Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:46:13
“Tiền viện phí gì cơ?”
Cuối cùng cậu cả cũng chịu cúp máy, đứng ở trên cao nhìn xuống nhếch khóe môi cười, chỉ vào thắt lưng mình: “Tối qua, ngã đấy.”
Anh nói tỉnh bơ, còn làm ra vẻ nghiêm túc, đưa tờ chẩn đoán ra trước mặt cô, cứ như bản thân bị thương nặng lắm vậy.
Kiều Vi không đưa tay, anh cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Không khí trở nên căng thẳng, giằng co.
Ngón tay anh thon dài, ở gan bàn tay còn có một nốt ruồi nâu nhỏ, nhìn đặc biệt bắt mắt.
Lần cuối anh chìa tay ra là hôm diễn hòa nhạc.
Giả vờ giả vịt.
Kiều Vi cụp mắt, nghĩ vậy.
Cô cũng không hiểu vì sao lúc này bản thân lại thả lỏng mà để tâm đến mấy chi tiết lặt vặt chẳng đâu vào đâu.
Ngồi trên băng ghế này suốt cả ngày, cô mặc cho cảm xúc tiêu cực phình to vô độ, cô biết không nên thế nhưng vẫn chẳng thể nào kiểm soát nổi.
Cuối cùng có người ngắt lời, trái lại cô lại thấy nóng ruột muốn trống rỗng đầu óc, chỉ mong thoát khỏi nỗi sợ đang đè nặng.
Trên đời này, e rằng không có gì đáng sợ hơn cái chết chưa kịp lường trước.
“Mô mềm tổn thương, cơ bắp tổn thương, dây chằng tổn thương…”
Nửa ngày Kiều Vi vẫn không chịu nhận, cậu cả dứt khoát xòe chẩn đoán ra, ngồi phịch xuống ghế cạnh cô. Tự mình lật từng trang, đọc từng mục cho cô nghe, còn tiện tay lược bỏ hết mấy chữ như “nhẹ”.
Thế nhưng đọc xong, sự thờ ơ của Kiều Vi lại khiến anh cực kỳ khó chịu.
“Cô có nghe cho nghiêm túc không?”
Kiều Vi gật đầu, thậm chí chẳng buồn ngoảnh mặt nhìn anh, ánh mắt vẫn thẳng tắp về phía bên kia đường.
“Bao nhiêu?”
Cô nói với giọng khàn khàn như đang cảm, lạnh buốt tựa gió mùa đông vút qua, xen lẫn những mảnh băng vụn.
Mái tóc búi cao rối, vài lọn buông xõa xuống má, vành tai trắng muốt, ngay cả chân mày lẫn ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
“Cái gì cơ?” Hoắc Hào Chi hơi khựng lại.
Đèn xanh bên đường vừa bật sáng.
“Bao nhiêu tiền?” Kiều Vi đứng dậy, bước thẳng qua bên kia.
Hoắc Hào Chi lập tức đuổi theo, cau mày: “Tôi trông giống cái loại có thể bị mấy đồng bạc mua đứt chắc?”
Có lẽ vì tức giận, giọng anh bỗng cao vút.
Người đi đường thi nhau liếc nhìn, ánh mắt đầy ẩn ý, rõ ràng trong đầu cứ tưởng tượng anh thành một tên trai bao bị quý bà nhiều tiền đá, còn đang giãy giụa hấp hối.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Mọi người trên vạch sang đường lập tức rụt cổ, giả vờ như chẳng hề có chuyện gì.
Cậu chủ Hoắc càng thêm bực bội.
Anh vừa nạt nộ vừa năn nỉ, đủ đường mới lừa được ông bác sĩ già râu tóc bạc phơ đóng dấu, lấy cho bằng được tờ chẩn đoán, vậy mà từ đầu đến cuối con nhỏ gây chuyện Kiều Vi chẳng buồn để ý anh nói gì.
Cô chẳng hề có chút áy náy nào.
Ngay cả trả lời cũng chỉ qua loa cho xong.
Trước nay chỉ có anh hời hợt với người khác, chứ kẻ dám thản nhiên đối xử hời hợt với anh như vậy, đây là lần đầu tiên.
Khi dòng xe ngoài đường bắt đầu lưu thông, Kiều Vi đã đứng trước máy ATM, cúi đầu nhét thẻ vào rồi nói: “Đưa số tài khoản cho tôi.”
“Không cho.”
Cuối cùng Kiều Vi cũng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh, như thể muốn nhìn cho rõ rốt cuộc anh định giở trò gì.
Hoắc Hào Chi không hề chịu thua, thẳng mắt nhìn lại.
Một giây, hai giây.
Kiều Vi thu ánh mắt về, rút thẻ ra rồi nhét tay lại vào túi áo khoác.
“Là anh không cần đó.” Cô thẳng bước lướt qua anh, đi ra ngoài.
Hoắc Hào Chi thật sự tức giận rồi.
“Tôi nói cái eo của tôi gãy luôn rồi, là do cô làm đó!”
Kiều Vi coi như không nghe thấy.
Có lẽ cô đã quen rồi, lần nào cũng quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng.
“Cô mà còn đi nữa thì tôi sẽ…” Hoắc Hào Chi hậm hực lầu bầu một câu, vốn chẳng nghĩ Kiều Vi sẽ nghe thấy.
Ngay khi anh tưởng rằng lần này cô cũng sẽ chẳng ngoái đầu lại thì người phụ nữ kia bất ngờ khựng bước, quay đầu nhìn anh.
“Anh sẽ làm gì?”
Trời rất lạnh, Kiều Vi quấn chặt mình trong chiếc áo phao đen, dáng người vẫn gầy guộc, lúc mở miệng nói, từ hơi thở cuối cùng thoát ra một làn khói trắng trong không khí.
Đôi mày liễu khẽ nhướng, đường nét thanh mảnh, không quá đậm giống như nhíu lại mà lại không hẳn là nhíu.
Làn da trắng mịn như thứ sữa mà hồi nhỏ anh từng ghét cay ghét đắng, ánh mắt thì sâu như hồ lạnh trong núi, mang theo hơi băng giá nhưng vẫn trong veo lạ thường.
Cô không hề son phấn, cặp môi mỏng hình thoi phớt màu nhạt.
Càng nhìn anh lại càng thấy thuận mắt.
Hoắc Hào Chi lùi về sau hai bước, thoáng chốc không thốt nên lời.
Anh bỗng nhận ra, thì ra “băng cơ ngọc cốt” vốn là để miêu tả một con người.
Ý nghĩ ấy còn chưa kịp lan ra, cậu cả đã nghe thấy cô cau mày, hỏi anh:
“Ngày nào anh cũng rảnh rỗi đến thế sao?”
“Nếu thật sự gãy lưng thì ngoan ngoãn nằm trên giường mà dưỡng, đừng phí sức chạy nhảy khắp nơi.”
Nói xong, Kiều Vi lập tức quay lưng sải bước đi thẳng, lần này tuyệt nhiên không hề ngoái lại.
Hoắc Hào Chi phải mất mấy giây mới hoàn hồn.
Má nó!
Má nó! Má nó!
Đây là lần thứ hai cô chặn họng anh đấy à? Lần trước thì mắng anh ngu, lần này lại vả thẳng mặt như thế?
Cô thật sự, hoàn toàn, chẳng coi anh ra gì!
Hoắc Hào Chi tức tối định lao theo nhưng chân vừa nhấc đã bị một giọng nói từ bên kia đường gọi lại.
“Này cậu, đồ của các người rơi dưới ghế kìa, có lấy không?”
Anh khựng lại, nhìn kỹ thì thấy trong tay bà lao công là một phong bì giấy nâu phẳng lì, in rõ logo bệnh viện, trông như loại thường dùng để đựng phim chụp.
Nhưng anh đâu có chụp phim gì.
Hoắc Hào Chi vừa định lắc đầu thì bỗng nhớ ra rằng có lẽ đó là đồ của Kiều Vi.
Lúc nãy anh ngồi cạnh cô, bà lao công vẫn quét dọn ngay đó, chắc tưởng họ là một đôi.
“Đưa tôi đi.”
Anh nhận lấy tấm phim chụp X-quang, quả nhiên thấy tên Kiều Vi in ngay trên bìa.
“Là của hai người à?”
“Đúng, của chúng tôi.”
Anh cám ơn, khóe mày nhướng lên đầy đắc ý, lật qua lật lại phong bì, đoán xem Kiều Vi có quay lại tìm hay không.
Bà cụ lại tưởng hai người là người yêu, cãi nhau nên cô gái mới bỏ đi trong cơn giận dỗi, trông đáng thương, bèn lắm lời nói thêm: “Con bé này ngồi ở đây cả ngày rồi, thế mà lúc đi lại chẳng biết mình làm rơi đồ.”
Hoắc Hào Chi lập tức nắm được từ then chốt trong câu nói đó: “Ngồi cả ngày?”
“Chứ còn gì nữa, hơn chín giờ sáng tôi đến đây là cô ấy đã ngồi ở đó rồi, trời thì rét cắt da cắt thịt mà chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng biết chờ ai.”
Giờ đã sắp đến bữa cơm chiều, tính ra cũng phải bảy tám tiếng đồng hồ rồi.
Sao có thể chứ? Bộ đi tu nhập định à?
Theo bản năng, Hoắc Hào Chi cảm thấy khó mà tin nổi nhưng chẳng hiểu vì sao trong đầu lại bất giác hiện lên dáng vẻ vừa nãy của cô.
Khi ấy Kiều Vi như đang ngẩn người, nét mặt trầm tĩnh, nghiêm trang, quả thực giống hệt lời bà cụ nói, bất động đến lạ. Ngay cả khi một người sống sờ sờ như anh cứ nhìn chằm chằm mãi mà cô cũng chẳng hay biết.
Có gì đó không hợp lý…
Trong túi giấy nhét đủ thứ, lại còn khá nặng, anh tiện tay lắc nhẹ, lập tức nghe thấy tiếng phim nhựa va chạm khe khẽ vang lên bên trong.
Mở ra xem thử không?
Hoắc Hào Chi còn chưa kịp gạt đi cảm giác ngượng ngập vì lỡ dòm trộm chuyện riêng của người khác thì keo dán ở đáy túi giấy quá kém, mới lắc một cái mà bệnh án cùng phim ảnh đã rơi lả tả khắp đất.
Không thể nào chứ?
Nếu ngay lúc này Kiều Vi quay lại, chẳng phải anh sẽ lại để cô nắm được nhược điểm sao.
Ngoài đường gió lớn, chỉ sơ sẩy một chút là giấy tờ bị cuốn đi mất, nghĩ đến đó, cậu chủ Hoắc vội vàng cúi xuống, luống cuống nhặt từng tờ, phủi sạch bụi rồi nhét vội vàng vào túi giấy.
Nhặt đến tờ cuối cùng thì hóa ra lại là phiếu kết quả nội soi dạ dày của Kiều Vi.
Hoắc Hào Chi liếc qua, định nhét vào nhưng khi vừa nhét đến nửa chừng thì bàn tay bỗng khựng lại.
Trong đầu anh chợt thoáng qua gương mặt ngày hôm đó của Kiều Vi, mồ hôi lạnh lập tức rịn ra, thấm ướt cả người.
Không lẽ cô thật sự mắc bệnh nghiêm trọng?
Anh rút tờ báo cáo kia ra lần nữa.
Anh lướt thật nhanh qua những thuật ngữ chuyên môn và phần kết quả thăm khám mà không tài nào hiểu nổi, cuối cùng ở mục ý kiến chẩn đoán, Hoắc Hào Chi chỉ nhìn thấy bốn chữ “ung thư dạ dày”.
Anh sợ mình đọc nhầm, còn dùng ngón cái ra sức chà mấy lần lên dòng chữ đen ấy nhưng nội dung trước mắt vẫn chẳng hề thay đổi.
Trong lòng anh chấn động, tim đập thình thịch loạn nhịp.
Soạt!
Đống phim ảnh vừa nhặt xong lại bị hất tung ra, Hoắc Hào Chi vội kéo hết những tờ có chữ ra, lần lượt dò từng chữ một.
Đến khi nhìn lại tờ cuối cùng, anh mới buông tay xuống.
Quay đầu nhìn về hướng Kiều Vi vừa rời đi, anh bỗng không biết phải làm sao để đuổi theo.
Anh… Rốt cuộc vừa rồi đã làm gì thế?



[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=14]

Bình Luận

0 Thảo luận