“Viên Viên, đưa kéo cho tớ.”
“Bác gái mà biết chắc sẽ giận lắm đấy, stylist tốn bao nhiêu công mới làm được thế này.” Miệng Quý Viên thì nói vậy nhưng chẳng hề có ý ngăn cản, khóe môi vẫn giữ nụ cười thoải mái, từ dưới sân khấu ném kéo lên: “Đỡ cho chắc nhé.”
Vài tiếng xoạt xoạt khẽ vang, mười đầu ngón tay của Kiều Vi lại trơ trụi, từng mảnh móng bóng loáng rơi xuống nền gỗ sáng loáng.
Như kẻ tha hương lâu ngày, khi về đến gần quê lại bất giác chùn chân, Kiều Vi rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, vậy mà vẫn đứng trước cây đàn thật lâu rồi mới dám cẩn thận lấy nó ra khỏi hộp.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào thân đàn, như thể có một chiếc van trong tim bất ngờ bật tung.
Bao ký ức ồ ạt ùa về, gần như trở thành phản xạ khắc sâu vào tận xương tủy, Kiều Vi mở vai, thu bụng, đứng thẳng lưng, cằm khẽ tựa lên giá đỡ.
“Mỗi lần biểu diễn đều phải mang theo sự kính cẩn.”
Từ khi mới bốn tuổi, ngày đầu tiên cầm cây đàn một phần tám trong tay, ba cô đã dặn như thế.
Chơi violin không chỉ đơn thuần là động tác cơ học đưa cung trên dây mà phải là sự mở rộng của cơ thể, nó cần cất lên cảm xúc của con người chứ không phải kỹ xảo.
Âm thanh ấy là khi dây đàn rung lên, cộng hưởng cùng thân đàn qua không khí, là khúc ca tuyệt diệu của thiên nhiên, là tiếng hát trong trẻo, trữ tình của một thiếu nữ.
Đó phải là một sức mạnh dịu dàng nhưng lại đủ để chạm tới tận sâu trong tâm hồn.
Sau khi chỉnh lại cao độ và từng dây một, cổ tay phải của Kiều Vi cứng đờ đến mức đáng sợ, cô thử kéo trọn vẹn rồi dừng lại.
Dù đã nhiều năm không tập đàn, ngón tay cô thậm chí còn kém linh hoạt hơn cả khi mới năm, sáu tuổi.
Tim cô đập dồn dập nhưng chính bản thân cũng chẳng rõ rốt cuộc đang sợ điều gì.
“Seitz , tiếp theo đi, Vi Vi!” Quý Viên dưới khán đài căng thẳng nhìn cô.
Ánh đèn rực rỡ chói đến mức khiến mắt Kiều Vi nhói buốt, cô dựng đầu ngón tay trái, đệm thịt ngón chạm lên dây đàn lạnh lẽo, lông cung khẽ lướt, giai điệu lại một lần nữa vang lên.
“Vivaldi , chương một.”
Cung đàn chợt khựng, Kiều Vi nghe theo lời cô ấy, lập tức đổi sang bản nhạc khác.
“Chương ba.”
“Dont - Bài tập số mười ba.”
“Rode .”
“Henryk Wieniawski .”
Quý Viên cúi đầu, lật nhanh từng trang bản nhạc, hết tờ này đến tờ khác thay lên giá trước mặt. Kiều Vi cũng nối tiếp không ngừng, hết bản này sang bản khác, kéo đàn chẳng biết mệt mỏi.
Bất kể tiếng đàn hay dở thế nào, trong đại sảnh trống trải này, khi bên tai chỉ còn lại âm thanh của chính mình, lòng cô mới thật sự tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=17]
Giống như những năm tháng ở phòng tập nhạc trường cấp ba, từ tinh mơ đến đêm khuya vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Lo âu, bồn chồn… Đều lùi xa.
Quý Viên từ bản nhạc nhập môn của Kiều Vi, dần lật đến đề thi năm cô thi vào trường trung học phụ thuộc…
Bản của ba cô.
Lần này tay phải Kiều Vi khựng lại, cuối cùng cũng dừng hẳn.
Ngón tay trái từng đốt đều đau nhức khó chịu, đầu ngón bỏng rát như đang cháy.
Từ cổ tay đến cánh tay rồi bả vai, cả cánh tay cô nặng nề, như chỉ cần buông xuống thì sẽ chẳng thể nào nhấc lên nổi, vậy mà cô vẫn không nỡ dừng lại.
Mồ hôi túa đầy trán, từng giọt rơi xuống mắt, trước mắt trắng xóa một khoảng nhưng trong khoảnh khắc đó lòng người lại kỳ diệu lạ thường, bỗng nhiên tĩnh hẳn.
“Còn cần tớ tìm bản nhạc cho cậu nữa không?”
Thực ra Quý Viên đã biết rõ câu trả lời.
Quả nhiên Kiều Vi không đáp, cô khẽ nhắm mắt, mọi âm thanh trong phòng khách dần lùi xa.
Cô chỉ còn nghe thấy hơi thở mỏng nhẹ và nhịp tim khe khẽ của chính mình.
Gió biển lướt qua mặt, sóng nước lăn tăn.
Ngay từ nốt nhạc đầu tiên, sóng đã ào ạt tràn tới, vỗ nhè nhẹ vào bờ, làn gió trong trẻo, thuần khiết mà chan chứa dịu dàng, khúc nhạc trữ tình trên cung âm giai La trưởng khiến người ta đến cả nhịp thở cũng trở nên thoải mái, dễ chịu.
Bản nhạc quen thuộc nhất bao giờ cũng là bản mình thấu hiểu sâu sắc nhất.
Giống như viên kẹo sô-cô-la ngày bé ăn hằng ngày, dẫu đã rất lâu không chạm tới, chỉ cần bóc lớp giấy gói, đầu lưỡi sẽ lập tức nhớ lại hương vị đã khắc sâu trong tận cùng tâm trí.
Cái cảm giác thành thạo ấy khiến con người thư giãn, tự nhiên hơn, dễ dàng nhập vào trạng thái hòa làm một với cây đàn.
Đoạn giữa, từ chất trữ tình chuyển sang như lời thổ lộ mãnh liệt, giai điệu luyến láy tươi sáng, bay bổng, bồi âm ngân dài, những nốt kép khiến cả bản nhạc mở ra như biển cả, vừa mênh mông vừa lặng yên.
Đã lâu rồi cô chưa chạm vào phím đàn, kỹ thuật đôi chỗ còn vấp phải lỗi nhỏ nhưng cảm xúc lại dâng tràn, đầy đặn và rõ rệt.
Nghe một lúc, Quý Viên bỗng xoay người.
Cô ấy đưa tay che miệng, ngẩng đầu, khóe mắt lặng lẽ ươn ướt.
Quả nhiên, bất kể đã trải qua bao lâu, chỉ cần trong khoảnh khắc Kiều Vi đứng dưới ánh đèn sân khấu, tất cả đều bị xóa nhòa, tâm trí lập tức bị cuốn vào thế giới mà cô vẽ nên.
Và cũng chỉ có cô mới mang theo khả năng và thiên phú ấy.
Người bạn Kiều Vi của cô ấy, chỉ khi đứng trên sân khấu mới thật sự rực rỡ nhất.
Đoạn kết của bản nhạc là những nốt bồi âm, lần này Kiều Vi đã khống chế được ngón tay, tiết tấu nhanh chậm tùy ý, dư âm nơi bờ biển ngân dài mãi, như sóng lan ra vô tận, trôi về phía chân trời.
Bản nhạc đã kết thúc từ lâu nhưng trong phòng khách trống trải vẫn chẳng một ai cất lời.
Cổ tay cầm vĩ của Kiều Vi run rẩy không ngừng, mồ hôi từ trán rơi xuống nền gỗ cứng, cô gần như không giữ nổi cây đàn, thế nhưng chưa bao giờ trong lòng cô lại thấy bình yên và trọn vẹn đến vậy.
“Tớ thật sự rất vui.” Kiều Vi ngẩng đầu, khóe môi cong lên nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như sao, cô lặp lại một lần nữa: “Quý Viên, tớ thật sự rất vui.”
Kiều Vi xin nghỉ, suốt một tuần không đến trường cũng không đi bệnh viện, mỗi ngày đều theo Quý Viên ở lì trong phòng đàn của cô, cuối cùng chính bác sĩ chủ trị phải gọi điện trực tiếp thông báo cô đến lấy kết quả xét nghiệm.
Quý Viên ngồi trước đàn piano luyện phần hòa âm, vừa lắc lư vừa chăm chú, gương mặt vui vẻ mà nhập tâm.
Kiều Vi nhìn dãy số, lặng lẽ khép cửa phòng rồi bước ra ngoài, đứng ở ban công mới bấm nghe máy.
“Kết quả xét nghiệm không được khả quan lắm, cô Kiều, cô cần nhanh chóng báo cho người nhà để làm thủ tục nhập viện.”
Cổ họng khô khốc của Kiều Vi khẽ động: “Kết quả… Là gì?”
“Ung thư dạ dày giai đoạn tiến triển, tôi phán đoán sơ bộ khối u có xu hướng di căn, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng tế bào rất nghiêm trọng, chỉ thêm một bước nữa có thể sẽ lan sang những bộ phận khác của cơ thể.” Bác sĩ khuyên: “Còn tình hình cụ thể hơn cần cô đến bệnh viện làm thêm Pet-CT để kiểm tra…”
Mấy ngày nay Kiều Vi đã lục tìm hết tất cả tài liệu có thể, sao còn chưa hiểu sức nặng của bốn chữ “giai đoạn tiến triển”.
Ung thư dạ dày giai đoạn đầu phần lớn âm thầm, không hề có triệu chứng, như tình trạng phản ứng nghiêm trọng của cô. Thực ra từ hôm ở bệnh viện về cô đã mơ hồ có chút chuẩn bị tâm lý.
Nhưng con người luôn nuôi chút may mắn, có chuẩn bị là một chuyện, đến khi phỏng đoán thực sự xác nhận lại là chuyện khác.
Gió trên ban công lướt qua gò má, nắng mùa đông chẳng mang nổi hơi ấm, sống mũi Kiều Vi lạnh buốt đến nhói. Cô đưa tay phải nhét vào túi áo, bấu chặt lấy lớp lót bên trong.
“Nếu tôi bỏ điều trị…” Cô khựng lại, cực kỳ khó khăn mới hỏi tiếp: “Còn có thể sống được bao lâu?”
Có lẽ bác sĩ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, ông ta do dự một lúc, không trả lời thẳng mà chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Nếu tiếp tục trì hoãn, một khi có di căn hoặc khối u lan sang các bộ phận khác thì cơ hội chữa khỏi sẽ nhỏ đi rất, rất nhiều.”
“Cô Kiều, cô còn trẻ, đừng dễ dàng buông bỏ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận