ kiểu, định giúp anh mở ra một thế giới mới.
Thế mà anh nhìn cô này cũng chê xấu, nhìn cô kia cũng chê xấu. Cuối cùng, khi không thể không chọn, anh mới chọn một cô diễn viên phụ nổi tiếng với thân hình đầy đặn.
Anh nói là người gầy đụng vào đau tay, hóa ra coi phụ nữ như cái gối.
Ai ngờ, chưa vào phòng được mười phút, cô diễn viên phụ đó đã ôm quần áo khóc lóc chạy ra, vừa chạy vừa tố cáo: "Mấy người không thể sỉ nhục người khác như vậy."
Khi mọi người nghĩ rằng câu chuyện mười phút này đủ để cười cả đời, thì đột nhiên phát hiện Hoắc Hào Chi thậm chí còn chưa cởi chiếc áo sơ mi. Anh bước ra khỏi phòng, ném chiếc bao cao su được đưa cho lên bàn và tuyên bố ai dám nhắc lại chuyện này thì sẽ tuyệt giao.
Những người tò mò tìm hiểu riêng thì mới biết được. Hôm đó dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng riêng, người phụ nữ bôi phấn thơm làm trắng da lên người. Vừa vào phòng, cô ta lại vô tình quệt vào chiếc áo sơ mi của cậu chủ Hoắc. Không biết cô ta dùng loại kem nền của ai, nhưng chỉ một lúc sau đã bị dị ứng và nổi mẩn đỏ li ti khắp người.
Cậu chủ Hoắc vốn đã khó chịu vì chiếc áo sơ mi bị bẩn, khi bật đèn trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt đó anh bị sốc ngay lập tức.
Mấy năm nay, dù có chơi bời thế nào chỉ vì nỗi ám ảnh từ ngày hôm đó, dù người khác có xinh đẹp, nhiệt tình đến đâu, đại thiếu gia vẫn rất ngại gần gũi.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy người bạn như họ lại trở thành tội đồ thiên cổ.
Hoắc Hào Chi tắm xong ra ngoài, mọi người đã bắt đầu chơi trong phòng khách. Họ bật TV, bày đầy bàn bài poker, rót champagne.
Anh không mang theo nhiều đồ khi chuyển nhà, trong phòng khách, ngoài một cây đàn piano và vài cây guitar, tất cả đều là đồ của chủ cũ để lại. Mọi người rất ăn ý, tránh xa những thứ này ra, cái gì cũng có thể đụng vào.
Nắng rất đẹp, hắn tìm một chiếc ghế và lười biếng nằm xuống ban công. Tóc còn chưa khô, thì nghe thấy chuông cửa sân vang lên.
"Cái gì?" Kiều Vi đứng trên cầu thang, lông mày nhíu chặt.
"Phu nhân đã mời cậu chủ Hoắc đến nhà dùng bữa tối. Lát nữa cậu ấy sẽ đến." Người giúp việc trong bếp lại dịu dàng lặp lại: "Bà ấy bảo cô chủ đừng thất lễ, thay quần áo rồi xuống lầu."
"Sao không ai nói cho cháu biết? Vô duyên vô cớ, sao anh ta lại đến?"
"Nghe chú Đàm nói, cậu chủ Hoắc là chủ nhân mới của căn nhà bên cạnh, hôm nay vừa mới chuyển đến."
Kiều Vi gần như muốn nổ tung.
Cô cảm thấy việc ai đó khiến mình cảm thấy khó chịu có thể là do mình chưa đủ kiềm chế, nhưng có những người thực sự khiến mình không thể nào giữ được sự bình tĩnh.
Hai căn nhà ở gần nhau như vậy, chắc chắn sẽ thường xuyên chạm mặt. Huống hồ mẹ Kiều lại có ý đồ riêng, nếu bà cứ cách vài hôm lại mời người ta đến ăn tối, thì đúng là chuyện hết sức phiền toái.
Những ký ức không mấy vui vẻ từ buổi tối hôm đó, đến bây giờ Kiều Vi vẫn còn nhớ như in.
"Cô giúp cháu nói với mẹ, sáng mai cháu còn có tiết, phải về trường rồi." Kiều Vi nắm chặt lan can, quyết tâm không xuất hiện.
"Cái này..." Cô giúp việc tỏ vẻ khó xử.
"Vi Vi, ăn tối xong rồi hẵng đi." Tịch Việt vừa đi ra từ phòng, vừa xắn tay áo: "Lát nữa anh đưa em về trường."
Anh ấy chỉ biết chiếc xe gặp tai nạn, chứ không hề biết Hoắc Hào Chi cũng có mặt ở đó, hay việc Kiều Vi đã đối đầu với anh.
"Em không muốn ăn!"
Thấy không còn lý do gì để từ chối, Kiều Vi dường như bực bội quay đầu bỏ về phòng.
Tịch Việt không hiểu cô giận chuyện gì, bèn bảo cô giúp việc cứ làm việc của mình, rồi đi theo gõ cửa phòng cô.
"Vi Vi..."
Giọng anh ấy trầm tĩnh nhưng đầy bất lực.
"Em đang thay quần áo!" Giọng Kiều Vi vọng ra từ trong phòng.
Hoắc Hào Chi được cô giúp việc dẫn vào phòng ăn anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Kiều Vi đang ngồi ở cuối bàn.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng mơ màng như có một lớp màn che, có chút huyền ảo. Có lẽ cô vừa tắm xong, ngồi yên lặng ở đầu kia của chiếc bàn. Mái tóc đen dài đã sấy khô và suôn mượt, buông xõa trên vai. Cô mặc một chiếc váy dài bằng vải cotton màu trắng sữa.
Một dải ruy băng mỏng màu đỏ thắt ở cổ áo, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng của cô. Hàng mi rủ xuống, trông cô đặc biệt ngoan ngoãn và xinh đẹp.
Cha của Tịch Việt đích thân đứng dậy chào đón anh: "Cháu đến thăm lần đầu, nhà có chút rượu trà đơn bạc..."
Kiều Vi ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Hoắc Hào Chi nháy mắt vô tội với mình.
Cô ngồi thẳng người, không biểu cảm, thu lại ánh mắt. Trong lòng cô nghĩ, cái ánh mắt đó, có lẽ là đang đắc ý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận