Trăng lạnh treo lơ lửng trên ngọn liễu trơ trụi, Hoắc Hào Chi nhìn thấy người bước xuống dưới ánh đèn đường thì lập tức đứng dậy khỏi chiếc xe mà anh đang dựa.
"Bà nội."
Đến khi nhìn rõ người đi phía sau, anh mới cười: "Kiều Vi à..."
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, mái tóc đen của Kiều Vi xõa xuống, làn da trong trẻo, không trang điểm lại càng khiến đôi mày ánh mắt thêm phần thoát tục.
Hoắc Hào Chi dụi tắt điếu thuốc, huýt sáo một tiếng.
Bà cụ chau mày, bước đến giơ tay gõ liên tiếp mấy cái vào đầu anh: "Cái này lại học theo ai vậy, không được bắt chước bạn bè bậy bạ, cái kiểu chẳng ra thể thống gì nữa."
Mái tóc chải chuốt chỉnh tề ngay lập tức bị bàn tay bà nội Hoắc vỗ cho rối tung, cả cái đầu còn bị đập dúi vào trong áo khoác hoodie.
Khóe môi Kiều Vi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười giễu cợt lặng lẽ.
Danh tiếng cậu chủ Hoắc vốn đã lan từ đế đô đến tận thành phố G, bà nội Hoắc luôn nghĩ cháu trai mình bị người ta dạy hư, nào biết nếu anh không kéo kẻ khác trượt theo thì đã coi như may mắn lắm rồi.
Cậu cả như có cảm quan đặc biệt nhạy bén, nhíu mày quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cô cùng hàm răng trắng đang lộ ra.
Anh hỏi: "Cười cái gì?"
Kiều Vi lập tức thu lại ý cười chế giễu trong mắt, bà nội Hoắc ngoái đầu liếc cô một cái rồi quay lại vỗ thêm cho anh một cái đau điếng.
“Đừng có đánh trống lảng, lời bà nói rốt cuộc cháu có nghe không?”
Cậu cả liếc Kiều Vi một cái đầy ẩn ý rồi quay đầu, vai buông lỏng, đáp hờ hững: “Nghe.”
“Vi Vi, lại đây, lên xe đi.”
Bà nội Hoắc nghe được câu trả lời thì vẫy tay gọi cô.
“Nhà cháu cũng xa lắm, thật sự không cần phiền đâu ạ, giáo sư.” Kiều Vi mỉm cười từ chối: “Giờ này xe vẫn còn nhiều lắm.”
Nhìn kiểu tóc của Hoắc Hào Chi, rõ ràng sau khi đưa bà ấy về anh còn có một cuộc hẹn nữa, cô cũng chẳng muốn tự rước phiền, cản đường vui chơi của người ta.
“Không phiền đâu.”
Cậu cả nghe vậy thì trong lòng lóe lên một ý, xoay người mở cửa xe, mắt hơi cong cong: “Tôi tiện đường, chẳng phải chúng ta là hàng xóm sao?”
Tên này mà chịu nói tử tế thì có ma tin, Kiều Vi nghi ngờ đứng yên không nhúc nhích.
Nghe nói căn nhà mới của Hoắc Hào Chi ở ngay cạnh nhà Kiều Vi, giáo sư Tống cũng gật đầu: “Con gái buổi tối đi một mình không an toàn, để A Hào tiện đường đưa cháu về là được.”
Đi chung xe với anh mới là không an toàn.
Kiều Vi nghĩ bụng thầm than nhưng lúc này cũng chỉ có thể cứng đầu mà lên xe.
Chỗ ở của giáo sư Tống ngay trong khu vực thành thị, cách Đại học Âm nhạc không xa, đưa bà ấy về xong, Hoắc Hào Chi liền bẻ tay lái, cho xe hòa vào dòng xe cộ.
Xe vốn là sự nối dài của cơ thể con người, cách lái xe chính là một loại ngôn ngữ thân thể, tính cách của một người cũng vì thế mà bộc lộ ra.
Ví như Tịch Việt thì luôn theo đuổi sự ổn định, còn Hoắc Hào Chi…
Thì lại cực kỳ buông thả.
Mà cái kiểu buông thả này, sau khi giáo sư Tống xuống xe càng lộ rõ, Kiều Vi thậm chí còn nghi ngờ anh cố tình.
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, cô nắm chặt tay vịn, ánh sáng nhấp nháy khiến mắt hoa lên, trong người có chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
“Anh tấp xe vào lề phía trước đi, tôi xuống đây.”
“Không được, tôi đã hứa sẽ đưa cô về tận nhà, sao tôi có thể nuốt lời chứ.”
“Không phải… Anh dừng xe đi.” Giọng cô hạ thấp xuống.
Nhìn thì có vẻ phóng khoáng nhưng Hoắc Hào Chi vốn là kiểu không chịu nổi ai dám trèo lên đầu mình.
Cô dám cười nhạo anh ngay trước mặt, còn khiến anh bị bà nội vỗ cho một cái, tức nghẹn một bụng, đến khi nghe Kiều Vi yếu giọng nói câu này, trong lòng anh mới thấy thoải mái.
“Xem còn dám nữa không.”
Cậu chủ Hoắc vừa nói vừa liếc về sau, "két" một tiếng, xe lập tức phanh gấp dừng lại.
“Cô bị sao thế?”
Kiều Vi không đáp.
Cô khom người ôm bụng, cúi gằm đầu xuống, gương mặt chìm trong bóng tối phía sau nên không nhìn rõ.
Anh bỗng nhớ đến hôm ở ngoài phòng âm nhạc, Kiều Vi cũng từng ngồi xổm như vậy. Dưới ánh đèn trắng, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, mái tóc bị thấm ướt, nhìn đặc biệt đáng thương.
Trông cô đau đớn vô cùng.
Chẳng lẽ là anh đã khiến bệnh ngầm của cô phát tác sao…
Hoắc Hào Chi hiếm khi thấy bất an, liền cẩn thận tấp xe vào lề, bật đèn cảnh báo.
Kiều Vi vừa giơ tay liền mở cửa xuống xe.
“Ê!”
Hoắc Hào Chi vội vàng tắt máy đuổi theo: “Cô không sao chứ? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
Chân anh dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp, định đặt tay lên vai cô nhưng Kiều Vi bất ngờ khựng lại, thình lình duỗi chân trái ra.
Anh cao lớn, thấy nhưng không kịp phản ứng, liền bị vấp ngã, cả người bổ nhào về phía lối đi bộ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu chủ Hoắc lập tức xoay trí, vươn tay túm lấy vạt váy Kiều Vi, xoay mạnh người lại.
Kiều Vi tuyệt đối không ngờ người này phản ứng nhanh đến thế, tránh nửa bước vẫn bị túm trúng.
Hai người va vào nhau, theo quán tính Hoắc Hào Chi bị hất mạnh xuống lối đi dành cho người mù, còn bị Kiều Vi bổ thêm một cú. Cằm anh bị trán cô húc choáng váng, ruột gan phèo phổi như muốn đảo lộn.
Mãi đến khi Kiều Vi chống tay ngồi dậy, anh vẫn còn nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Ngoài dự đoán, lần này cậu cả không nổi giận, nhìn vào đôi mắt trong trẻo cúi xuống nhìn mình, anh bỗng bật cười: “Vậy là huề rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=11]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận