Kiều Vi phủi bụi đất trên vạt áo, im lặng không nói gì.
Cô ngã trúng thảm thịt nên chẳng thấy đau chút nào.
Nghiêng đầu nhìn cậu chủ Hoắc vẫn còn lồm cồm chưa đứng dậy nổi, tâm trạng cô thoắt cái đã sáng bừng.
Đồ ngốc.
Khóe môi khẽ động, cô hít một hơi khí trời trong lành, tinh thần phấn chấn, kéo áo khoác lại rồi quay lưng bỏ đi.
“Ê.”
Thấy cô không thèm để ý, Hoắc Hào Chi gắng sức bò dậy đuổi theo: “Cô thật sự không sao chứ?”
“Không cần tới bệnh viện à?”
“Không bị thương chỗ nào hả?”
Hoàn toàn khác với mấy lần gặp trước, khi không có người ngoài, anh dường như bỏ hẳn dáng vẻ thường ngày, liên tục lải nhải truy hỏi.
Kiều Vi bực bội chịu hết nổi, dừng bước, cằm khẽ hất về phía camera trên cao: “Xe của anh.”
Ở đây cấm đỗ, quá giờ sẽ bị chụp phạt.
Tất nhiên là cậu cả chẳng bận tâm mấy trăm tiền phạt, kéo tay Kiều Vi: “Vậy thì lên xe, tôi đưa cô về.”
Lòng bàn tay anh nóng rực, còn da Kiều Vi thì lạnh buốt, hoàn toàn đối lập.
Kiều Vi giật mạnh một cái, vẫn không thoát, ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Anh nghĩ tôi còn dám ngồi xe anh nữa sao?”
Đôi mắt đen của cô bình lặng không gợn sóng.
Hoắc Hào Chi sững lại, cuối cùng buông tay, chậm rãi giải thích: “Lần này tôi sẽ lái cho đàng hoàng.”
“Thôi khỏi.” Kiều Vi nửa cười nửa không, đảo mắt nhìn anh một lượt: “Tôi biết tối nay anh đâu có tiện đường.”
Lời vừa dứt, cô lách qua chỗ anh đứng ven đường, giơ tay gọi, ngay lập tức có taxi ghé vào.
Gió đêm lướt qua, mái tóc đen của cô khẽ bay, cô cúi người giữ váy rồi ngồi vào ghế sau.
Chiếc taxi vàng chanh nhanh chóng hòa vào dòng xe sáng rực ánh đèn đêm.
Trong ánh sáng lờ mờ nơi quán bar ngầm, không khí đặc quánh mùi khói thuốc và rượu. Trên sân khấu, ban nhạc đang hát , dưới sân khấu từng cặp nam nữ theo nhịp nhún nhảy.
Hoắc Hào Chi ngả người trên sofa góc phòng, cả buổi chẳng mấy hứng thú.
Ban nhạc vừa dứt bài, tay guitar nhảy nhẹ xuống, đi đến chỗ anh, rót cho anh một ly Black Label, thêm soda và đá.
Hoắc Hào Chi hờ hững nâng mi mắt: “Ngày nào cũng lượn tới đây, coi chừng bị mẹ mày vả cho đấy.”
“Anh hai không nói thì ai mà biết.”
Thiếu niên cẩn thận tháo cây guitar điện trên vai xuống, cho vào hộp rồi đưa cho Hoắc Hào Chi.
“Âm tay với tiếng đều đỉnh, cảm ơn anh hai chịu khó nhường em.” Từ Tây Bốc nịnh nọt cười rồi nhỏ giọng hỏi: “Lần sau em còn được mượn nữa không?”
“Lo học cho tử tế đi, đừng suốt ngày mơ mộng.”
Hoắc Hào Chi giơ tay định vỗ cậu ta nhưng vừa đưa lên nửa chừng thì sực nhớ hôm nay bà già cũng dằn mặt anh đúng kiểu đó, còn bị Kiều Vi chọc quê nữa.
Bàn tay giơ cao chợt khựng lại rồi anh buông xuống.
Thay vào đó anh tung cho cậu ta một cú đá: “Về ngay đi, mười một giờ mà chưa có mặt ở nhà thì anh gọi thẳng cho bác gái.”
Đợi thiếu niên rời đi, bầu không khí mới thoải mái hơn, Nghiêm Khôn chọn vài cô nàng xinh xắn, quay đầu thì thấy Hoắc Hào Chi chỉ cúi gằm nghịch cây guitar điện, bèn ra hiệu bằng mắt, hất cằm về phía cô gái đẹp nhất đang ngồi giữa.
Cô gái lập tức hiểu ý, lập tức ngồi xuống cạnh Hoắc Hào Chi.
Mùi nước hoa Dior phảng phất len vào mũi, bàn tay thon dài trắng trẻo của cô ta khẽ đưa một trái nho đến sát môi anh.
Dưới ánh đèn, lớp trang điểm trên mặt cô gái rất nhạt, ngũ quan quả thật thanh tú, dáng dấp cũng ổn, lại mang theo đôi chút rụt rè.
Cúi mắt xuống, Hoắc Hào Chi bỗng thấy trái nho đen đặt bên môi có gì đó quen quen.
Giống cái gì nhỉ?
Anh cau mày nghĩ mãi.
“Vãi thật.”
Nó giống hệt đôi mắt to bình lặng của Kiều Vi dưới ánh đèn đường tối nay!
Câu chửi bất ngờ ấy khiến cô gái giật mình, cứ ngỡ mình lỡ làm gì phật ý, thân thể vừa nghiêng tới liền co rụt lại theo phản xạ.
“Tôi cực ghét ăn nho.”
Hoắc Hào Chi xách cây guitar điện đứng dậy, dạt sang góc sofa, bực bội gảy một đoạn Paganini bằng kỹ thuật tapping, càng đánh lại càng khó chịu.
Chẳng mấy chốc, anh đã ném cây guitar sang một bên.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy đêm nhạc hội hôm ấy Kiều Vi đúng là đau thật, còn tối nay tám phần chỉ đang lừa anh.
Lúc xuống xe, thái dương cô chẳng vã mồ hôi, sắc mặt cũng không có gì bất thường, ngay cả đôi môi… Vẫn hồng hào, còn đủ sức chơi khăm làm anh ngã rồi bật dậy còn nhanh hơn cả anh.
Khi anh ngã lăn ra đất, cái khẩu hình miệng của cô khi ấy, có phải đang mắng anh ngu không?
Thế mà lại dám trêu anh!
Điên hơn là anh còn tưởng thật!
Cay thật!
Sắc mặt Hoắc Hào Chi mỗi lúc một khó coi, anh lập tức cầm điện thoại gọi cho bác gái.
“A Hào à, sao muộn thế còn gọi cho bác?”
“Ờ, bác ạ, cháu chỉ muốn hỏi xem Tây Bốc có ở nhà không?”
“À, có chứ, nó vừa mới về.”
Hoắc Hào Chi nheo mắt: “Phiền bác đưa máy cho nó nghe.”
Bên kia vang lên vài tiếng loạt soạt rồi Từ Tây Bốc run run cầm điện thoại áp vào tai.
“Anh… Anh, anh hai, em chỉ dọc đường ghé mua mấy xiên nướng nên mới muộn có mười phút, sao anh lại thật sự gọi điện tới…”
Hoắc Hào Chi ngả người ra sau, đầu ngón tay vô thức gõ nhịp trên mép sofa rồi mở miệng: “Anh hỏi mày, hôm đó đâm phải xe người ta xong mày để lại số điện thoại của ai.”
“Của tài xế chứ còn ai nữa… Sao vậy?” Từ Tây Bốc cố hạ thấp giọng, ngẩng mắt nhìn bà mẹ già đang ngồi cách đó không xa, hận không thể khóc mà van anh hai đừng lôi chuyện này ra.
“Đưa số cho anh.”
“Để làm gì?”
“Đòi bồi thường.” Hoắc Hào Chi đáp chắc nịch.
Cúp máy xong, Nghiêm Khôn liền tranh thủ ngồi dịch sang, châm cho anh một điếu thuốc.
“Sao thế cậu chủ Hoắc, cả buổi tối mặt mũi cứ khó chịu vậy.”
“Ngã gãy lưng rồi.”
Nghiêm Khôn ngẩn ra, đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thật hay giả đấy?”
“Thật chứ, đau muốn chết.” Hoắc Hào Chi phả ra một vòng khói, dí tàn thuốc vào gạt tàn, cúi đầu lật danh bạ.
“Mai tớ đi bệnh viện khám.”
Bên kia thành phố, Kiều Vi cũng vừa về đến nhà.
Cô nhắn cho Quý Viên một tin báo đã về, sau khi tắm rửa chuẩn bị lên giường, lại nhớ sáng mai không có tiết, bèn mở máy tính, đặt lịch kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Trước khi tắt máy, cô còn đăng nhập lần cuối vào khung chat với em trai của Luật Tĩnh.
Bên kia lặng im, avatar xám hiển thị trạng thái offline, câu hỏi ném đi như đá chìm xuống đáy biển.
Cô thất vọng khẽ thở dài.
Lên giường nằm, cả đêm toàn mơ những giấc mơ quái dị, mơ mơ màng màng khó chịu khôn tả, khi thì thấy mình bước hụt trên thác nước rơi xuống tan nát, khi thì lại thấy ba đứng trên mây đưa tay về phía cô… Trời chưa sáng đã bị dọa cho giật mình tỉnh dậy.
Cơn sợ trong tim dần tan, Kiều Vi bưng ly nước trên tủ đầu giường uống cạn, ngồi thẳng dậy lấy lại bình tĩnh thật lâu rồi mới xuống giường rửa mặt.
Xe của cô đang sửa trong gara, trong đó còn mấy chiếc khác nhưng cô không gọi cho chú Đàm, chỉ thay một bộ đồ giữ ấm, kéo thấp vành mũ, đeo ba lô rồi ra ngoài.
Ở bệnh viện nào kha khá một chút, trời chưa sáng đã có người xếp hàng, dù tối qua Kiều Vi đã đặt số nhưng vẫn có người hẹn trước cô.
Đóng tiền, điền phiếu ở quầy tiếp nhận xong, Kiều Vi ngồi xuống băng ghế dài, chờ y tá trung tâm khám sức khỏe gọi tên.
Không hiểu sao từ lúc bước vào viện là lòng bàn tay cô cứ đổ mồ hôi, mùi vị hỗn tạp trong không khí khiến cả người khó chịu.
Trong hành lang có một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi gào khóc không chịu lấy máu, khóc đến lúc gần hết hơi, tai Kiều Vi đã bắt đầu ù đi.
“Số 67, Kiều Vi.”
“Kiều Vi, Kiều Vi có ở đây không?”
Y tá gọi liên tục mấy lần, đến khi cô gái bên cạnh nhìn thấy số của cô nhắc một tiếng, Kiều Vi mới chợt bừng tỉnh đứng dậy.
“Qua đây làm siêu âm.”
Kiều Vi theo sau y tá thấp hơn mình cả một cái đầu bước vào phòng.
“Cởi giày.” Bác sĩ ngồi trước máy móc khẽ vỗ lên chiếc giường hẹp: “Nằm lên đi.”
Khác hẳn miền Bắc, trong phòng ở thành phố G không có lò sưởi, Kiều Vi cởi áo khoác rồi nằm xuống kéo cao áo len, khoảnh khắc làn da chạm phải không khí, lông tơ khắp người lập tức dựng đứng, cô không nhịn được co rút lại, răng va lập cập.
Các y tá khe khẽ trao đổi điều gì đó, bác sĩ cúi đầu bôi lên người cô một lớp dịch lạnh ngắt.
Trần nhà trắng toát.
Cảm giác ấy như thể bản thân biến thành miếng thịt đặt trên thớt, lại giống một cọng bèo xanh lênh đênh trong nước, chìm nổi bất định.
“Thả lỏng đi.” Bác sĩ đeo khẩu trang nhắc: “Không đau đâu, chưa từng đi siêu âm à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=12]
Sao run dữ thế.”
“Có lẽ tại lạnh quá.”
Kiều Vi siết chặt bàn tay trái vào lớp ga trải dùng một lần bên dưới, cố ghìm lại cơn run khẽ khẽ trong người.
“Được rồi, sắp xong rồi, eo cô nhỏ thế, chỗ cho tôi bôi chất dẫn sóng cũng chẳng còn mấy.” Bác sĩ bật cười: “Hít thở sâu.”
Tiếp đó, cô làm theo lời bác sĩ nghiêng trái rồi nghiêng phải, thứ chất lỏng ấy chẳng rõ đã bôi bao nhiêu nhưng chân mày bác sĩ lại càng lúc càng siết chặt, vô thức buột miệng: “Sao lại có bóng mờ… Chỗ nào nhìn nhầm rồi…”
Thính lực của Kiều Vi rất nhạy, cô mơ hồ nghe rõ vài câu.
Chẳng bao lâu, bác sĩ liền đứng dậy, dặn người nằm trên giường: “Cô chờ một chút.”
Không lâu sau, ông ta quay lại, phía sau còn đi cùng một bác sĩ nam khác.
“Chủ nhiệm, anh giúp tôi xem qua, đây có phải là khối u ở dạ dày không, tôi thấy chưa dám chắc…”
Người bác sĩ nam tuổi đã cao đẩy gọng kính, ngồi xuống chăm chú nhìn màn hình rất lâu rồi lại hỏi Kiều Vi thêm nhiều triệu chứng thường ngày.
“Để tôi kê thêm cho cô nội soi dạ dày và chụp X-quang đường tiêu hoá trên, sau khi đóng viện phí sẽ có y tá trực tiếp đưa cô đi.”
“Bác sĩ, tôi bị sao vậy?” Kiều Vi ngồi dậy.
“Giờ chưa thể nói chắc.” Bác sĩ lắc đầu: “Cô cứ làm nội soi dạ dày trước đã.”
Đầu óc Kiều Vi mơ hồ, xuống giường đi được mấy bước mới thấy đôi chân vừa nặng vừa nhũn.
Bóng lưng cô trông gầy gò đến xót.
Đợi người đi xa rồi, bác sĩ già mới đứng dậy, nuối tiếc khẽ lắc đầu.
Đứa nhỏ này còn quá trẻ.
Siêu âm vốn để quan sát những tạng đặc như gan, mật, lá lách, bình thường dạ dày không thể thấy rõ. Đến mức siêu âm cũng soi ra được khối u ở dạ dày thì tám chín phần mười bác sĩ cũng đã bó tay, vô phương cứu chữa.
Chương 13
Trước khi làm nội soi không đau, y tá đưa cho cô một lọ thuốc tê cổ họng, Kiều Vi uống vào, chỉ vài phút sau từ cằm xuống đến cổ đã tê rần, chẳng còn chút cảm giác.
Mạch máu của cô quá mảnh, y tá cúi sát tìm hồi lâu rồi mới cắm được kim gây mê toàn thân vào mu bàn tay, lúc ấy mới tháo dây garô.
“Được rồi, vào đi.”
Khi Kiều Vi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm ngoài phòng phẫu thuật.
Đèn huỳnh quang trên trần bệnh viện sáng chói đến nhức mắt, không khí toàn mùi cồn và thuốc khử trùng.
Cô có cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng khi cầm điện thoại nhìn thì mới hơn hai mươi phút.
Thuốc mê toàn thân chưa tan hết, mắt Kiều Vi mờ đi, cả người đờ đẫn, phải mất một lúc lâu mới chống tay ngồi dậy, từng cử động đều chậm chạp.
“Kiều Vi, người nhà không đi cùng sao?”
Bác sĩ vừa lật hồ sơ vừa hỏi.
“Không có.” Đầu cô còn chưa lắc nổi, vừa lắc đã choáng váng, chỉ đành khép mắt lại.
“Vậy vẫn nên báo cho người nhà một tiếng.” Bác sĩ đậy nắp bút, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
“Người nhà tạm thời không đến được, bác sĩ cứ nói thẳng với tôi là được.”
Lời thì buông ra như vậy nhưng trong lòng sợ hãi đến mức nào, chỉ có Kiều Vi mới rõ.
Giấc mơ đêm qua như bước đi trên vách núi, tựa một điềm báo, cuộc trao đổi khe khẽ giữa hai bác sĩ ban nãy vẫn ong ong bên tai.
Tay chân cô lạnh buốt, toàn thân bị nỗi sợ vô hình bao trùm.
Bác sĩ ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn trải hồ sơ ra, dùng bút chỉ vào tấm phim chụp X-quang đặt trên hộp đèn.
Ánh đèn huỳnh quang xuyên qua lớp phim, hiện rõ hình ảnh chụp ổ bụng.
“Cô xem, khối u ở đây, ở đây đều có.” Ông ta dừng lại rồi đưa thêm cho cô tấm ảnh nội soi dạ dày vừa mới in.
“Tôi… Tôi không hiểu đâu…” Kiều Vi theo phản xạ lùi lại rồi lại đẩy tấm phim chụp X-quang về: “Bác sĩ cứ nói thẳng kết quả cho tôi.”
“Chẩn đoán của tôi là ung thư dạ dày.”
Câu nói bật ra chỉ trong một chớp mắt nhưng lọt vào tai Kiều Vi lại như kéo dài cả nửa ngày, đầu óc trống rỗng, trước mắt trắng xóa.
Cô mất rất lâu mới tìm lại được giọng nói, khẽ lặp lại chẩn đoán trong cổ họng.
“Ung thư dạ dày?”
Bác sĩ vốn đã quen với những tình huống như thế này nhưng thấy sắc mặt Kiều Vi thoáng chốc trắng bệch, vẫn bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên còn cần kết quả sinh thiết mới xác định được, chưa đến phút cuối, không ai dám khẳng định chắc chắn trăm phần trăm.”
Thế thì tức là có đến chín mươi chín phần trăm khả năng rồi.
Kiều Vi cứng người rất lâu, hai chân hẫng như dẫm trên tầng mây, thậm chí trong thoáng chốc cô còn hoài nghi thuốc mê chưa tan hết, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô dường như lấy lại được chút thần sắc, bất động nhìn vào mắt bác sĩ: “Có thể nào nhầm lẫn không? Sao tôi lại…”
“Nếu cô lo lắng bệnh viện chúng tôi chẩn đoán sai, cũng có thể đến nơi khác kiểm tra lại.”
Thế nhưng nơi cô đến vốn đã là bệnh viện tốt nhất gần như cả thành phố G rồi.
“Cũng đừng quá bi quan.” Bác sĩ khuyên nhủ: “Tôi từng gặp bệnh nhân chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi mà vẫn sống thêm hơn mười năm. Cô còn trẻ, phải tin vào mình.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày nữa sẽ có kết quả sinh thiết, thứ tư cô quay lại lấy, lúc đó tôi sẽ sắp cho cô làm thêm PET-CT.”
“Phải luôn chuẩn bị sẵn sàng để nhập viện.”
Ánh đèn trong hành lang bệnh viện trắng đến mức rợn người, nhìn đâu cũng thấy một màu ảm đạm.
Kiều Vi không biết mình đã rời khỏi phòng khám bằng cách nào, chỉ cảm thấy đầu óc khi thì tỉnh táo, khi lại mơ hồ, đi đường va phải người khác mà cũng chẳng hề hay biết.
Cô chưa bao giờ thất lễ đến mức này.
Đi mãi, đến lúc bàn chân thật sự bước ra dưới ánh nắng ngoài trời, Kiều Vi mới bàng hoàng nhận ra rằng đây không phải một cơn ác mộng có thể tỉnh lại.
Từ thái độ vừa rồi của các bác sĩ, tình trạng của cô e là không mấy khả quan. Chắc chắn sẽ không phải giai đoạn sớm, càng không thể chỉ cần một ca phẫu thuật là có thể dễ dàng cắt bỏ.
Ánh mắt Kiều Vi trở nên mờ mịt, cô quay đầu nhìn lại tòa nhà bệnh viện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thoáng chốc cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để bước vào thêm lần nữa.
Thế giới của cô, từ khoảnh khắc rời khỏi bệnh viện đã hoàn toàn khác với lúc vừa bước vào.
Đi được vài bước, bàn chân mềm nhũn, cô buông mình ngồi xuống một chiếc ghế dài trước cổng bệnh viện. Muốn ép bản thân bình tĩnh lại để sắp xếp suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
Trên trời có chút nắng nhạt, chẳng hề mang lại hơi ấm, cô chợt phát hiện cơ thể mình đang run rẩy, tay run, người cũng run, từng đợt lạnh lẽo liên tục ập đến.
Trong lồng ngực luôn có một giọng nói không cam chịu không ngừng vang lên chất vấn.
Sao có thể như vậy chứ?
Tại sao lại là cô?
Vì sao hết lần này đến lần khác đều rơi vào cô?
Cô đã vất vả đi đến hôm nay, còn biết bao nguyện vọng chưa thành, chẳng lẽ mọi nỗ lực trước kia đều hóa thành hư không sao?
Cô tự vỗ ngực mà hỏi lòng, suốt hơn hai mươi năm sống trên đời chưa từng làm điều gì trái với đạo đức, vậy thì vì sao căn bệnh vốn tưởng chừng xa xôi ấy lại rơi đúng vào người cô?
Cô nghe rõ tiếng răng mình va lập cập, chỉ có thể kéo chặt thêm áo khoác.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức từng khớp xương trên người Kiều Vi cứng đờ, đau nhức, lúc này cô mới mơ hồ nghe thấy tiếng rung từ trong túi xách.
Mãi sau mới kịp phản ứng, thì ra là điện thoại đang reo.
Cô lấy ra xem màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một số lạ trong thành phố.
Có lẽ là chuyện gấp? Cô nghĩ.
Nhưng còn chuyện gì có thể gấp hơn tin mình mắc bệnh nan y chứ?
Ngay khoảnh khắc cô vừa tắt màn hình, điện thoại lại rung lên lần nữa, vẫn là số lạ kia.
Cuối cùng cô vẫn bấm nghe máy.
“Alo.” Vừa thốt ra, Kiều Vi mới nhận ra cổ họng mình khàn đặc đến mức nào: “Tôi là Kiều Vi.”
Có lẽ là di chứng sau khi soi dạ dày buổi sáng, bỏng rát như thể có vết rách đang cháy sém.
“Sao ngẩn ngơ thế, gọi mãi mới chịu bắt máy?”
Giọng bên kia rõ ràng mang theo chút khó chịu.
“Có việc gì không?” Kiều Vi cúi đầu, hờ hững đáp, cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn.
“Chi phí sửa chữa vụ tai nạn hôm đó tôi đã chuyển vào tài khoản cô rồi, xem đi.”
Vừa nghe xong, Kiều Vi lập tức nhận ra người ở đầu dây bên kia.
Giọng của cái tên con ông cháu cha đó trầm ấm dễ nghe nhưng thực chất chỉ là lối nói khéo léo, từ cốt cách đã toát lên vẻ lêu lổng.
“Tôi biết rồi.”
Cô gật đầu rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi áo chưa đến hai giây, chuông lại rung lên.
“Chỉ có vậy thôi à? Không còn gì khác muốn nói với tôi sao?” Giọng Hoắc Hào Chi có chút không tin nổi.
Đồ thần kinh.
Lần này Kiều Vi không đáp, dứt khoát cúp máy.
Đối phương dường như đã đoán trước, ngay khi cô vừa bấm cúp thì liền lập tức gọi lại.
“Rốt cuộc anh có thôi đi không!”
Kiều Vi tức đến phát điên, đến nước này rồi mà anh vẫn không chịu để cô yên lấy một khắc.
Đối phương im lặng khá lâu, dường như khó tin nổi Kiều Vi thực sự nổi giận, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn nói... Cô ngẩng đầu nhìn đi.”
Kiều Vi cầm điện thoại ngước lên, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện con đường.
Hoắc Hào Chi mặc áo khoác phi công, lông mày mắt vừa sâu vừa sắc, tay cắm trong túi quần, đứng lười nhác dưới gốc tuyết tùng, dáng người so với ngày thường càng thêm cao ráo, thẳng tắp.
Đèn xanh dành cho người đi bộ bật sáng, anh hòa vào dòng người, đôi chân dài nổi bật, từng bước từng bước tiến lại gần.
“Tôi đứng đây mười phút rồi, bây giờ cô mới chịu nhìn.” Anh tỏ vẻ bất mãn, giọng đầy trách móc.
“Anh nghĩ tôi có lý do gì để chú ý đến một kẻ chẳng liên quan?”
Hoắc Hào Chi như bị dội một gáo nước lạnh, mất hứng, đá văng viên sỏi chắn đường trên mặt nhựa rồi là người đầu tiên bước lên bậc thềm bên này.
“Phí sửa xe tôi đã trả rồi, còn tiền viện phí thì bao giờ cô mới thanh toán cho tôi?”
Anh đứng chắn ngay trước mặt Kiều Vi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận