Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 7: Chương thứ hai

Ngày cập nhật : 2025-11-02 15:12:36
Nhạc trưởng trên sân khấu là một trong những bậc thầy chỉ huy có trình độ cao nhất thế giới hiện nay, màn trình diễn thuộc hàng đỉnh cao, ngay cả hiệu ứng âm thanh cũng không có gì để bắt bẻ.
Kiều Vi ngồi thẳng lưng, cố gắng để bản thân hòa mình vào âm nhạc, nhưng tiếc là mọi chuyện không như ý muốn.
Cô đã nghe vô số buổi hòa nhạc, nhưng chưa có buổi nào khiến cô cảm thấy không được thoải mái như hôm nay. Quan trọng nhất là cô không có quyền chủ động rời đi.
Mối bất hòa vừa mới nảy sinh chiều nay, sau khi cô gọi cảnh sát giao thông và nói năng đầy lý lẽ rằng "dù sao chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì", vậy mà quay đi quay lại đã chạm mặt đối phương.
Nhất là lần chạm mặt này lại còn là do mẹ Kiều phải nhờ vả người ta, tốn bao công sức mới có được.
Thực ra ngay từ đầu, Kiều Vi đã không có ý định làm theo sự sắp đặt của mẹ. Dù vậy, việc phải xuất hiện ở vị trí này đã là một trải nghiệm không mấy tốt đẹp, vô cùng khó xử và lúng túng.
Sự hiểu biết của cô về Hoắc Hào Chi chỉ đến từ vài lời đồn đại lẻ tẻ bên ngoài. Nếu anh là một kẻ thù dai, nếu lần này vốn đầu tư cho dự án thất bại…
Dù là lý do nào đi chăng nữa, nếu cuối cùng mẹ Kiều đổ hết nguyên nhân lên đầu cô vì đắc tội với nhà họ Hoắc, e rằng chuyện này lại chẳng thể giải quyết trong êm đẹp.
Kiều Vi thầm thở dài, ánh mắt khẽ di chuyển, lại trông thấy kẻ đầu sỏ gây tội đã yên lặng dựa vào lưng ghế, gương mặt cúi xuống.
Lối đi trong phòng hòa nhạc quá hẹp đối với anh, đôi chân dài không có chỗ để, đành phải dạng ra một cách gượng gạo. Những ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, thả lỏng gõ nhịp theo điệu nhạc.
Mở đầu là liên khúc Kẹp Hạt Dẻ của Tchaikovsky*, lúc này đã đến đoạn thứ sáu, tiếng kèn bassoon vụng về bám sát những nhịp nhảy trong trẻo và tươi sáng của sáo flute.
Mở đầu là liên khúc Kẹp Hạt Dẻ của Tchaikovsky*: Tên tiếng anh của liên khúc Kẹp Hạt Dẻ - The Nutcracker Suite của Tchaikovsky một nhà soạn nhạc nổi tiếng người Nga thuộc thời kỳ Lãng mạn.
Tiếng kèn cor* hòa tấu vang lên, đối đáp nhịp nhàng cùng tiếng clarinet, violin và viola được chia thành sáu bè, giai điệu du dương như một bài ca, rực rỡ và vui tươi, âm sắc lấp lánh và chan chứa nét hồn nhiên của tuổi thơ.
Tiếng kèn cor*: Còn có tên gọi khác là Kèn thợ săn, hay kèn săn, là một loại kèn đồng trong bộ đồng của các nhạc cụ, có hình dạng cuốn vòng tròn.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, hàng mi của người đàn ông khẽ cử động. Kiều Vi vội vàng chuyển tầm mắt về phía trung tâm sảnh đường đang sáng rực ánh đèn trước khi anh kịp mở mắt.
Mong sao anh cứ yên lặng như vậy cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Kiều Vi cứ ngồi thẳng lưng như thế gần hai tiếng đồng hồ.
Dù mẹ Kiều ra hiệu thế nào, cô cũng nhất quyết không mở lời. Nhưng không ngờ rằng, đến giờ nghỉ giải lao, bà cụ Tống lại chủ động nghiêng người, nhìn cô qua Hoắc Hào Chi với vẻ hứng thú.
"A Hào, không giới thiệu bạn cháu cho bà biết sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=7]

Bà ấy hỏi Hoắc Hào Chi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô.
Mái tóc đen thời trẻ của bà ấy giờ đã điểm sương như tuyết mùa đông, vầng trán cũng hằn lên những nếp nhăn của năm tháng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, phong thái không hề suy giảm, vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng vẻ xinh đẹp thời son trẻ.
Bấy giờ, cuối cùng Kiều Vi cũng có thể gắn liền gương mặt ấy với vị nhạc sĩ vĩ đại trong sách giáo khoa.
"Ồ, là em gái của một người bạn của cháu…" Hoắc Hào Chi tắt điện thoại, ngẩng đầu nghiêng về phía cô, nhướn mày với Kiều Vi, ra hiệu để cô tự giới thiệu.
Bà cụ cũng kiên nhẫn chờ đợi.
"... Chào bà ạ."
Kiều Vi thầm mắng một tiếng trong lòng, cúi đầu chào, cuối cùng vẫn phải tiếp lời anh.
"Cháu là Kiều Vi."
"Ừm, tên hay lắm." Bà Tống gật đầu khen ngợi một câu.
Hoắc Hào Chi nhẩm cái tên này trong miệng rồi nói thêm: "Trông cũng xinh đẹp."
Bà cụ nghe vậy bèn bật cười, nói với cô: "Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên bà thấy A Hào nhà chúng ta chơi cùng con gái đấy. Hồi đi nhà trẻ, con bé nào thấy nó cũng sợ đến phát khóc."
"Bà nội…" Hoắc Hào Chi kéo dài giọng như đang làm nũng, mày cũng nhíu lại tỏ vẻ không vui: "Sao vừa mới gặp mặt mà bà đã kể chuyện này với người ta thế?"
"Cũng là chuyện vui thời thơ ấu thôi mà, đáng yêu biết bao."
Thấy Hoắc Hào Chi vẫn chưa giãn mày, bà cụ lại cười: "Được rồi, cháu không thích nghe thì bà không nói nữa là được chứ gì."
Kiều Vi nhìn mà kinh ngạc.
Tên cậu ấm này ở trước mặt bà nội lại mang một bộ mặt hoàn toàn khác với bên ngoài, cái vẻ bất cần ngang ngược kia đã được cất giấu không sót một chút nào.
Dù bên ngoài đồn thổi anh là một ma vương trời đánh, nhưng qua lăng kính của bà nội, có lẽ cháu trai của bà ấy vẫn là một đứa trẻ chân thành và ngây thơ nhất trên đời, đến tay con gái còn chưa từng nắm.
"Vi Vi?" Mẹ Kiều dịu dàng gọi cô.
Lúc này bà cũng đã hiểu ra tình hình qua cuộc trò chuyện của ba người họ. Có lẽ Kiều Vi đã quen biết cậu ấm nhà họ Hoắc từ trước nhờ vào mối quan hệ với Tịch Việt.
Thế là, buổi hòa nhạc mới đi được nửa chặng đường, tiến độ của họ đã hoàn thành hai phần ba.
Cái thằng nhóc Tịch Việt này, cuối cùng cũng có lúc không gây thêm phiền phức cho bà.
Mẹ Kiều mỉm cười, thầm thở phào nhẹ nhõm. Vốn là người giỏi giao tiếp, bà mượn cơ hội của Kiều Vi, chỉ dăm ba câu đã tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Là một người phụ nữ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, khả năng xã giao của mẹ Kiều không phải thuộc dạng vừa. Bà tìm chủ đề để thu hút sự chú ý, khơi gợi hứng thú trò chuyện, đồng thời lại khéo léo tâng bốc Hoắc Hào Chi vài câu trong lúc nói.
Nếu trực tiếp ca ngợi bà cụ thì có vẻ quá giả tạo, nhưng khen ngợi con cháu thì có bậc cha mẹ nào mà lại không thích nghe? Bà Tống lập tức hứng khởi trò chuyện với bà.
Đôi môi đỏ mọng của mẹ Kiều kích thích dây thần kinh của cô mỗi phút mỗi giây.
Điều mà Kiều Vi không muốn thấy nhất đã xảy ra.
Cô biết rõ mẹ mình là người thế nào, bà sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Tiếp theo, khi không còn gì để nói nữa, có lẽ bà sẽ bắt đầu kéo gần khoảng cách từ âm nhạc, sau đó giả vờ nhắc đến tên người chồng cũ của bà…
Đúng lúc này, Kiều Vi đột ngột đứng dậy, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bên.
"Đi đâu đấy?" Mẹ Kiều đè nén sự thay đổi trong ánh mắt, hạ giọng hỏi.
"Nhà vệ sinh."
Kiều Vi cúi người, khóe môi nhếch lên một cách hờ hững rồi lại hạ xuống, cô chỉnh váy, cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi thong thả đi qua trước mặt mẹ.
Mắt không thấy, lòng không phiền.
Ngồi lâu khiến vai và cột sống của Kiều Vi trở nên đau nhức. Mãi cho đến khi ra khỏi sảnh lớn, cô đấm nhẹ vào lưng mấy cái thì mới đỡ đau hơn, nhưng vừa cử động là cơn đau ở bụng lại ập đến.
Cô mới đi được vài bước mà trán đã lấm tấm mồ hôi, phải khó nhọc vịn vào tường để dừng lại.
Cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt nội tạng, như một cuộn chỉ rối lúc siết chặt lúc nới lỏng, cả dạ dày khi thì quặn thắt, khi thì trướng tức đến mức không chịu nổi.
Kiều Vi không sợ đau. Khoảng năm mười tuổi, cô từng ngã từ bậc thang xuống, sau đầu rách một vết lớn, phải khâu rất nhiều mũi. Thuốc tê không đủ liều, giữa chừng đã mất tác dụng, đau đến mức mắt như muốn lồi ra nhưng cô vẫn nhất quyết không khóc.
Ở bệnh viện một đêm, sau khi trở về, ba đã tặng cô một cây đàn dành cho người lớn mới tinh để làm phần thưởng.
Kiều Vi vẫn nhớ từng chi tiết một. Ba cô luôn chỉn chu về ngoại hình, nhưng hôm đó phải thức đêm ở bệnh viện nên còn chưa kịp cạo cả râu. Ông đau lòng vuốt ve miếng gạc trên vết thương của cô, vỗ về lưng cô, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng.
"Vi Vi của chúng ta là một cô bé kiên cường, sau này dù con đi đến đâu, ba cũng không phải lo lắng nữa."
Trên cây đàn đó có khắc dòng chữ Charlotte Elizabeth, sau này Kiều Vi mới biết đó là tên con gái của một vị huân tước vào thế kỷ trước. Cây đàn violin trị giá hàng triệu đô la cứ thế được ba tặng cho cô con gái còn non dại của mình.
Đau quá.
Khoảnh khắc này, ngay cả người có sức chịu đau như Kiều Vi cũng mệt mỏi đến mức không thể đứng dậy nổi. Chân cô mềm nhũn như đang giẫm trên mây, bay bổng trong một thế giới khác. Chỉ cần khẽ cử động là đầu ngón chân sẽ mềm nhũn ngay, khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống.
Nụ cười của ba ngày hôm đó, đến giờ cô vẫn không hiểu.
Nhưng cô biết câu nói đó của ông đã sai, thực ra cô không phải là một đứa trẻ kiên cường, cô luôn bị cuộc sống ép buộc phải trở nên kiên cường.
Cô nhớ ba.
Trong những năm tháng tuổi thơ, hàng trăm hàng nghìn đêm mơ về, cô đã mong mỏi biết bao rằng ba sẽ đứng ở đầu giường, mỉm cười và nói với cô một câu Vi Vi, dậy luyện đàn thôi.
Nhưng đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cô mới sực nhớ ra rằng ba cô không thể nào xuất hiện trong ngôi biệt thự lộng lẫy như vườn hoa của nhà họ Tịch được.
Suy nghĩ bay xa, tầm nhìn của Kiều Vi trở nên mơ hồ và mông lung. Đúng lúc này, một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô.
Vừa rồi đau quá nên cô không nghe thấy tiếng bước chân, không biết có người đã đến từ lúc nào.
"Cần giúp không?"
Người kia lịch sự đưa bàn tay trắng trẻo và thon dài xuống, trên gan bàn tay có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
Kiều Vi liếc nhìn anh một cái nhưng không nắm lấy, vẫn vịn vào tường rồi tự mình đứng dậy.
Cô đang ôm áo khoác trong tay, cơ thể được bao bọc bởi chiếc váy lụa trắng như làn da, vòng eo thon thả có phần trống trải.
Vài sợi tóc mai bị mồ hôi làm ướt, dính vào gò má. Lớp son hồng trên môi đã phai đi, không biết cô đã dùng bao nhiêu sức để cắn chặt đến mức khiến bờ môi trở nên trắng bệch. Hàng mi rũ xuống tạo thành bóng râm, như thể không nhìn thấy tay anh.
"Không cần, cảm ơn."
Cô đi thẳng qua người anh, chỉ để lại một bóng lưng gầy guộc.
Lạnh lùng và dè dặt.
Khiến Hoắc Hào Chi gần như phải nghi ngờ phán đoán của mình.
Kiều Vi đi được vài bước, anh đột nhiên cất giọng hỏi: "Cô thấy trình độ biểu diễn hôm nay thế nào?"
Người thông minh nói chuyện chỉ cần một lời là hiểu. Dĩ nhiên Kiều Vi hiểu câu hỏi không đầu không cuối của anh không chỉ đơn giản là hỏi về trình độ biểu diễn của dàn nhạc Chicago.
Bước chân dừng lại một lát, cô trầm giọng đáp.
"Đúng như anh nghĩ."
Đó là một lời thẳng thắn thừa nhận suy đoán của anh.
Bà nội không đề phòng sự trùng hợp, còn Hoắc Hào Chi là một cậu ấm ăn chơi lêu lổng nhưng lại chẳng phải là một kẻ ngốc nghếch.
Đế giày da của cô gái bước trên sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng, tiếng động nhỏ dần xa.
Cô đã quay trở lại phòng hòa nhạc.
Bên ngoài tòa nhà tối đen như mực, cửa sổ sát đất ở khu vực hút thuốc phản chiếu hình ảnh của Hoắc Hào Chi lúc này.
Hiếm khi anh mặc áo gile và vest chỉnh tề, cổ áo sơ mi được nới lỏng, chiếc nơ chẳng biết đã rơi ở xó nào.
Anh đứng thẳng người, lười biếng châm một điếu thuốc, khóe môi cong lên, thầm nghĩ.
Ngoài ngoại hình ra, hai mẹ con họ thật chẳng giống như là có quan hệ huyết thống.
Sau khi đèn tắt hoàn toàn, mọi người không được nói chuyện nữa. Tiết mục chính được biểu diễn ngay từ đầu hiệp sau.
Hai người không có bất kỳ trao đổi nào nữa.
Mãi đến mười rưỡi, khi buổi hòa nhạc kết thúc và mọi người ra về, bà nội của Hoắc Hào Chi mới chào mẹ Kiều: "Con bé Kiều Vi này trầm tính, rất ngoan, có thời gian thì đưa con bé đến nhà chơi nhé."
Mẹ Kiều nào dám từ chối, mỉm cười gật đầu đồng ý.
"Tạm biệt." Hoắc Hào Chi đưa tay ra, mỉm cười lịch sự, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện.
Anh thực sự đã tận hưởng một bữa tiệc âm thanh và hình ảnh tuyệt vời.
"Tạm biệt."
Kiều Vi đưa tay ra bắt.
Cô thì khác, cô chưa bao giờ nghe một buổi hòa nhạc nào có cảm giác tồi tệ hơn hôm nay.
Nhiệt độ nơi bàn tay tiếp xúc lạnh như một tảng băng.
Rõ ràng mẹ Kiều rất hài lòng với thành quả ngày hôm nay, tâm trạng vô cùng tốt, trên đường về vẫn luôn mỉm cười, lại lải nhải với Kiều Vi những lời đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
Rất kỳ lạ, bà và người con riêng này không hề hòa hợp ở hội đồng quản trị, nhưng lại tìm mọi cách để gả con gái mình cho anh ấy.
Có lẽ bà cho rằng, chỉ cần con gái gả vào nhà họ Tịch thì dù bà thành hay bại, cuối cùng họ cũng chung một con đường.
Kiều Vi không còn sức để nghe bà lải nhải những điều này nữa, cô đã kiệt sức vì cơn đau dạ dày lúc nãy. Ở sảnh dưới lầu, cô uống thuốc với một cốc nước ấm, đang định lên lầu thì Tịch Việt vừa trở về từ công ty.
"Thưa cô, nước tắm của cô đã có rồi…" Dì giúp việc vừa thốt lên thì đã bị bà chủ ra hiệu nuốt những lời còn lại vào trong bụng, bèn hiểu ý lui ra khỏi sảnh.
"Lại đau dạ dày à?"
"Vâng."
Có lẽ là bị cảm nên giọng của Kiều Vi hơi khàn, lẫn vào giọng mũi, sắc mặt cũng trắng bệch đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tịch Việt đặt cặp tài liệu xuống, cúi người đưa tay lên, dường như muốn sờ trán cô, nhưng anh ấy vừa mới cử động thì Kiều Vi đã lùi lại hai bước.
Khóe môi Tịch Việt giật giật, cuối cùng cũng chỉ đành hạ tay xuống.
"Sắp xếp thời gian để chú Đàm đưa em đi khám đi, anh sẽ gọi điện cho bệnh viện. Cứ uống thuốc mãi cũng không được, phải ăn uống đúng giờ mỗi ngày."
"Em biết rồi." Kiều Vi cụp mắt gật đầu.
Canh dưỡng dạ dày mà anh ấy âm thầm bảo nhà bếp hầm cho cô, cô đã uống hơn nửa tháng rồi. Kiều Vi đặt cốc xuống, cầm áo khoác lên lầu.
Tịch Việt bước chân dài, chỉ hai bước đã dễ dàng theo kịp: "Anh nghe nói hôm nay xảy ra tai nạn, xe của các em va chạm với xe của thằng nhóc nhà họ Từ."
"Vâng, không có gì nghiêm trọng, xe đã được đưa về hãng rồi." Kiều Vi lại đi nhanh hơn một chút.
"Có bị thương không? Trên người có khó chịu chỗ nào không?" Tịch Việt hỏi đi hỏi lại.
"Không có ạ." Kiều Vi dừng lại trước cửa phòng mình, ngẩng đầu nhìn anh ấy một cách nghiêm túc.
Anh ấy đã phát hiện ra từ rất sớm rằng đôi mắt của Kiều Vi rất trong, giống như những viên bi ve hồi nhỏ, khiến anh ấy thích vô cùng.
"Em không sao đâu, Tịch Việt."
Kiều Vi nhấn mạnh một lần nữa.
"Vậy thì..." Cuối cùng anh ấy cũng lùi lại một bước: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Kiều Vi bước vào, chỉ còn lại tiếng đóng cửa khe khẽ.
Tịch Việt đứng yên tại chỗ như một pho tượng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa rất lâu mà cũng không động đậy.
Nếu anh ấy không hỏi, có lẽ cô sẽ không định nói cho anh ấy biết bất cứ điều gì về chuyện hôm nay.
Khoảng cách giữa họ ngày càng xa và theo một xu hướng không thể cứu vãn.
Nhưng Tịch Việt vẫn nhớ rất rõ thời đi học, ngày nào Kiều Vi cũng đi chung xe với anh ấy.
Năm lớp mười hai quá nhiều bài vở, phần lớn sẽ là Kiều Vi đợi anh ấy. Thấy anh ấy bước ra khỏi trường, cô sẽ ngọt ngào gọi một tiếng anh.
Rồi sau tuổi hai mươi, chẳng biết từ ngày nào mà đã không còn thấy lại những ngày tháng như vậy nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận