Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 1: Bản concerto Brandenburg số 5

Ngày cập nhật : 2025-10-22 16:31:57
"Eo mười bảy phân, rất tốt."
Mẹ của Kiều Vi đưa thước dây cho người đứng bên cạnh, tự tay thắt dây sau lưng chiếc váy dạ hội cho cô.
"Giữ vòng eo này, vóc dáng là sự nghiệp cả đời của phụ nữ."
Kiều Vi im lặng hóp bụng, ưỡn thẳng sống lưng.
Những dải ruy băng đan chéo được vuốt thẳng, thắt lại rồi siết chặt, sau khi hoàn thành trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Mẹ Kiều lùi lại hai bước để ngắm nhìn, sau đó thong thả đeo lại găng tay, ngước mắt hỏi cô: "Con nhớ chưa?"
Trời đã về chiều, trong dạ dày của Kiều Vi ngoài cốc cà phê sáng nay ra thì chưa có gì khác. Giờ đây, chiếc váy bó sát siết chặt vòng eo khiến ngũ tạng đều biểu tình.
Cô hít một hơi thật sâu, hàng mi dài khẽ rũ xuống, ánh mắt nhìn sang một bên, cuối cùng trầm giọng đáp: "Con nhớ rồi."
Có lẽ vì váy quá chật, cũng có thể là do mùi nước hoa và phấn son trong phòng sưởi khiến cô khó thở. Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Kiều Vi muốn ra hành lang hít thở một chút, vừa đứng dậy lại bị gọi lại.
"Lọn tóc ở tai phải chưa được đẹp, A Nguyên, cậu giúp con bé làm lại. Đừng uốn lọn quá lỏng, nhìn không có tinh thần."
Chuyên gia tạo mẫu tóc làm theo, Kiều Vi lại bị ấn ngồi xuống chiếc ghế trang điểm trước gương.
Cô bực bội nhắm mắt lại, cuối cùng lên tiếng: "Mẹ, đây đâu phải sinh nhật con, tối nay con còn phải về trường. Không cần phải tỉ mỉ như vậy..."
"Nói cái gì vậy?" Mẹ Kiều nhíu mày cắt ngang lời cô: "Con là thể diện của mẹ. Dù chỉ đứng đó mười phút, khí thế và phong thái cũng phải ra dáng cho mẹ."
Mẹ Kiều thu lại ánh mắt, khi cây cọ của chuyên gia trang điểm lướt qua đường chân mày, bà nhíu mày rồi lại giãn ra, vẻ mặt trở lại bình tĩnh.
"Con lớn rồi, theo lý thì những chuyện này không cần mẹ phải cầm tay chỉ nữa, nhưng mẹ vẫn phải nói cho con biết..."
"Đừng có nghĩ đến việc trốn vào một góc nào đó ngồi cả buổi tối. Cứ đi theo Tịch Việt, nghe và nhìn nhiều vào. Kết giao với mấy người đó có lợi cho con. Chỉ có quan hệ mới là của mình, không ai nói trước được ngày nào sẽ cần dùng đến..."
Kiều Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mười ngón tay trắng nõn vô thức cào lên tà váy, cuối cùng lại cạy móng tay màu hồng nhạt trong suốt vừa mới làm.
Mẹ Kiều gạt tay cô ra, giọng nói lạnh đi vài phần: "Tập trung tinh thần cho mẹ và giữ chặt đồ của mình. Có bao nhiêu người phụ nữ muốn lao vào cậu ta, con còn rõ hơn mẹ."
Lần này Kiều Vi không nói gì, không khí trở nên ngưng trệ.
Cô chưa bao giờ nghĩ Tịch Việt là người có thể giữ được. Hơn nữa, Tịch Việt cũng không phải là "đồ vật" của ai. Nói thân mật hơn, nhiều nhất cũng chỉ là anh trai của cô mà thôi.
Hay đúng hơn...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=1]

Gọi là anh kế thì thích hợp hơn.
Giữa lúc hai mẹ con đang giằng co, chuyên gia tạo mẫu tóc cuối cùng cũng bỏ cây uốn ra, vén lọn tóc đã chỉnh sửa sau tai Kiều Vi, lùi sang một bên và quay lại nói: "Giám đốc Kiều, bà thấy thế này được chưa ạ?"
Tuy đã hỏi, nhưng chuyên gia tạo mẫu tóc này vẫn không tự tin lắm. Nhan sắc của hai mẹ con đều giống nhau, Kiều Vi lại còn trẻ, với làn da trắng sứ và đôi môi đỏ mọng, phong thái càng hơn hẳn. Đôi khi cô ấy thậm chí không biết phải trang điểm và tô điểm thế nào để lớp trang điểm không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của cô.
Mãi đến khi người phụ nữ phía sau khẽ gật đầu, A Nguyên mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy giơ tay lắc nhẹ chai xịt, lùi ra một chút rồi xịt keo xịt tóc cố định, sau đó từ trong gương ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Mái tóc đen được uốn xoăn buông trên vai cô gái, mỗi lọn tóc đều được chăm chút cẩn thận.
Cổ mảnh mai, ngực trắng nõn, những dải dây đen của chiếc váy tôn lên xương bướm gầy gò.
Khi cô gái đứng dậy, chiếc váy "bầu trời sao" xòe ra, những hạt kim cương nhỏ li ti đính trên các nếp gấp lấp lánh không ngừng khi cô di chuyển.
Vẻ đẹp mờ ảo, uyển chuyển, thật sự hoàn hảo.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối cô gái chỉ lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt, vẻ mặt lãnh đạm, cứ như thể người phản chiếu trong gương là một người khác.
Cuối thu trời se lạnh, sương giăng nặng hạt.
Nhiệt độ ở thành phố G đã giảm liên tục trong vài ngày, nhưng hệ thống sưởi trong nhà đã hoàn toàn ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới. Mặt trời vừa lặn, đại sảnh tổ chức tiệc sinh nhật đã sáng đèn rực rỡ.
Những bàn tiệc được trang trí bằng những đóa hồng champagne rực rỡ, hoa tươi rực rỡ, ly rượu xếp chồng lên nhau, một ban nhạc dây nhỏ tấu nhạc ở góc phòng. Trong sảnh là những nhân vật nổi tiếng qua lại.
Có điều, Kiều Vi quá gầy, lại mặc đồ mỏng, dù đã bật hệ thống sưởi và trải thảm, cái lạnh vẫn len lỏi lên từ cẳng chân cô.
Lạnh thật đấy.
Cô vịn bàn thầm than. Cô lặng lẽ xoay khớp cổ chân dưới tà váy hai vòng, thì thấy có người đang tiến lại gần, đành phải đứng thẳng người, khóe môi nở nụ cười duyên dáng, điềm đạm mà cô đã luyện tập hàng trăm lần trước gương.
"Vi Vi, vừa vào sảnh đã thấy con rồi, con gái lớn thật rồi, tươi tắn như búp bê nước vậy..." Người phụ nữ đến gần chào hỏi cô một cách nhiệt tình.
Kiều Vi gật đầu, cố gắng kiên nhẫn xã giao vài câu.
Những gì chảy trong máu có lẽ không thể nào xóa bỏ được. Kiều Vi trời sinh đã thừa hưởng sự tự do, phóng khoáng của người cha nhạc sĩ. Dù đã trải qua sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ Kiều suốt thời gian dài, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải đối phó với những dịp như thế này.
May mắn là trước khi kịp nói thêm vài câu, người phụ nữ đã tìm thấy nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật tối nay trong đám đông, bà cười nói kết thúc câu chuyện một cách vội vã và đi về phía Tịch Việt.
Nói về Tịch Việt, những bữa tiệc sinh nhật trước đây của anh ấy chỉ là những cuộc tụ họp nhỏ với vài người bạn thân. Một bữa tiệc xa hoa và trang trọng như năm nay, ngoài những dịp kỷ niệm trăm ngày hay sinh nhật tròn một tuổi, e rằng đây là lần đầu tiên.
Mục đích của nó cũng không khó đoán. Đầu tháng, cha của Tịch Việt đã chuyển nhượng 5% cổ phần của Hoàn Hải với giá thấp cho con trai mình. Trong tương lai, Tịch Việt sẽ chính thức tiếp quản một phần công việc của tập đoàn với tư cách là thành viên hội đồng quản trị của Hoàn Hải.
Dấu hiệu này cũng ngầm ám chỉ rằng quyền lực của nhà họ Tịch sẽ dần được chuyển giao cho thế hệ trẻ. Bữa tiệc ngày hôm nay, một mặt là để công bố tin tức này, mặt khác cũng là để tạo bệ phóng và mở đường cho Tịch Việt mở rộng các mối quan hệ.
Trong chốc lát, những gia đình có con gái đến tuổi cập kê không khỏi nảy sinh ý đồ. Tịch Việt là con trai duy nhất của gia đình, gia thế lớn, tài sản dồi dào, bản thân anh ấy lại thông minh và chín chắn, không hề vướng vào những thói xấu của các công tử bột. Với những điều kiện trời cho này, nếu có cơ hội, họ sẽ bất chấp mọi cách để gả con gái mình vào nhà anh ấy.
Chính vì vậy, mẹ Kiều mới có những lời dặn dò trước đó.
Nhưng tiếc là, có lẽ đã định sẵn bà phải thất vọng rồi.
Kiều Vi nhìn theo bóng người phụ nữ đi xa, khẽ thở phào một hơi, định tìm một góc khuất nào đó để yên tĩnh một lát. Nào ngờ, cô vừa nhấc tà váy lên, Tịch Việt ở phía bên kia bất chợt bỏ lại đám người xung quanh và sải bước về phía cô.
"Chưa ăn gì à?" Giọng điệu của Tịch Việt hơi trầm, có lẽ vì đã nói quá nhiều trong buổi tối.
Hàng ngày anh ấy không thích thắt cà vạt, nhưng hôm nay lại thắt một chiếc màu xanh đậm. Tóc được chải gọn gàng ra sau, khóe môi luôn giữ một nụ cười nhạt.
"Chưa." Cô quay mặt đi và lắc đầu.
Tịch Việt hiểu rõ, ánh mắt anh ấy rời khỏi đường eo bó chặt của chiếc váy, anh nghiêng người rót nửa ly nước ép và kéo một đĩa đồ ngọt đến trước mặt Kiều Vi.
Không chút do dự, Kiều Vi tiếp tục lắc đầu: "Ăn vào thì váy sẽ không mặc vừa nữa."
Lần này, anh ấy trực tiếp lấy một miếng bánh đưa đến môi cô: "Ăn đi, lát nữa anh sẽ gọi dì Vương giúp em nới lỏng dây phía sau."
Kiều Vi không thể tránh được, lại lo ngại đứng lâu sẽ bị người khác chú ý, đành khẽ mở môi, cắn một miếng nhỏ qua loa từ tay anh ấy.
Quả việt quất nhỏ trên chiếc bánh phô mai được nhai nát trên đầu lưỡi, mang vị chua chát kích thích vị giác.
Tịch Việt cao lớn, tạo thành một tấm chắn tự nhiên. Khi anh ấy đứng trước mặt Kiều Vi, mọi người chỉ đoán họ đang nói chuyện, không thể nhìn rõ hành động của họ.
Nhưng hai người trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau lâu, trong mắt người ngoài lại mang một ý nghĩa khác.
"Tịch Việt và cô em gái kế này thân thiết như vậy à?" Trong đám đông, có người tò mò, hỏi nhỏ.
"Trước đây tôi không thực sự để ý." Có người tiếp lời, suy đoán: "Nhưng mấy năm nay hai người sống chung dưới một mái nhà, sớm chiều ở bên nhau, tôi thấy..."
"Nếu thật sự có gì đó, cũng chẳng có gì lạ đâu nhỉ? Dù sao thì các bậc phụ huynh cũng chưa đăng ký kết hôn, hai đứa nhỏ dù có yêu nhau hay kết hôn cũng không phạm pháp."
"Vậy thì, hai nhà sẽ hoàn toàn gắn kết với nhau rồi?"
...
Kiều Vi không nghe thấy những lời bàn tán này, nhưng cô luôn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Miếng bánh đầu tiên còn chưa nuốt xong, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, đẩy tay Tịch Việt ra và nhìn xung quanh. Quả nhiên, vừa nhìn, cô đã bắt gặp một đôi mắt đen láy khác ở một góc không xa.
Góc gần cửa sổ ánh sáng mập mờ, đó cũng là lý do trước đó Kiều Vi không phát hiện ra có người ở đó.
Người đàn ông lười biếng đút tay phải vào túi quần, nửa ngồi tựa vào bệ cửa sổ, dáng người cao ráo, ngũ quan không rõ nét.
Không biết anh đứng đó từ lúc nào nhưng từ góc đó nhìn sang, chắc chắn đã thấy hết hành động Tịch Việt đút bánh cho cô.
Cứ như để đáp lại ánh mắt của Kiều Vi, dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông hơi nhếch cằm, xòe tay về phía cô để tỏ vẻ vô tội.
Anh đang cười sao?
Kiều Vi nhíu mày, còn chưa kịp tìm hiểu nụ cười khó hiểu đó, thì Tịch Việt bên cạnh đã cất tiếng chào.
"Này, Hào Chi!"
Giây tiếp theo, người đàn ông đứng dậy, hai tay vẫn đút trong túi, từ từ đi ra khỏi góc và bước vào dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy của đại sảnh.
Dáng người anh giống hệt những người mẫu trên sàn catwalk, tách biệt khỏi mọi ồn ào. Tóc cắt rất ngắn, da trắng trẻo mịn màng, lông mày sắc sảo, cằm cũng góc cạnh rõ ràng. Dù mặc một bộ vest trang trọng, toàn thân anh vẫn toát lên vẻ tùy tiện, phóng túng khó tả.
"Lâu quá không gặp." Tịch Việt bước tới hai bước, đưa tay ra bắt tay anh. Sau vài câu chào hỏi, anh ấy giới thiệu người đứng sau lưng mình.
"Em gái tôi, Kiều Vi, chắc cậu là lần đầu gặp."
Tịch Việt né người sang một bên, Kiều Vi hoàn toàn lộ diện trước mắt người mới đến.
"Đúng là lần đầu tiên." Đôi mắt đen láy của người đàn ông lướt qua mặt cô một lúc, cuối cùng anh cũng đưa bàn tay quý phái của mình ra.
"Chào cô, tôi là Hoắc Hào Chi."
Người này, đến giọng nói cũng lười biếng.
Nói là bắt tay, thực ra cũng chỉ là chạm nhẹ vào đầu ngón tay. Vừa chạm vào một giây, Kiều Vi đã rụt tay lại thật nhanh.
Điều này không lịch sự, nhưng "tiền không mua được sự yêu thích" của cô.
Chỉ là đút một miếng bánh, không phải lén lút vụng trộm, cũng chẳng phải hôn nhau say đắm. Khóe môi nửa cười nửa không của người đàn ông trước khi đứng dậy khỏi góc khuất vẫn khiến Kiều Vi không thể nào quên được.
Giống như sợi dây E bị trùng của người chơi violin chính trong bản nhạc nền nghe có vẻ du dương êm tai kia vậy.
Có lẽ vì dây đàn mới dễ bị trượt, mới chơi được nửa bài đã bị lạc điệu, mỗi lần kéo đều nghẹn lại trong lòng, khiến cô cảm thấy khó chịu, bứt rứt.
Tịch Việt mỉm cười bất lực, rốt cuộc cũng không nói gì với cô, chỉ nhanh chóng chuyển chủ đề, nói chuyện lại với người đàn ông kia. Kiều Vi liền xách tà váy lên, khéo léo lùi sang một bên.
Hoắc Hào Chi. Tuy đây là lần đầu gặp mặt nhưng cái tên này Kiều Vi đã từng nghe không ít người nhắc đến, nên đối với cô mà nói, nó không hề xa lạ.
Gia đình anh hiển hách, là một công tử bột nổi tiếng ở Tứ Cửu Thành*. Vì nguyên quán ở thành phố G, bà nội lại đến đây định cư, nên trước đây hàng năm anh đều về ở lại một thời gian ngắn. Sau đó nghe nói anh sang Anh du học nên ít khi về.
Tứ Cửu Thành*: Cách gọi ẩn dụ cho Bắc Kinh, chỉ giới quý tộc cao cấp.
Khi Kiều Vi mười mấy tuổi, còn đang đi học cấp hai một cách quy củ, người ta đã rủ rê bạn bè, đua xe đánh nhau không coi trời đất ra gì, chơi bời ở quán bar, hộp đêm đến tận khuya
Cứ như vậy, người khác dù có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, khi đối mặt, vẫn phải kính cẩn gọi một tiếng cậu chủ Hoắc.
Vì tuổi tác tương đương nhau, trước đây Tịch Việt có chút quen biết với anh. Nhưng mấy năm không gặp, mối quan hệ này thân thiết đến đâu, có thể thấy rõ qua sự cẩn trọng trong giọng điệu của Tịch Việt khi nói chuyện với anh.
Dù sao đi nữa, tất cả những điều này không liên quan gì đến Kiều Vi. Đồng hồ treo tường vừa điểm mười giờ, cô bắt đầu liên tục xem đồng hồ. Giờ giới nghiêm của trường là mười một giờ, từ biệt thự về trường mất bốn mươi phút lái xe. Nếu trong vòng hai mươi phút nữa mà không đi, ký túc xá sẽ đóng cửa.
Kiều Vi cố ý chọn lúc mẹ mình đang được các phu nhân vây quanh đến chào tạm biệt. Mẹ Kiều không tiện nói nhiều trước mặt mọi người, dù sắc mặt hơi trầm xuống nhưng cũng chỉ có thể phất tay cho cô đi.
Vừa ra khỏi đại sảnh, không khí trong lành. Kiều Vi vừa đi vừa với tay kéo dải ruy băng sau lưng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận