Lối đi từ đại sảnh đến phòng tối mịt, Kiều Vi không bật đèn. Cô mò mẫm dựa tường, tháo giày cao gót, cầm trên tay cùng với tà váy rồi rảo bước chạy đi, cảm nhận sự ồn ào và tiếng nhạc của đại sảnh dần cách xa ở phía sau.
Chỉ có những lúc như thế này, mới không có bất kỳ ánh mắt nào đổ dồn vào cô, chú ý và soi xét cô.
Trên thực tế, Kiều Vi thích và tận hưởng những khoảnh khắc này, nó yên tĩnh một cách tự do và phóng khoáng.
Vừa về đến phòng, Kiều Vi đã khóa cửa lại. Dây váy sau lưng đã được nới lỏng, chỉ cần buông tay, chiếc váy liền tuột xuống. Cô buộc tóc đuôi ngựa, đi thẳng vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt để tẩy trang.
Nước nóng ào ào chảy ra từ vòi, lớp trang điểm hòa lẫn với nước bẩn chảy xuống cống. Sau khi lau khô những giọt nước trên tóc, gương mặt lạnh buốt và cứng đờ của cô cuối cùng cũng có lại chút cảm giác.
Áo len và áo khoác đã giặt sạch được là phẳng, treo ở một bên giá treo đồ. Cô mặc chúng vào với tốc độ nhanh nhất, khi đưa tay với lấy điều khiển để tắt đèn, cô bất ngờ nhìn thấy chính mình trong gương của bàn trang điểm đặt trước giường.
Kiều Vi không trang điểm không còn vẻ rạng rỡ, hồng hào như khi ở trong buổi tiệc. Đôi môi hồng nhạt gần như trắng bệch, cằm cũng gầy đi trông thấy. Vừa cúi đầu, cô đã chìm hẳn vào chiếc cổ áo khoác.
Đã đói cả ngày, cơn đau âm ỉ trong bụng lúc này bắt đầu nhắc nhở cô.
Trước khi cơn chua ruột dâng lên, Kiều Vi cầm lấy túi xách, tắt đèn, ôm bụng rồi vội vã rời khỏi phòng.
Mùa đông đã đến gần nhưng khu vườn trong khuôn viên nhà họ Tịch vẫn được chăm sóc rất đẹp. Hoa hồng và hải đường đua nhau nở trong gió lạnh, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương, không hề có chút vẻ tiêu điều, tàn tạ của cuối thu.
Chiếc xe đưa cô về trường đã đỗ dưới bậc thềm chờ sẵn. Tuy nhiên, khi Kiều Vi đến gần, cô mới nhận ra người tài xế vẫn đang ngồi xổm bên ngoài ghế lái để nghe điện thoại.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có thể thấy rõ ánh sáng cam của đầu mẩu thuốc lá. Không nhận ra có người đến gần, giọng nói lo lắng, khàn khàn của người đàn ông trung niên cứ thế lọt vào tai cô.
"...Bên anh còn phải đưa cô chủ về trường, nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa mới đến được..."
Giọng điệu của người đàn ông không giấu được sự lo lắng: "Em cứ gọi taxi, đến bệnh viện thì vào cấp cứu, với lại, lấy một chiếc khăn lạnh đắp lên trán cho thằng bé..."
Kiều Vi chỉ nghe đến đó, rồi lịch sự lùi lại hai bước chờ đợi. Chỉ đến khi tài xế nói chuyện điện thoại xong, cô mới khẽ lên tiếng gọi.
"Chú Đàm."
"Cô chủ." Người đàn ông đột ngột đứng dậy, rõ ràng là giật mình.
"Có chuyện gì ở nhà vậy ạ?"
"Cũng không có gì, chỉ là thằng bé bị sốt cao. Bình thường nó không hay ốm, mẹ nó ở nhà một mình nên hoảng quá..."
Con trai của chú Đàm khoảng năm, sáu tuổi. Lần cuối cùng Kiều Vi gặp, cậu bé đi cùng bố, chỉ cao đến eo cô, trông mũm mĩm rất đáng yêu.
"Nếu vậy." Cô trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Tối nay chú cứ đến bệnh viện trước đi ạ."
Tài xế xua tay vội vã nói: "Vậy không được, phải đưa cô về trường trước đã..."
"Không sao đâu ạ, cháu tự đi được." Kiều Vi ngắt lời ông ấy: "Trạm xe buýt không xa, lại có xe buýt đi thẳng đến trường." Cô dừng lại một chút, rồi nói thêm. "Cháu sẽ không nói với mẹ đâu. Khi trẻ con bị ốm, có người nhà ở bên cạnh sẽ tốt hơn."
Có lẽ bị câu nói cuối cùng của Kiều Vi thuyết phục, hoặc có thể vì quá lo lắng cho con mà ông ấy không còn để ý đến các quy tắc. Người đàn ông này liên tục cảm ơn Kiều Vi, sau đó lùi xe về gara và vội vã đến bệnh viện.
Kiều Vi không thường đi xe buýt nhưng trạm xe buýt đó thực sự có tuyến đi thẳng đến trường. Cô chỉ mất mười phút đi bộ là đến trạm.
Có điều, khi nãy lúc khuyên tài xế, cô còn một câu rất quan trọng chưa nói.
Trường học đúng mười một giờ đóng cửa.
Giờ đã là mười giờ hai mươi, cho dù đi với tốc độ tối đa cho phép trong thành phố, cô cũng không thể đến ký túc xá trong vòng nửa giờ được, huống hồ là đi xe buýt.
Không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh, xung quanh yên tĩnh. Cô vùi đầu vào cổ áo, hơi ấm phả ra lại ập vào má. Kiều Vi đặt ba lô lên băng ghế dài ở trạm xe, ngồi xuống cạnh túi.
Đã khuya rồi, mà sáng mai lại có tiết. Cô ngẩn người một lát, cuối cùng lấy điện thoại từ túi áo khoác ra, bật màn hình, định tìm một khách sạn gần trường đại học G để nghỉ lại một đêm.
Vừa mở khóa điện thoại, Kiều Vi đã thấy hai tin nhắn chưa đọc trong mục tin nhắn.
[Kiều Vi, buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng của học viện, giáo sư Chu cũng có mặt đấy.]
[Phòng hòa nhạc số 1, tớ giữ vé cho cậu rồi.]
Thời gian nhận là năm giờ sáu phút chiều, lúc đó Kiều Vi đang uốn tóc.
Đã hơn năm tiếng trôi qua kể từ khi Quý Viên gửi hai tin nhắn này cho cô, không biết cô bạn thân đã ngủ chưa.
Bàn tay vừa được làm ấm, chỉ sau vài phút phơi mình trong gió đêm đã lạnh trở lại. Kiều Vi do dự hai giây, rồi nhấn nút gọi.
Không ngờ vừa kết nối, giọng nói say xỉn, lơ mơ của Quý Viên đã vang lên: "Vi Vi!"
"Tớ đây." Kiều Vi đáp, nhíu mày đứng dậy: "Cậu uống rượu à?"
"Ừ, gặp giáo sư Chu vui qúa nên tớ uống một chút thôi."
"Đang ở đâu?"
"Ở quán thịt nướng ngoài cổng trường mình này. Tớ nói cậu nghe, thịt nướng ở quán họ tối nay ngon lắm, cậu muốn ăn gì, tớ về mua cho..."
"Ngồi yên ở đó, đừng đi đâu cả, tớ đến ngay."
"Được!"
Quý Viên ngay lập tức ngồi thẳng như một học sinh tiểu học, vui vẻ đồng ý, rồi nhỏ giọng bổ sung thêm: "Vi Vi, cậu nhanh lên nhé, hình như tớ hơi buồn ngủ rồi."
Xe buýt vào trạm, Kiều Vi liền cúp điện thoại rồi lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=2]
Tuyến xe này đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với trường đại học G.
Trường của chúng ta.
Quý Viên say rượu nên đã quên, Kiều Vi đã bỏ học từ trường âm nhạc phụ thuộc vào năm mười lăm tuổi, chuyển sang học cấp ba tại trường sư phạm phụ thuộc. Giờ đây, một người học piano ở trường đại học âm nhạc, một người học tài chính ở trường đại học G, họ đã không còn học chung một trường nữa.
Quý Viên không thường xuyên uống rượu, thỉnh thoảng mới nhấp một chút, nhưng khi say thì thường rất ngoan. Quả nhiên, khi Kiều Vi đến quán thịt nướng, cô bạn vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ. Vừa thấy Kiều Vi bước vào, cả khuôn mặt Quý Viên rạng rỡ hẳn lên, giơ tay vẫy vẫy.
"Kiều Vi!"
Quán thịt nướng chật kín người, toàn là sinh viên gần đó ra ăn đêm. Mùi khói nướng và mùi thịt béo ngậy trong quán xông vào mũi, kích thích mạnh mẽ cái dạ dày vốn đã không được thoải mái của Kiều Vi.
Ở nơi công cộng, dù khó chịu đến đâu Kiều Vi cũng không biểu lộ ra mặt. Cô cố nén cảm giác buồn nôn để làm dịu lại mới nhíu mày, đáp lại Quý Viên một tiếng.
Nhưng sau vài câu nói, cô mới nhận ra, cô bạn đã hoàn toàn mất tỉnh táo, trả lời trước sau không đồng nhất, chỉ khi gọi tên cô thì mới trơn tru.
"Kiều Vi."
"Kiều Vi..."
"Ngốc chết đi được."
Kiều Vi khẽ mắng. Quý Viên vẫn cứ ôm mặt cười ngây ngô với cô. Kiều Vi bực tức chọc mạnh vào má cô bạn đang đỏ bừng vì say rượu, nhanh chóng thu dọn túi xách đeo lên cổ, rồi vội vã đi đến quầy thanh toán.
"Chào bạn, tổng cộng là ba trăm hai mươi tệ." Cô gái thu ngân cúi đầu in hóa đơn.
Ban đầu Kiều Vi định về trường luôn, nên chỉ mang theo hơn trăm tệ tiền mặt, không đủ để trả. Do đó, cô đành hỏi: "Có thể quẹt thẻ được không?"
Cô gái không ngẩng đầu lên: "Thưa quý khách, chuyển khoản điện thoại cũng được ạ."
Điện thoại của Kiều Vi là một món đồ cổ từ bảy, tám năm trước, làm gì có những chức năng này. Cô đành phải giải thích lại: "Điện thoại của tôi không hỗ trợ quét mã, có thể quẹt thẻ được không?"
Không hỗ trợ chuyển khoản? Dù sao thành phố G cũng là một thành phố quốc tế, người này sao lại lạc hậu với xã hội thế...
Cô gái không nhịn được cười, ngẩng đầu lên, cho đến khi nhìn rõ vẻ ngoài của Kiều Vi, vẻ chế giễu trong mắt mới thu lại, lúng túng đáp lại: "Quẹt thẻ cũng được ạ."
Kiều Vi nhận được câu trả lời, cúi đầu, rút thẻ từ trong ví ra.
Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn của quán thịt nướng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, màu của tấm thẻ đen ánh vàng trông vô cùng bí ẩn.
Cô thu ngân sững sờ, một lúc lâu sau mới dám nhận lấy.
Khi nhấn số tiền trên máy POS, đầu ngón tay cô vẫn còn hơi run. Quán thịt nướng không phải là nơi tiêu tiền sang trọng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm đi làm, cô nhìn thấy tấm thẻ đen huyền thoại.
Bàn tay cầm thẻ được chăm sóc cẩn thận, không hề giống bàn tay của người thường xuất hiện ở những quán vỉa hè như thế này.
Chẳng biết đã uống bao nhiêu, vừa ra khỏi quán thịt nướng, gió đêm thổi qua, Quý Viên liền vội vàng chạy đến ven đường, ôm lấy thân cây, úp mặt vào bồn hoa và nôn thốc nôn tháo.
Kiều Vi vỗ lưng cho cô bạn, rồi rút khăn giấy trong túi ra đưa tới.
Quý Viên mãi không nhận lấy. Dường như sau khi nôn xong, cô đã tỉnh táo hơn được một chút. Bỗng nhiên, cô cất tiếng: "Vi Vi, buổi độc tấu violin hôm nay là học trò mà giáo sư Chu nhận sau này đấy..."
Kiều Vi sững người một lát, rồi trực tiếp nhét khăn giấy vào tay Quý Viên: "Đừng nghĩ nữa, tối nay ngủ một giấc thật ngon đi."
"Sao có thể không nghĩ?" Quý Viên như bị câu nói đó chọc giận.
"Cậu có biết không, khi tớ nhìn trên sân khấu, tớ... Tớ thật sự, cực kỳ khó chịu!" Cô ấy gần như bật khóc.
"Người đứng trên đó đáng lẽ phải là cậu. Nếu là cậu, chắc chắn sẽ kéo hay hơn cô ta cả trăm lần..." Bàn tay cô ấy siết chặt trước ngực, uất ức khiến cô ấy không thở nổi.
"Rõ ràng năm đó thi vào trường âm nhạc, cậu mới là người đứng đầu, giáo sư khen cậu là thiên tài, tất cả mọi người đều ghen tị với tài năng của cậu nhưng bây giờ, không ai còn nhớ đến cậu nữa rồi..."
Cô và Kiều Vi lớn lên cùng nhau, rồi cùng nhau vào trường âm nhạc. Là bạn bè, họ thân thiết không chút khoảng cách. Là bạn diễn, họ tâm đầu ý hợp. Khi đó, thậm chí không cần luyện tập nhiều lần, chỉ cần một ánh mắt, họ đã có thể cùng nhau trình diễn những bản nhạc tuyệt vời khiến mọi người bất ngờ.
"Tại sao cậu lại không kéo nữa?"
"Tại sao lại không kéo nữa..."
Vừa nói, Quý Viên vừa ôm mặt ngồi xổm xuống vệ đường, nức nở, miệng lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa đó.
Kiều Vi đứng sững tại chỗ, ngón tay cứng đờ vô thức cử động. Bây giờ, đầu ngón tay cô được làm móng tinh xảo, hình dáng thon dài, vết chai ở đầu ngón tay cũng đã tan biến không còn dấu vết, không hề giống bàn tay của một người chơi violin.
Từ khi còn bé thơ chưa biết chuyện, mười mấy năm, hơn hai mươi nghìn giờ luyện đàn vất vả, dường như chỉ là một giấc mơ hoàn toàn không để lại dấu vết.
Cô đã không nhớ nổi mình đã không chạm vào dây và cây vĩ bao nhiêu năm rồi.
Năm năm? Hay sáu năm?
Tóm lại, là từ cái năm ba cô rời đi, cái ngày mẹ cô đập nát cây đàn violin của cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận