Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 5: Bản concerto cho violin cung mi thứ

Ngày cập nhật : 2025-10-22 23:32:54
Kiều Vi không có tâm trạng để cười. Cô lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với anh, cúi đầu nhìn miếng cản xe vỡ nát nằm rải rác trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Anh thấy việc gặp nhau trong hoàn cảnh này là một chuyện đáng để vui vẻ sao?"
Cô đứng thẳng người, giọng nói nhẹ nhàng, tốc độ chậm rãi, phát âm rõ ràng. Âm cuối của câu nói bay bổng lên như một viên đá ném ra.
Khi những người khác còn chưa hiểu ý nghĩa, anh đã nheo mắt lại đầy bất ngờ. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô hai giây mà không nói gì, rồi lại chuyển ra phía sau giọng nói anh trở nên trầm hơ __
"Ai đã đưa cái thằng nhóc này đến đây?"
Anh đang trách mắng đám người phía sau, nhưng cũng rất có thể là hỏi cho cô nghe.
Mặc dù ngày thường vẻ mặt anh luôn cợt nhả, không nghiêm túc nhưng nếu vị ma vương này thực sự cau có, không một công tử bột nào dám lên tiếng.
Không khí căng thẳng một lúc lâu, cuối cùng cậu bé kia khẽ gọi anh: "Anh hai, là em nhất quyết đòi đến, một mình em làm một mình em chịu, không liên quan đến họ."
"Ồ." Hoắc Hào Chi khịt mũi khinh thường.
Anh lười biếng đút tay vào túi quần, khóe môi nhếch lên một nụ cười ẩn ý, chế giễu: "Nếu đã trượng nghĩa như vậy, thì hậu quả cũng tự chịu. Chuyện của mình thì tự giải quyết đi."
Nói xong, anh quay lưng và bước đi.
"Anh hai!"
Cậu bé vội vã chạy theo, ôm chặt lấy cánh tay anh, gần như khóc òa lên: "Em sai rồi! Em sai rồi! Anh không thể tuyệt tình bỏ em ở đây được. Nếu mẹ em mà biết thì em chết mất!"
"Nếu mày dám bôi nước mắt nước mũi lên áo anh nữa, mày cũng sẽ chết đấy."
Cậu bé buông tay ra như bị điện giật. Hoắc Hào Chi ghét bỏ phẩy tay đẩy cậu ta ra, rồi mới quay trở lại.
Xe đua có lực kéo lớn, trên đường công cộng môi trường phức tạp, mỗi lần tăng tốc hay tránh né đều có thể khiến xe mất kiểm soát. Nhưng với đường rộng, ít xe và trên đường cao tốc mới chưa có chướng ngại vật giảm tốc, mà thằng nhóc Từ Tây Bốc này vẫn có thể lái xe thành ra thế này, quả thật là quá xấu hổ.
May mắn là tài xế của Kiều Vi có kinh nghiệm lái xe lâu năm, xử lý tình huống khẩn cấp rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=5]

Chiếc Mercedes S500 phía trước chỉ bị một mảng lớn ở đuôi xe bị lõm xuống, có thể nhìn thấy vài vết nứt. Thực ra, chiếc xe của cậu bé kia còn thê thảm hơn, nửa đầu xe bị hư hại và bốc khói, trong mắt Hoắc Hào Chi đã là một đống phế liệu.
Anh nhẹ nhàng đá vào bánh trước xẹp lép của chiếc xe đua hai cái, nghiêng đầu: "Chi phí sửa chữa, bồi thường sẽ do nó chịu trách nhiệm. Tiền thuốc men, tổn thất tinh thần các người cứ ra giá, nó sẽ xin lỗi một tiếng, chuyện hôm nay coi như xong, được không?"
Theo lý mà nói, nhà họ Hoắc ở tận đế đô, "núi cao hoàng đế xa" nên không thể với tới. Nhưng ở cái địa phương này, e rằng không có ai dám không nể mặt vị công tử bột này.
Lý do không gì khác, nhà họ Hoắc có gốc rễ sâu chỉ cần nhúc nhích một chút, cả ngành sẽ rung chuyển không ai muốn đắc tội với họ. Hơn nữa, thành phố G vốn là đại bản doanh của nhà ngoại Hoắc Hào Chi, công ty đóng tàu Từ Thị. Hai điều này cộng lại, Hoắc Hào Chi dù có chọc thủng một lỗ trên trời ở thành phố G, e rằng cũng không ai dám nói một lời phản đối.
Những điều này Kiều Vi đều biết nhưng cái cảm giác sinh mạng lơ lửng trên ranh giới sống chết vừa rồi, cô nhớ rõ mồn một. Một luồng khí bất khuất nghẹn lại trong lồng ngực.
Cô không ưa dáng vẻ vô tư lự, bất cần đời của người đàn ông này. Cứ như thể sự an toàn của người khác trong mắt anh không đáng bằng một trò chơi.
Không có dấu hiệu báo trước, cô đột nhiên hỏi cậu bé: "Cậu chưa thành niên phải không?"
"Cậu có thể cho tôi xem bằng lái xe của cậu không?" Không nhận được câu trả lời, Kiều Vi quay sang hỏi người đứng trước mặt cậu bé.
Hoắc Hào Chi ngẩng đầu lên.
"Chứng minh thư cũng được?"
Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người xung quanh đều ngừng nói. Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hoắc Hào Chi vẫn thản nhiên đút tay vào túi quần không nhúc nhích. Tuy nhiên, ánh mắt của anh lúc này mới thực sự trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt đen láy nhìn sâu vào đôi mắt của Kiều Vi, như muốn tìm hiểu ý đồ sâu xa của cô.
Đường cao tốc vành đai được xây rất cao, hai bên đều là núi. Mùa đông chỉ còn lại những cành cây trơ trụi. Có một luồng gió lạnh ẩm ướt lùa qua thung lũng, táp vào mặt và mũi đau rát.
"Xem ra tôi không đoán sai."
Khi xuống xe, Kiều Vi không kịp khoác áo khoác. Cô lạnh đến mức răng run lên cầm cập nhưng vẫn cắn chặt răng sau, ưỡn thẳng sống lưng, nở một nụ cười nhạt nhẽo chế giễu: "Cách giải quyết tai nạn của các người thật là giống nhau như đúc."
Dựa vào thái độ của Tịch Việt đối với Hoắc Hào Chi, nếu mẹ của Kiều Vi biết chuyện hôm nay, chắc chắn bà sẽ không bỏ qua. Thậm chí có thể sẽ chỉ vào mũi cô mà giáo huấn nhưng Kiều Vi tuyệt đối không hối hận.
Cô không chỉ thừa hưởng sự tự do, phóng khoáng từ cha mình, mà còn cả sự bướng bỉnh.
Sống trong giới này, đáng lẽ không nên có cái cốt cách không hợp thời như vậy. Nhưng nếu phải cúi mình làm trái ý mình, trong mắt Kiều Vi, điều đó không khác gì tự giày vò lòng tự trọng của bản thân.
"Chú Đàm, gọi điện thoại. Có chuyện gì cứ để cảnh sát đến xử lý công bằng. Cháu không thích giải quyết riêng."
Kiều Vi cúi đầu dặn dò, kéo vạt áo lại, khoanh tay ôm lấy chiếc áo khoác len, bước đi định quay về xe để tránh gió.
Nhưng đi được hai bước, cổ tay cô đã bị nắm lại.
Lực giữ không mạnh nhưng nhiệt độ trên bàn tay đó rất bức người, giống như hai thế giới băng và lửa so với bàn tay đã lạnh cứng của cô.
Kiều Vi ghét bỏ hất tay anh ra như vướng phải đồ dơ.
"Không cần khuyên nhủ, tôi sẽ không thay đổi ý định xe hỏng đã có công ty bảo hiểm. Sau khi cảnh sát giao thông đưa ra biên bản xác định lỗi, tôi biết các anh có rất nhiều cách."
"Tôi không có ý định khuyên nhủ."
"Vậy xin hỏi còn chuyện gì nữa?"
"Em gái kế của Tịch Việt...?" Anh buông tay, vô tội chớp mắt một cái, rồi lại trở về dáng vẻ bất cần đời: "Tên của cô, tối qua tôi nghe chưa rõ lắm."
"Thế à?" Kiều Vi cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt Hoắc Hào Chi đến cả khóe mi cũng như mang theo vài phần tình ý, cả người anh cứ như một loài thực vật dưới ánh mặt trời, vô cùng ngông cuồng.
Một công tử bột được nuông chiều, lớn lên trong nhung lụa mà không cần phải nhìn sắc mặt người khác, có lẽ rất khó học được cách quan tâm đến cảm xúc của người khác và cũng không hiểu được cách đối xử tôn trọng với mọi người.
"Dù sao chúng ta cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào. Kể cả có nói cho anh biết, anh cũng sẽ nhanh chóng quên thôi." Kiều Vi không nhìn anh nữa, sải bước đi nhanh về phía trước: "Cứ coi như lần này cũng chưa nghe rõ đi."
Giọng nói trầm tĩnh nhanh chóng chìm vào trong gió núi.
Cô quay lưng đi, chỉ để lại một bóng lưng cao gầy, chiếc eo thon gọn.

Bình Luận

0 Thảo luận