Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tường Vi Nhỏ

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:47:45
Ở thành phố G càng lâu, không hiểu sao Hoắc Hào Chi lại càng thấy bực bội, mấy ngày liền ngay cả chuyện vui chơi cũng chẳng buồn hứng thú, sáng sớm đã chạy đến trường đua ngựa.
Trường đua ngựa Tây Đình vốn do ông cố bên ngoại của Hoắc Hào Chi bỏ tiền xây dựng, năm xưa còn được xem là sính lễ khi bà nội gả đi. Về sau nghe tin cháu trai ở nước Anh đoạt quán quân cưỡi ngựa, bà ấy lập tức vui vẻ chuyển hẳn sang tên Hoắc Hào Chi.
Đất đai ở thành phố G đắt như vàng, trường đua ngựa này suốt gần nửa thế kỷ không ngừng mở rộng, xây thêm khán đài, cải tạo đường đua, thậm chí từng tổ chức không ít giải quốc tế, giá trị tất nhiên đã khác xưa rất nhiều. Ba anh từng mấy lần muốn tiếp quản nhưng lại không định giao cho cậu con trai chẳng ra gì này quản lý. Trớ trêu thay, bà cụ từ trong ra ngoài chỉ coi mỗi cháu trai là bảo bối của bà ấy, ngay cả con ruột cũng chẳng để tâm, tất cả đều bị gạt đi.
“Cậu chủ Hoắc, lâu vậy rồi cậu không về đế đô, thật sự không sao chứ?” Nghiêm Khôn khoanh tay tựa vào trường đua ngựa, lấy làm lạ hỏi: “Tính ra cũng hơn hai tuần rồi nhỉ?”
Hoắc Hào Chi cúi đầu chăm chú cho ngựa ăn cỏ tươi vừa được chuyển đường không từ Mỹ về, lơ đãng đáp cho qua: “Không cần tớ quay lại, tự khắc sẽ có người sốt ruột tìm đến, cứ chờ mà xem.”
Nghiêm Khôn thăm dò: “Vì chuyện dự án nhà họ Tịch?”
Hoắc Hào Chi không trả lời mà ngẩng đầu, đổi chủ đề: “Chạy vài vòng không?”
Nghe có cơ hội ra sân, con ngựa thuần chủng màu trắng lập tức dựng tai, móng trước khẽ nhấc lên, hừ mạnh một tiếng.
Có người vội mở cửa chuồng cho nó.
Nghiêm Khôn bực bội: “Thôi đi, ai dám chạy với quán quân cưỡi ngựa như cậu, tự cậu chơi đi.”
“Chán thật.” Hoắc Hào Chi đeo găng, vỗ nhẹ hai cái lên lưng ngựa, dắt ra chỗ nắng rồi tung người lên yên.
Dây cương vừa kéo, giày cưỡi ngựa khẽ thúc, con ngựa màu trắng lập tức phóng như bay, bờm mượt tung lên, cảnh vật hai bên ào ào lùi lại phía sau.
Nghiêm Khôn nhìn theo bóng lưng anh khuất dần mà thở dài.
Nói là bạn bè nhưng nhiều khi chính anh ấy cũng chẳng hiểu rốt cuộc Hoắc Hào Chi đang nghĩ gì.
So với nhà họ Hoắc thì nhà họ Nghiêm vốn chẳng thể sánh bằng. Tuy cũng lắm chuyện đau đầu nhưng đám phụ nữ bên ngoài của ba anh ấy cùng mấy đứa con riêng, ai nấy đều bị mẹ anh ấy trị cho ngoan ngoãn. Còn nhà họ Hoắc thì khác, từ ngày hai mẹ con kia được ba Hoắc Hào Chi đích thân đưa vào cửa là đủ thấy họ tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Mấy năm nay danh tiếng của anh cả nhà họ Hoắc vang xa ra ngoài, ngược lại lại biến cậu chủ Hoắc thành một kẻ ăn chơi lêu lổng suốt ngày.
Dù đúng là Hào Chi ham chơi nhưng nhờ có bà nội chống lưng, anh chưa từng thiếu thốn gì và vẫn sống thoải mái. Dù sao tài sản đứng tên hiện giờ cũng đủ tiêu xài mấy đời, biết đâu Hào Chi thật sự chỉ muốn sống như một công tử rảnh rang?
Nghiêm Khôn không hiểu, trong mắt anh ấy thì rõ ràng Hào Chi là một người vô cùng thông minh.
Cùng học cờ vây, chỉ có anh đạt đến bát đẳng, cùng học cưỡi ngựa, chỉ có anh giành quán quân, chỉ là anh lại chẳng chịu bỏ chút tâm sức nào cho chuyện làm ăn, từ ngày về nước đến nay cũng chưa từng thấy anh động tay vào việc chính.
Nếu anh ấy có được tố chất như Hào Chi thì nhất định sẽ khiến nhà họ Hoắc long trời lở đất, hả được cơn tức này mới thôi.
Mới mười lăm phút, Hoắc Hào Chi đã cưỡi ngựa chạy một vòng rồi quay về, ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn xuống, mở miệng: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” Mí mắt Nghiêm Khôn còn chẳng thèm nâng lên, tỏ vẻ không mấy để tâm.
“Tớ có một người bạn… Không, ý tớ là làm thế nào để nói chuyện với người khác, làm thế nào để cho cô ấy vui hơn?”
“Ôi chao!” Nghiêm Khôn ngẩng đầu, đánh giá anh một lượt rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ủa, cậu chủ Hoắc si tình rồi à? Định cưa cô nào mà bỗng nhiên nghiêm túc thế?”
“Bớt lảm nhảm đi, hỏi thì trả lời.” Hoắc Hào Chi mất kiên nhẫn.
“Hỏi người ta còn không biết hạ giọng một chút, cậu đứng cao thế, tớ còn chẳng nghe rõ cậu nói gì…”
Hoắc Hào Chi dứt khoát nhảy xuống ngựa, khoanh tay nhìn chằm chằm anh ấy.
“Chuyện này dễ thôi.” Nghiêm Khôn tranh thủ đưa tay sờ mũi con ngựa cưng của anh: “Cậu lái chiếc xe ngầu nhất trong gara đi đón, nếu cô ấy vẫn dửng dưng thì cứ nói thẳng cậu họ Hoắc. Không biết thì bảo cô ấy tra tên cậu trên mạng, xem có cô nào mà không xiêu…”
Âm thanh bị nuốt chửng trong tiếng hí chói tai của con ngựa màu trắng thuần chủng. Nó ngẩng cao đầu kiêu ngạo, làm Nghiêm Khôn giật bắn lùi mấy bước.
“Đệt, cậu chủ Hoắc, con ngựa này của cậu muốn hù chết tớ à.”
“Đáng đời.” Hoắc Hào Chi dắt ngựa đi thẳng qua người anh ấy: “Toàn đưa mấy ý vớ vẩn.”
Kiều Vi chẳng những biết rõ tên anh mà còn coi anh như gió thoảng, không thèm đoái hoài.
Nghiêm Khôn lì lợm bám theo: “Tớ nói cho cậu biết, theo đuổi phụ nữ kiêng kỵ nhất là bám dai rồi lười nhác, quan trọng là phải âm thầm toát ra hormone, để cô ấy nhìn thấy điều kiện của cậu, bị thu hút rồi tự khắc sẽ chủ động lao vào…”
Cuối cùng Hoắc Hào Chi cũng hiểu vì sao mỗi tình yêu đích thực của Nghiêm Khôn đều là mấy cô công chúa ở hội quán.
“Cậu có hiểu tớ hỏi gì không?” Hoắc Hào Chi tháo mũ bảo hiểm, ném về phía anh ấy: “Tớ vừa hỏi cái gì?”
Nghiêm Khôn nhớ ra ngay, đắc ý vỗ tay: “Thì tặng quà chứ còn gì, muốn phụ nữ vui thì phải chọn đúng món hợp ý cô ấy.”
Nghe ra thì cũng không hẳn quá vô lý.
Lần trước lúc rời đi, dường như Kiều Vi rất giận, tặng cô một món quà coi như xin lỗi cũng chẳng quá đáng.
Hôm đó Kiều Vi hỏi anh muốn gì?
Thật ra Hoắc Hào Chi cũng không rõ mình muốn gì, ở Kiều Vi chẳng có thứ gì để anh ham muốn, chỉ là cảm giác nói chuyện với cô lại thú vị lạ thường. Kiều Vi giả vờ nghiêm trang, Kiều Vi nổi giận, Kiều Vi chửi người, tất cả đều chẳng giống với bất kỳ ai khác.
Hứng thú này đến đột ngột nhưng ngày thường anh vốn vẫn dễ bị cuốn hút bởi một món đồ chơi, một dự án hay một môn thể thao nào đó rồi khi hứng qua đi thì cũng nhạt dần.
Chỉ là lần này anh biết Kiều Vi mắc bệnh.
Anh cũng chẳng nói rõ trong lòng là cảm giác gì, vừa tiếc nuối lại vừa hụt hẫng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=18]

Hai hôm nay anh đều không buồn ra ngoài, nghĩ rằng không nên trêu chọc cô nữa, cố gắng phân tán sự chú ý sang trò khác nhưng thế nào cũng thấy chán chường vô vị.
Anh im lặng đi trước, sự tò mò của Nghiêm Khôn càng lúc càng dâng lên.
“Rốt cuộc cậu để ý cô nào thế… Nói đi chứ, mới bốc đúng thuốc được phải chứ?”
Hoắc Hào Chi xoay người lên ngựa, cụp mắt liếc anh ấy một cái rồi đáp: “Liên quan quái gì đến cậu, tớ tự chơi.”
Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên, người cũng đã đi xa, chỉ còn Nghiêm Khôn đứng lại lầm bầm, thằng này đúng là nhớ dai.
Sáng sớm mồ hôi toát ra trên lưng ngựa, Hoắc Hào Chi sảng khoái tắm một trận, đang định về nhà thì quản lý nghe tin anh tới, vội vã chạy lại.
“Cậu chủ Hoắc, may mà anh đến, tôi còn định gọi điện cho anh.”
“Có chuyện gì?”
“Vừa rồi bên thành phố báo tin, nói trường đua ngựa của mình nằm trong phạm vi giải tỏa để xây khu thương mại mới.” Sắc mặt quản lý nghiêm trọng: “Nếu quy hoạch này thật sự được thông qua, e là chẳng bao lâu sẽ phải chuẩn bị di dời…”
“Điên rồi à.” Hoắc Hào Chi cười khẩy: “Thật nghĩ cái gọi là trung tâm thương mại chỉ cần quy hoạch, duyệt đất, bán đất là dựng lên được chắc?”
Khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc do người tiền nhiệm ném cả đống tiền xây nên vẫn còn là bài học nhãn tiền kia.
“Chuyện này là tập đoàn nào đứng ra?” Hoắc Hào Chi tiện tay quăng cái khăn đang lau tóc.
“Nghe nói là Hoàn Hải…”
“Hay thật, muốn lấy tiền nhà tôi để phá luôn trường đua ngựa của tôi à?”
Khóe môi Hoắc Hào Chi như vương một nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Tối hôm đó, Kiều Vi về nhà lấy đồ thay, cố tình tránh bữa cơm, nghĩ giờ này chắc phòng khách chẳng còn ai. Ai ngờ bữa tối nhà họ Tịch hôm nay vẫn chưa tan.
“Vi Vi, em về rồi.” Tịch Việt là người đầu tiên nhìn thấy cô.
Người làm vội vàng thêm bát đũa, mẹ Vương đi tới định xách túi và áo khoác.
Kiều Vi lễ phép gọi một tiếng rồi lắc đầu từ chối, không buông tay: “Không cần bày đâu, con đã ăn ngoài rồi.”
Đúng lúc cất lời, cô mới chạm phải ánh mắt Hoắc Hào Chi từ bàn ăn quay sang nhìn mình.
Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng ăn, gương mặt anh hiện rõ những đường nét sâu sắc, khóe môi vương nụ cười lười nhác.
Lại mời cái cậu công tử ăn chơi này đến ăn cơm, chẳng trách giờ giấc cũng chẳng theo nề nếp thường ngày.
Ánh mắt vừa chạm nhau, Kiều Vi là người đầu tiên né tránh.
“Trong trường còn chút việc, con lên lầu thu ít đồ trước, mọi người cứ ăn đi.” Cô xoay người bước lên tầng, không buồn nhìn sắc mặt mẹ Kiều, bởi trước mặt người ngoài thì dù thế nào bà cũng phải cố giữ nụ cười.
Những ngày qua cô không về, lại chẳng bắt máy, hẳn bà đã tức giận đến cực điểm.
Đồ đạc không nhiều, chỉ chừng mười phút, Kiều Vi đã xách hành lý xuất hiện ở đầu cầu thang.
Bước chân khẽ khàng xuống lầu, lờ mờ nghe thấy tiếng trò chuyện từ phòng ăn, lọt vào tai đầu tiên là giọng nói thản nhiên của Hoắc Hào Chi.
“Ngại quá ạ, bình thường cháu vốn không để tâm mấy chuyện này, nếu mục đích của bữa tối hôm nay là vì việc đó, e rằng sẽ làm ngài phải thất vọng rồi.”
Bác Tịch bật cười ha hả, lại tiếp nối mấy câu phủ nhận xã giao.
Nghe như sắp cáo từ, Kiều Vi bước nhanh hơn.
Nếu để Hoắc Hào Chi ra cửa trước, tối nay e rằng cô chẳng đi được.
Quả nhiên vừa xuống đến nơi anh đã được hai ba con tiễn ra tận cửa phòng khách.
“Vi Vi, con chờ một chút.” Mẹ Kiều mỉm cười gọi: “Mẹ còn vài lời muốn nói với con.”
Kiều Vi siết chặt chiếc túi trong tay, khựng lại rồi chậm rãi quay người: “Con phải về trường, có gì để hôm khác nói đi ạ.”
“Tối nay ông Đàm không có ở đây, cũng không có xe, hơn nữa mai đưa con đi thì vẫn kịp.”
“Để cháu đưa cô ấy.” Hoắc Hào Chi bất chợt xen lời.
Câu vừa thốt ra, vẻ ngạc nhiên lập tức hiện rõ trên mặt mọi người.
Anh nhận lấy áo khoác từ tay người làm, gấp gọn rồi vắt nơi cánh tay, trầm giọng giải thích: “Cháu phải qua thăm bà nội, tiện đường đi ngang nội thành, thuận đường.”
Nghe thì có lý nhưng ai ở đây chẳng biết Hoắc Hào Chi vốn lười dính vào chuyện phiền phức.
Ánh mắt Tịch Việt dừng trên hai người mấy giây rồi cất tiếng: “Để anh…”
Lời còn chưa dứt, ba anh ấy đã kịp thời ngắt ngang: “Thế thì càng hay, làm phiền cháu rồi.”
Khóe mắt Hoắc Hào Chi cong lên: “Không phiền đâu.”
Nói xong anh nghiêng đầu nhìn Kiều Vi, nhướng mày: “Đi thôi?”
Chiếc Cayenne dừng trong sân, chẳng rõ vị công tử này rốt cuộc sắm bao nhiêu chiếc, ngày nào cũng thay mà chưa hề trùng lặp.
Kiều Vi lên xe đóng cửa, nghiêng đầu liếc ra ngoài cửa kính.
“Đi thôi.”
“Đợi đã.”
Hoắc Hào Chi chưa vội nổ máy, tay phải đặt lên ghế phụ, người hơi nghiêng sang.
“Anh làm gì vậy?” Kiều Vi cau mày, thấp giọng quát khẽ, thân thể theo phản xạ rụt lại.
“Cửa của cô chưa đóng chặt.” Hoắc Hào Chi ngẩng đầu nhìn cô, giọng nghe vô tội đến lạ, hàng mi cùng sống mũi gần sát cằm Kiều Vi, đường nét tinh xảo còn hơn cả một cô gái.
“Tôi tự làm.” Kiều Vi lạnh nhạt, đưa tay đẩy anh ra rồi đóng cửa cái rầm.
“Lái xe đi.”
May mà kính xe là loại một chiều, mẹ Kiều đã quay lưng bước vào, đám người hầu cũng không nhìn rõ bên trong, vẫn đứng ở bậc thềm mỉm cười và tiễn khách quý.
Chiếc xe lao vút trong đêm, ánh đèn xa xa trên vành đai cao tốc loang loáng lướt qua.
Kiều Vi vốn luôn giữ hình tượng rất tốt, dù có mệt mỏi thế nào cũng ngồi ngay ngắn thẳng lưng.
Chỉ là vừa ngồi vào xe, cô liền im lặng không nói một lời. Mấy lần Hoắc Hào Chi định mở miệng nhưng vì bầu không khí tĩnh lặng trong xe, lời đến môi lại nuốt xuống.
Nói gì ra cũng thấy không hợp lúc.
Gió bị thân xe xé thành từng luồng sắc bén, tiếng gào thét bị ngăn cách trong khoang xe cách âm kín, đường đi lại bằng phẳng, lần này Hoắc Hào Chi quả thật chịu yên ổn mà lái.
Cuối cùng cũng sắp vào khu vực thành thị, lúc xe cộ xung quanh dần đông lên, Kiều Vi mới mở miệng.
“Thả tôi xuống ở ngã tư phía trước là được.”
“Cô không về trường à?” Ánh mắt anh khựng lại ở chiếc hành lý đặt cạnh chân cô.
“Cậu chủ Hoắc.” Kiều Vi nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Chúng ta quen thân đến mức đó sao?”
Giọng cô lúc nào cũng mang theo chút kiêu ngạo trầm thấp, như gió khẽ lay cành liễu, lại như suối nguồn trong trẻo, vĩnh viễn thong thả chứ chẳng vội vã.
Ngay cả câu “cậu chủ Hoắc” mang theo ý mỉa mai kia, từng chữ cô nhấn rõ ràng nhưng nghe vào lại vô cùng êm tai.
Đúng lúc xe dừng ở đèn đỏ, Hoắc Hào Chi giả vờ không nghe thấy, vui vẻ đạp phanh: “Cô còn xách hành lý bất tiện, đi đâu, tôi đưa cô qua.”
Kiều Vi không định về trường, cũng chẳng có ý tới bệnh viện, còn nếu cứ ở mãi nhà Quý Viên, chú Quý dì Quý chắc chắn sẽ đoán ra cô gặp chuyện gì…
Thực ra cô chẳng có chỗ nào để đi, vốn tính thuê khách sạn nghỉ tạm một đêm.
Chỉ là mấy lời này cô dĩ nhiên sẽ không nói với anh: “Thả tôi xuống ở ngã tư phía trước.”
“Đoạn đó cấm dừng, sẽ bị chụp phạt.” Hoắc Hào Chi nghiêm túc từ chối, Kiều Vi còn định nói thêm thì điện thoại anh reo.
Giờ này đám công tử mới bắt đầu bước vào cuộc sống về đêm, chắc lại có người gọi rủ anh đi, Hoắc Hào Chi vài lần đưa mắt nhìn Kiều Vi rồi lại thu về.
Trong xe chỉ nghe giọng anh thấp xuống, dứt khoát từ chối: “Bên này tôi có việc, tối nay không qua nữa.”
Kiều Vi vẫn nhấn mạnh: “Không cần để ý tôi, anh cứ đi chơi đi, tôi xuống ngay ngã tư phía trước.”
Đầu dây bên kia loáng thoáng có giọng phụ nữ vang lên, lập tức đầy hứng thú: “Ơ, trong xe có người à?”
“Ừ.” Hoắc Hào Chi hạ giọng, đáp qua loa một câu.
“Còn là phụ nữ? Lần đầu đấy, cậu chủ Hoắc!”
Kiều Vi ngồi ngay bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa xuống xe, may là lần này anh đã có dự tính, cất chìa khóa vào túi trước. Đường phố thành thị lúc chạng vạng ồn ào, cũng chẳng lo cô nghe thấy tiếng bên tai nghe bluetooth.
“Xinh không?” Bên kia lại hiếu kỳ gặng hỏi.
Chiếc Cayenne của Hoắc Hào Chi chen chúc trong dòng xe chậm rãi, yết hầu anh khẽ động, len lén nghiêng đầu, liếc sang Kiều Vi đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh đèn đường đỏ quạch, làn da cô trắng mịn như sữa, gương mặt nghiêng dịu dàng, đôi mắt đen láy long lanh như mang ánh sáng, đôi môi hồng nhạt khẽ cong.
Đẹp thật.
Anh thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu.
Gật xong mới nhớ bên kia đâu có nhìn thấy, bèn hắng giọng “Ừm” một tiếng coi như trả lời.
“Đẹp đến mức ngay cả cậu cũng phải khen à?” Giọng bên kia càng thêm hiếu kỳ: “Qua đây đi, cùng chơi, cho mọi người làm quen, sau này có gặp cũng dễ chào hỏi.”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
Cúp máy xong, Kiều Vi lại nhắc đến chuyện muốn xuống xe.
Hoắc Hào Chi nghĩ một lát rồi nảy ra ý, khóe mắt hơi cong: “Cô mang nhiều đồ thế này, bất tiện lắm, tôi đã nói là tiện đường đưa cô đi, sao có thể bỏ cô giữa đường được.”
Đôi mắt đào hoa đa tình, làn da trắng, sống mũi cao thẳng, trời sinh đã mang dáng vẻ công tử ăn chơi, lúc này khóe mắt cong cong, cười lên lại càng sát thương.
“Nếu anh bận thì cứ đi làm việc, đưa tôi đến đây là đủ rồi.” Kiều Vi nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Hoắc Hào Chi lắc đầu, nghĩ ra cách dung hòa: “Thế này đi, cô cứ theo tôi trước, lát nữa qua giờ cao điểm, tôi đưa cô về trường cũng thế thôi.”
Anh vừa dứt lời đã rẽ tay lái ở ngã tư.
Kiều Vi còn chưa kịp phản ứng, xe đã rẽ vào con hẻm tối om.
Cô siết chặt dây an toàn trong tay: “Đi đâu vậy?”
“Ban nhạc của tôi.”
Kiều Vi khựng lại một chút rồi bật cười: “Ban nhạc của anh à?”

Bình Luận

0 Thảo luận