Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 6: Chương thứ nhất

Ngày cập nhật : 2025-11-02 15:10:37
Vừa về tới nhà thì điện thoại của mẹ Kiều đã gọi tới ngay.
“Kiều Vi, rốt cuộc con đang làm cái gì, dạy con lâu như vậy rồi mà còn chưa có ý thức về thời gian sao?” Trong giọng nói bình tĩnh của bà ẩn chứa một cơn giận dữ: “Con xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Từ bệnh viện đi ra vẫn như mọi lần đều không thoải mái, Kiều Vi ôm bụng, đổi sang tay trái cầm điện thoại. Nhẹ nhàng giải thích sơ qua về việc tai nạn giao thông: “Trên đường xảy ra tai nạn nên trễ giờ.”
“Có bị thương hay không?” Giọng mẹ Kiều có chút cao gần như không thể nhận ra.
“Không sao.”
Bên kia giường như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy bây giờ con tự mình xử lý gọn gàng rồi đi tới đây, trong vòng 45 phút nữa mẹ muốn thấy con xuất hiện ở cửa phòng hòa nhạc.”
“Biết rồi.”
Kiều Vi nhắm mắt, trầm giọng trả lời.
___
Kiểu tóc thì không kịp làm, A Nguyên chỉ kịp buộc cho cô thành kiểu tóc đuôi ngựa. Dùng thời gian nhanh nhất để trang điểm nhẹ, phủ một lớp phấn mỏng và mịn, kẻ lông mày cong nhẹ, tô thêm cho đôi môi một chút son hồng.
Cũng may Kiều Vi vốn xinh đẹp trời sinh, khí chất cao quý trầm tĩnh, dù như nào thì khi xuất hiện trước mặt người khác cũng không thất lễ.
Trợ lý cầm bộ lễ phục đã chuẩn bị sẵn đến, váy dạ hội phối cùng khăn choàng lông. Kiều Vi nhìn thoáng qua liền rời tầm mắt.
“Đổi qua bộ nào đơn giản một chút.”
Nhìn rất chói mắt, cũng quá phô trương rồi.
Trợ lý của A Nguyên mấp máy môi không dám trả lời, nếu mặc giản dị quá nhất định giám đốc Kiều sẽ không hài lòng.
Vẫn là phải để A Nguyên ngẩng đầu lên phân phó: “Nghe theo cô chủ. Đi tới phòng thay đồ lấy bộ váy trắng kia đến đây, phối với chiếc túi da dê màu xanh nhạt, lát nữa ra ngoài mặc thêm áo khoác là không lạnh nữa.”
Trợ lý vừa chuẩn bị chạy đi thì bị A Nguyên gọi lại ghé vào tai nói mấy câu.
Hôm nay Kiều Vi trang điểm không còn yên tĩnh như mọi khi, thỉnh thoảng lại cúi người. Trong giới này ai cũng là người tinh ý, A Nguyên tự nhiên đoán ra dạ dày của cô khó chịu, có lẽ là đến kỳ rồi.
Khi túi sưởi tay được đưa tới tay Kiều Vi, cô chỉ đi mỗi đôi bốt ngắn, A Nguyên liền dán thêm mấy miếng sưởi ấm vào bên trong áo khoác của cô.
Cô chủ này vốn sợ lạnh, vừa đến mùa đông tứ chi giống như đóng băng.
“Cảm ơn.”
“Mấy đồ này cũng không phải của tôi, tôi cũng chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi.” A Nguyên cười rộ lên.
Kiều Vi cũng ngầng đầu lên nhìn về phía cô ấy nở một nụ cười, cười xong lại cảm thấy có hơi mỉa mai.
Ngay cả người ngoài còn nhớ rõ chuyện này, vậy mà mẹ cô làm thế nào cũng không nhớ được. Có lẽ dù có nhớ rõ, cũng sẽ khinh thường mà tuyệt đối không chịu phí thời gian làm việc đó.
Kiều Vi vừa kịp đến nơi ngay trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu. Đa số bộ phận người nghe đều đã ngồi vào vị trí, ngoài đại sảnh buổi hòa nhạc lúc này khá yên tĩnh.
“Ai?”
“Tống Thường Huệ.”
“Bà cụ Tống?” Kiều Vi có hơi bất ngờ.
Người này quả thật cô có quen, quen qua sách giáo khoa. Là một trong những nghệ sĩ đàn piano kiêm nhà soạn nhạc thuộc lứa đầu tiên nổi tiếng nhất trong nước, cái tên này đối với những người học nhạc mà nói như sấm rền bên tai.
“Phía nhà đầu tư thì cứng đầu không tiếp thu gì cả, nhưng tôi nghe nói ông ấy là người rất có hiếu, vậy thì chỉ còn cách đánh vào những người ở bên cạnh ông ấy thôi.”
Nói như vậy, bà cụ Tống là mẹ của nhà đầu tư lớn.
Hình như mẹ Kiều đã gặp phải trở ngại, nói đến đây liền cau mày: “Chỗ ngồi của chúng ta sát cạnh nhau, đến lúc đó con chỉ cần nói những đề tài mà bà ấy hứng thú, tiếp lời với bà ấy là được. Nhân cơ hội này làm quen đi, những việc còn lại để mẹ tự lo.”
Bên phía thằng nhóc Tịch Việt chẳng hé ra chút tin tức nào, cũng không biết lão già kia đã ngầm giúp nó bao nhiêu. Đã không có ai chống lưng thì bà đành tự nghĩ cách thôi.
Lần này một khi tiền vốn được rót vào hạng mục, bà sẽ là người có công lớn nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=6]

Đến lúc đó nhắc lại chuyện thay đổi quyền cổ phần, thì ngay cả hội đồng quản trị cũng sẽ không thể viện ra lý do gì để thoái thác nữa.
Bà thỏa sức tưởng tượng, Kiều Vi lại cười chế giễu nói: “Mẹ thật sự đánh giá con quá cao, con làm gì có bản lĩnh mà đi bắt chuyện với người ta chứ.”
“Kiều Vi.” Bà quát lên với vẻ không vui: “Cho con học âm nhạc nhiều năm như vậy là uống phí à? Vả lại, ngay cả một chút mánh khóe cơ bản trong giao tiếp mà con cũng không biết?”
Đúng thật là không biết.
Kiều Vi quay đầu đi không nói thêm gì nữa, lại thấy mẹ Kiều nói tiếp: “Nếu không được thì cứ nhắc tới tên ba con ra, hồi trước khi ông ta còn dạy học từng có vài phần giao tình với bà ấy.”
Lời này vừa nói ra, khóe môi Kiều Vi nở một nụ cười châm chọc liền cứng lại, bước chân chậm dãi dừng lại.
“Con lại giở cái tính trẻ con gì nữa thế?”
“Đừng bao giờ nhắc tới tên của ba con nữa.” Trên mặt Kiều Vi không còn ý cười.
Bà không xứng.
Cô rút tay ra khỏi khuỷu tay của mẹ Kiều, nhanh chóng bước lên phía trước, không ngoảnh đầu lại mà để bà lại phía sau.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Kiều Vi đối chiếu số ghế trên vé rồi tìm được chỗ ngồi của mình ở hàng phía trước tầng hai. Vị trí ở ngay chính giữa, là khu vực có hiệu quả âm thanh tổng thể tốt nhất.
Buổi biểu diễn của Dàn nhạc Giao hưởng Chicago, vậy mà mẹ Kiều vẫn có thể lấy được vé ghế chỉ định, chắc hẳn đã phải tốn không ít công sức.
Trong đại sảnh mở điều hòa, lúc này khu vực khán phòng ánh đèn bắt đầu chớp tắt lúc sáng lúc tối, trong năm phút nữa sẽ bắt đầu diễn tấu.
Kiều Vi dò tìm chỗ để ngồi xuống, để áo khoác vắt ra đằng sau, mới vừa ngồi ổn định bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Ngồi thẳng sống lưng, cô nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải liền trực tiếp va vào một ánh mắt đen nhánh.
Gặp quỷ rồi!
Kiều Vi trợn tròn mắt, cái vé này đáng lẽ phải ngồi bên cạnh là bà cụ Tống chứ?

Đèn đúng lúc này bật lên trong chớp mắt, người đàn ông dường như thấy biểu cảm của cô làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, hơi tinh quái mà chống khuỷu tay lên tay vịn ghế chỗ cô ngồi, khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại.
Khoảng cách gần như vậy, Kiều Vi có thể nhìn thấy rõ ngũ quan tuấn tú của anh ta, làn da trắng nõn trơn bóng, lông mi dài quá mức.
Ánh sáng gợn sóng lưu chuyển, ở khóe mắt và đầu mày thậm chí còn có thể nhìn ra vài phần trong trẻo như trẻ con chưa am hiểu đời người.
Chẳng qua Kiều Vi đã hiểu rõ, đây chỉ là biểu hiện giả dối.
Bởi vì ngay giây sau, người đàn ông liền nhàn nhã mà ung dung nhấc khóe môi lên, giọng trầm thấp lười biếng cười nói: “Như vậy đây là trường hợp tình cờ gặp, quả thật so với ban nãy vui hơn nhiều.”
“Thật khéo nha, em gái của Tịch Việt.”
Cũng không biết anh ta nói vậy rốt cuộc là cố ý hay vô tình, tóm lại thì Kiều Vi đã bị chọc phải. Vừa đúng lúc, mẹ Kiều cũng tìm được chỗ ngồi, đặt túi sách bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Không khéo, cô ngồi đây với mục đích không trong sáng.
Đèn ngừng chớp, khuôn mặt Kiều Vi hoàn toàn nóng rực trong bóng tối.
“A Hào, gặp được người quen sao?”
“Vâng, bà nội.”
Kiều Vi nghe được anh ta thấp giọng trả lời.
Trong sách giáo khoa lịch sử âm nhạc cận đại chỉ nói về hành trình thuở niên thiếu, hoàn cảnh sáng tác và thành tựu âm nhạc của các nhạc sĩ, nhưng lại hiếm khi nhắc đến nơi họ đi đến sau cùng.
Đến lúc tuổi già bà cụ Tống sống ẩn dật không ra ngoài, Kiều Vi không ngờ một đại nhạc gia như bà ấy lại kết hôn với giới nhà giàu. Đương nhiên lại càng không biết, cháu trai của bà ấy lại chính là cậu công tử nhà giàu mà cô đã vô tình đắc tội vào chiều này.
Lúc này mẹ Kiều cũng nghiêng người ghé sát lỗ tai cô hỏi: “Vừa rồi con nói chuyện cùng ai vậy?”
Kiều Vi chỉ cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh làm cô gai cả sống lưng. Cô chỉ ngồi thẳng người vỗ tay mà không trả lời.
Người chỉ huy dàn nhạc bước lên sân khấu, lời nói tiếp theo của mẹ cô bị bao phủ trong tràng pháo tay vang khắp khán phòng hòa nhạc.

Bình Luận

0 Thảo luận