Kiều Vi lắc đầu, cố ép mình tỉnh táo lại, chỉnh trang qua loa trước gương rồi mới mở cửa.
“Vi Vi…” Giọng Quý Viên hơi yếu, từ nãy giờ vẫn đứng chờ ngoài cửa nhà vệ sinh: “Sao cậu lại ho dữ thế?”
“Cảm thôi.”
“Hay là mình đi bệnh viện khám cho chắc nhé…” Quý Viên lo lắng nói, cô ấy nhìn sắc mặt Kiều Vi chẳng bình thường chút nào, còn hồng bừng lên: “Có phải sốt rồi không?”
“Không sốt.” Kiều Vi lắc đầu: “Uống thuốc là được.”
“Vậy để tớ đi tìm thuốc cảm cho cậu.”
Chưa kịp nói gì thì Quý Viên đã quay người chạy thẳng ra phòng khách.
Kiều Vi khẽ thở dài một hơi.
Quý Viên là cục vàng ở trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng động tay vào việc gì nên làm sao biết thuốc để ở đâu.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau đã nghe tiếng cô ấy la toáng trong bếp: “Mẹ ơi, hộp thuốc nhà mình đâu rồi?”
Bữa cơm chiều bày kín cả bàn, toàn là những món Kiều Vi và Quý Viên thích ăn từ nhỏ, thế nhưng dù tay nghề có ngon đến mấy thì hôm nay Kiều Vi vẫn chẳng nuốt nổi.
Trong ánh mắt quan tâm của hai vị trưởng bối, cô gượng gạo ăn được nửa bát cơm, cuối cùng cũng đợi đến lúc ba mẹ Quý Viên ra ngoài để chuẩn bị trước cho buổi biểu diễn tối nay.
Nhà hát giao hưởng vốn là đại bản doanh của dàn nhạc giao hưởng thành phố G, cách khu tập thể gia đình không quá ba trạm xe, vì vậy Kiều Vi nhắm mắt dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, đợi Quý Viên chậm rãi ăn xong rồi thay một bộ quần áo, đến gần giờ diễn hai người mới cùng nhau bắt xe đi.
Thật ra hồi nhỏ Kiều Vi thường xuyên đến nơi này, tầm bảy tám tuổi ba đã từng đưa cô lên sân khấu biểu diễn.
Khi đó cô vẫn còn nhớ rõ tên của quá nửa các cô chú trong dàn nhạc, lại hay cùng Quý Viên trốn sau tấm màn nhìn mọi người tập luyện.
Bề ngoài của khán phòng dường như đã được trùng tu mới mẻ hơn nhiều so với trước, chỉ có cây ngân hạnh to đến hai người ôm ở sân viện vẫn sừng sững đứng đó, dù vào mùa này chỉ còn trơ những cành khẳng khiu cũng tuyệt nhiên không chịu mất đi chút phong cốt nào.
Các chú bảo vệ ngoài cổng vẫn là hai người ngày trước, bao năm trôi qua họ đã chẳng còn nhận ra Kiều Vi, phải đợi Quý Viên đưa thẻ thông hành ra mới chịu cho vào.
Bóng dáng trong ký ức dường như đã thay đổi, lại như chưa hề khác đi.
Đây là buổi hòa nhạc riêng của ba cô.
Lúc đầu khi nghe dì Quý nhắc trong điện thoại, Kiều Vi chỉ nghĩ đó là một buổi diễn nội bộ, trang trọng hơn tập luyện một chút, mãi đến khi ra tới cửa phòng khách mới thấy có rất nhiều xe buýt của Đại học Âm nhạc đậu ở bãi.
Thấy sự ngờ vực trong mắt Kiều Vi, Quý Viên mỉm cười giải thích: “Lần này là Đại học Âm nhạc bỏ kinh phí đặc biệt mời đấy, nói là muốn chúng mình cũng được thấm nhuần âm nhạc của bậc thầy.”
Vừa bước vào, trong phòng khách quả nhiên đã chật kín sinh viên Đại học Âm nhạc nên Quý Viên lập tức đưa cô đi thẳng lên tầng hai.
Đèn chớp mấy lượt rồi dần tắt hẳn, xung quanh cũng trở nên im phăng phắc, cả khán phòng chìm trong bóng tối.
Khúc mở màn là tác phẩm thành danh của ba cô .
Khúc dạo đầu của cây contrabass giống như những con sóng biển, lớp này nối tiếp lớp kia tràn vào, làn gió ấm áp lướt qua rồi dẫn ra tiếng violin sôi nổi, đầy sức căng, nhịp ba liên tiếp mang đậm cá tính, bước đi nhẹ nhàng, chan chứa khát vọng về tương lai.
Sân khấu quen thuộc, ánh đèn quen thuộc, chỉ khác ở chỗ vị trí độc tấu violin ngày trước là ba cô đứng đó.
Không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc này, mắt cô bỗng nhòa đi.
Mọi cảnh tượng trên sân khấu dần dần chồng khớp với ký ức ngày xưa.
Đây chính là bản nhạc ba cô viết vào năm cô chào đời.
Khúc pizzicato quen thuộc ấy là giai điệu cô từng tập hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần thuở nhỏ, bản phổ ba chép tay cho cô đến nay vẫn còn được cất trong căn gác mái phủ đầy bụi bặm, hiếm khi có ánh sáng lọt vào.
Đã bao lâu rồi cô chưa từng mở chiếc rương ấy nữa.
Có thật là vì bị nó trói buộc, bị nó níu giữ đến vậy sao?
Trong phòng khách chỉ còn tiếng violin độc tấu hòa cùng tiếng sáo dìu dặt, âm sắc trầm bổng như sóng biển mênh mang sâu thẳm, giống hệt vòng tay của ba.
Người khác đều chìm đắm trong giai điệu khoan thai ấy, chỉ có lòng bàn tay Kiều Vi dần siết chặt lại.
Khoảnh khắc này cô chỉ muốn òa khóc một trận thật thoả thuê.
Nhưng cuối cùng cô chỉ lặng lẽ gắt gao nhìn chằm chằm vào sân khấu dưới ánh đèn, để mặc cho nước mắt rơi từng giọt, thấm đầy mu bàn tay.
Với giới âm nhạc, ba cô kỳ thực vẫn còn rất trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=16]
Ông giống như một ngôi sao băng rực rỡ, để lại ánh sáng chói lòa rồi nhanh chóng vụt tắt, biến mất khỏi giới âm nhạc, cũng biến mất khỏi cuộc đời Kiều Vi.
Ngoài những thước phim, ngoài hình ảnh ông từng tỏa sáng thuở thanh xuân, ngoài những bản thảo cất giữ trong viện bảo tàng, ngoài cái tên cùng tác phẩm nằm ở trang cuối bảng mục lục giáo trình…
Gần như chẳng còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào ba để lại trên thế gian này nữa.
Cô không biết ông còn sống hay đã mất, chỉ biết rằng chính mình thì sắp không trụ nổi rồi.
Chưa bao giờ cô thấy hối hận đến vậy, tại sao lại đem hết thời gian phung phí vào những việc bản thân vốn chẳng hề thích, tại sao lại phải sống dè dặt vì những người vốn chẳng quan trọng.
Cô không hề cảm thấy vui.
Cuộc sống của cô chỉ toàn ngột ngạt.
Cô trách ba, trách vì khi ra đi đã không đưa mình theo, cô trách mẹ, trách vì quá ích kỷ và lạnh lùng nhưng người đáng trách nhất thật ra lại chính là bản thân cô, luôn nhút nhát, yếu đuối, tự trói chặt mình trong lối sống an toàn, đến mức mọi sự vùng vẫy đều nhỏ bé đến nỗi chẳng ai nhìn thấy.
Không ai dí dao vào cổ bắt cô phải sống như vậy, ngoài cô ra thì chẳng ai có thể khống chế cuộc đời mình.
Thế nhưng mãi đến hôm nay cô mới chợt nhận ra điều đó.
“Vi Vi?”
Quý Viên quay đầu lại, trong bóng tối bất ngờ bắt gặp ánh nước trong mắt bạn thân, ngạc nhiên hạ giọng: “Cậu khóc à?”
Hồi lâu vẫn không nghe thấy Kiều Vi đáp lại.
Trong lòng Quý Viên bỗng dấy lên một trận chấn động dữ dội.
Cô ấy chưa từng thấy bạn thân khóc bao giờ.
Mà ngay cả chỉ là một tia ánh nước lấp lánh nơi khóe mắt cũng chưa từng xuất hiện.
Trong mắt cô ấy, Kiều Vi luôn là người có chủ kiến, lúc nào cũng biết mình muốn gì, trong thân hình mảnh mai ấy lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Ngay cả khi năm đó thôi học ở Đại học Âm nhạc thì cô cũng lập tức tự mình thi đậu vào trường đại học G danh tiếng bậc nhất cả nước.
Cô dũng cảm, kiên nghị, chưa từng khuất phục, đã bước đi thì quyết không quay đầu.
Hoàn toàn khác với Quý Viên.
Nếu không tình cờ ngoảnh đầu thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng chẳng thể thấy dáng vẻ Kiều Vi khóc. Khoảnh khắc đó cô ấy gần như hối hận vì đã đưa Kiều Vi đến đây.
Cô vốn chỉ muốn Kiều Vi bắt đầu kéo đàn trở lại, đã tìm đủ cách dỗ dành, lừa gạt, thuyết phục.
Thế nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến, khát vọng được đứng trên sân khấu của Kiều Vi chưa bao giờ ít hơn mình. Vậy ngày trước cô đã phải quyết tâm đến mức nào, mang theo bao nhiêu nỗi niềm mới có thể buông bỏ cây đàn?
Quý Viên suýt nữa òa khóc theo: “Vi Vi, đừng khóc mà...”
Cô ấy nắm chặt tay Kiều Vi trong lòng bàn tay mình, tất cả đều là do cô ấy nông cạn, là do cô ấy sai.
“Chúng ta đi thôi, đừng nghe nữa, bây giờ ra ngoài…”
“Không.” Kiều Vi chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt cô vẫn dán chặt lên sân khấu, môi khẽ mấp máy: “Quý Viên.”
Quý Viên lập tức gật đầu, siết chặt tay cô, căng tai chờ nghe những lời tiếp theo.
“Nếu bây giờ tớ đứng lại nơi đó thì vẫn còn kịp không?”
Giọng Kiều Vi khàn đặc như đã ba ngày chưa thốt một lời, lại giống người lữ khách mệt nhoài đi bộ trong sa mạc quá lâu mà không có lấy một ngụm nước.
Từng chữ nặng nề, chất chứa sức nặng tột cùng.
Quý Viên gần như không dám tin vào tai mình, trong đầu cứ vang lên từng chữ, từng chữ, cho đến khi nước mắt rốt cuộc tuôn rơi như chuỗi hạt ngọc đứt chỉ, cô ấy gắng gượng đến kiệt sức mới kìm lại được tiếng nấc rồi lao vào vòng tay Kiều Vi.
“Còn kịp, còn kịp... Tớ thật sự... Thật sự đã đợi cậu rất, rất lâu rồi.”
Đêm muộn, buổi hòa nhạc kết thúc, lúc này nhiệt độ đã hạ xuống thấp nhưng Kiều Vi lại thấy cả người mình nóng ran.
Sau khi ba mẹ Quý Viên chào hỏi xong, nhân viên quản lý mới bàn giao nhà hát vắng lặng lại cho họ.
“Vi Vi, tớ mượn đàn của chú Đàm rồi, vừa nghe nhắc tên cậu là chú đồng ý ngay, thiên vị ghê luôn.” Quý Viên xách hộp đàn chạy vội tới.
“Bây giờ người ta là nhạc trưởng của dàn nhạc cơ đấy.” Quý Viên đặt hộp đàn trước mặt cô, khóe môi cong lên, cười: “Dù không bằng cây đàn chú để lại cho cậu nhưng trước tiên cũng có thể thử kéo xem.”
Kiều Vi đưa tay đón lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào hộp đàn, còn chưa kịp mở, mùi nhựa thông quen thuộc đã ùa đến.
Trong thoáng chốc, não bộ như rung lên, máu từ tim dồn ra từng đầu mút, đến cả đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.
Dưới ánh đèn rực sáng của sân khấu, thân đàn màu cà phê như được khoác thêm một tầng sáng trong suốt.
Thắt lưng đàn và cần cong uốn lượn mềm mại, vân gỗ đẹp đến kinh ngạc.
Sau bao năm, đầu ngón tay cô lại chạm vào phần bụng đàn duyên dáng, run khẽ. Dây G lập tức ngân lên, âm trầm dày, vang vọng mãi bên tai.
Lâu lắm rồi.
Cô đã chờ khoảnh khắc này, thật sự quá lâu rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận