Kiều Vi chỉ nghe bên tai có tiếng ồn ào, cô cũng không biết mình đã đi bao lâu, mãi đến khi rẽ qua ngã tư, trong gương lồi mới phát hiện có xe đang bám theo.
Đó là một chiếc Land Rover màu đất.
Phía sau, tiếng còi xe nối liền thành chuỗi, thế mà chiếc đó vẫn thản nhiên bò chậm rãi, dính sát ngay sau lưng cô.
Cái kiểu ngang ngược này, dù đổi thành một trăm chiếc khác, cô cũng đoán ra ngay chủ nhân là ai.
Có lẽ thấy mình đã bị phát hiện, lúc này Hoắc Hào Chi cũng chẳng buồn giả vờ, lại càng không bày ra vẻ cao ngạo nữa.
Cả người Kiều Vi mệt rã rời, cô hoàn toàn không muốn dây dưa với ai, cũng chẳng muốn mở miệng thêm một câu.
Thế nhưng cậu chủ Hoắc thấy cô không quay đầu, lại lì lợm bám theo thêm mấy con phố.
Cuối cùng Kiều Vi không nhịn nổi, dừng bước lại.
Cửa kính màu đen từ từ hạ xuống.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô cau mày, trừng mắt.
“Lên xe trước đã.”
Chiếc Land Rover vốn chạy chậm, giờ còn ngang nhiên dừng hẳn lại, khiến dòng xe phía sau suýt chút nữa sụp đổ, người ta chỉ có thể điên cuồng bấm còi trút giận.
Phía sau là tiếng còi chói tai ầm ĩ, vậy mà Hoắc Hào Chi vẫn bất động.
Hoắc Hào Chi có thể chẳng thèm để ý nhưng Kiều Vi lại không phải kiểu người thích gây chú ý nơi công cộng, cô càng không muốn làm phiền người khác. Thấy vì mình mà cả con phố bị chặn đứng, cô đành cúi đầu mím môi, kéo chặt áo khoác rồi nhanh chân mở cửa sau.
“Ngồi ghế trước, tôi đâu phải tài xế.”
Sắc mặt Kiều Vi dửng dưng, chẳng lộ vui giận, chỉ có tiếng rầm khi cánh cửa sau bị đóng sầm mới để lộ ra chút cảm xúc trong lòng.
Cô lại mở cửa ghế phụ và ngồi vào.
Hoắc Hào Chi một tay đánh lái rẽ trái, xe chạy được một đoạn thì cuối cùng anh mới đưa cho cô túi giấy đặt trên hộc giữa.
“Xin lỗi.”
Giọng anh trầm xuống, chỉ nói một câu.
Kiều Vi không hiểu vì sao anh lại xin lỗi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Hào Chi nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Cô cúi mắt, đến khi ánh nhìn dừng lại trên thứ trong tay anh, tim mới bất chợt thắt mạnh.
Cô gần như giật phăng túi giấy khỏi tay anh.
“Anh đã xem rồi?”
“Ừ.”
Hoắc Hào Chi thẳng thắn thừa nhận.
“Anh!”
Kiều Vi chỉ thấy bên tai ong ong, cả đầu rối loạn, cô nhắm mắt lại và cố hết sức ép mình bình tĩnh.
Vừa rồi cũng vì tâm trí rối bời nên cô mới bỏ quên đồ trên ghế dài.
Im lặng một lúc, Kiều Vi lại mở mắt, cô nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh, môi mấp máy:
“Những gì anh thấy, không được nói với bất kỳ ai.”
Giọng cô lạnh lùng, giống như một lời cảnh cáo, dù cảnh cáo này thực ra chẳng có chút ràng buộc nào với anh.
“Cô định giấu ai?”
“Đó là chuyện của tôi.”
“Trong giới này không có bí mật, sớm muộn gì cô cũng phải nhập viện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người biết.”
“Không có gì là chắc chắn cả.” Kiều Vi vo túi giấy trong tay thành một cục, cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Hiện tại người biết chỉ có anh.”
“Cô… Định tự mình chữa trị?”
Cuối cùng anh mới nghĩ đến khả năng này, trong lòng chấn động rồi lập tức đạp phanh dừng xe.
“Không liên quan đến anh.”
Kiều Vi đẩy cửa định xuống xe nhưng lại nghe giọng Hoắc Hào Chi lần nữa vang lên phía sau lưng.
“Nhỡ đâu tôi không muốn giữ bí mật cho cô thì sao?”
Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Kiều Vi hơi buông ra, cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh muốn gì?”
Chưa kịp để Hoắc Hào Chi trả lời, cô đã nói tiếp: “Bất kể anh muốn gì, tôi cũng không cho được.”
“Anh cũng thấy rồi đấy, tôi là bệnh nhân, chẳng có gì cả.”
Lời vừa dứt, Kiều Vi thu lại ánh mắt, cô cầm chìa khóa dưới bảng điều khiển mở khóa rồi xuống xe.
Nếu không có mục đích, cô không tin một kẻ như Hoắc Hào Chi lại hết lần này đến lần khác tìm tới gây chuyện với mình, vì với anh, bỏ thời gian bao nuôi vài tiểu minh tinh vừa ít phiền phức vừa thoải mái, chi phí chắc chắn còn thấp hơn nhiều so với việc chọc vào người trong giới.
Lần này vừa xuống xe, Kiều Vi liền chặn một chiếc taxi, lẫn vào dòng xe và nhanh chóng biến mất, không cho anh cơ hội đuổi theo nữa.
Hoắc Hào Chi chau mày, dằn mạnh một cái lên vô lăng rồi mệt mỏi ngả người ra sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=15]
Vừa nhắm mắt lại, dường như anh thấy gương mặt lạnh lùng nghiêng đi của Kiều Vi, khiến anh vội vàng bật dậy mở mắt.
Bỗng dưng anh cảm thấy thế nào cũng không còn chút hứng thú nào nữa.
Sinh mệnh vốn vô thường.
Nếu là hôm qua, anh thế nào cũng không ngờ được rằng người phụ nữ từng làm anh ngã lăn ra đất rồi còn mắng anh ngốc lại sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian vào một ngày nào đó trong tương lai.
Kiều Vi vừa rời đi chưa được bao xa thì nhận được cuộc gọi của Quý Viên, cô ấy nói ba mẹ đã về nước và mẹ muốn mời cô đến nhà ăn cơm.
“Quý Viên, để hôm khác nhé, hôm nay tớ...” Kiều Vi tựa lưng vào ghế sau, mệt mỏi đưa tay day day thái dương.
“Không chịu, đợi đã, đừng cúp, để mẹ tớ nói chuyện với cậu…”
Một tràng âm thanh lẫn lộn truyền qua, sau đó điện thoại được nối lại.
“Vi Vi này, hôm nay tới nhà ăn cơm đi, dì nấu nhiều món con thích lắm.”
Giọng nói ấy vô cùng dịu dàng, mang theo nụ cười ấm áp và có hương vị đời thường thân thiết.
“Dì...”
Đôi môi khô nứt của Kiều Vi mấp máy, cô chẳng biết nên từ chối thế nào.
Ba mẹ của Quý Viên quen biết ba cô đã nhiều năm, hồi nhỏ Quý Viên còn được gửi sang nhà và theo ba học đàn violin suốt một thời gian dài, tình cảm lớn lên cùng nhau.
Gia đình họ đều rất tốt, sau khi ba qua đời, trong một khoảng thời gian dài, Kiều Vi được họ chăm sóc khắp nơi.
“Sao thế? Nghe giọng con khàn quá, có phải ốm rồi không?” Mẹ Quý Viên nhận ra sự khác thường: “Có chuyện gì cứ nói với dì, con biết mà, dì coi con như con gái ruột...”
“Con không sao, chỉ là cảm lạnh thôi.”
“Không sao thì tốt.” Người phụ nữ vẫn lo lắng: “Vốn dĩ tối nay dàn nhạc có buổi biểu diễn nội bộ, trình tấu chính là bản nhạc do ba con viết, dì tính ăn cơm xong sẽ gọi con cùng đi xem. Nếu mệt thì về nhà uống chút thuốc rồi ngủ một giấc thật ngon, dì bảo Quý Viên quay video lại cho con, cũng như nhau thôi.”
Đôi mắt Kiều Vi không dám nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cô khom người và đưa tay che lên mắt.
Chạm vào chỉ thấy một mảnh lạnh buốt.
Cô khẽ lắc đầu.
“Dì, con không mệt.”
Khi Kiều Vi đến khu tập thể của dàn nhạc, cô gắng gượng lấy lại tinh thần, còn tự vỗ mấy cái lên mặt, thấy có chút sắc máu rồi mới đưa tay bấm chuông.
Là dì Quý ra mở cửa, chú thì đang nấu nướng trong bếp, còn Quý Viên lại nằm bò trên bàn nghịch rùa.
Con rùa mũi lợn đó là thứ cô ấy mua về nuôi ngay khi vừa mới yêu đương, đặt cho cái tên là Lâm Lâm và cưng chiều hết mức, có lần nó bị thối mai, nửa đêm cô ấy còn lôi Kiều Vi dậy bắt đi cùng tới bệnh viện thú cưng.
Trong phòng khách lan tỏa mùi thơm của đồ ăn.
Quý Viên hít sâu một hơi, rút tay khỏi con rùa rồi đưa lên xoa mặt cô: “Kiều Vi! Kiều Vi!”
“Tớ nghi ngờ cậu mới là con ruột của mẹ tớ đấy, sao lần nào cũng chỉ nhớ làm món cậu thích ăn.”
Thực ra Kiều Vi chẳng còn mấy cảm giác thèm ăn nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ, cô nghiêng người tránh đi, đang định mở miệng thì một cơn chua xót bất chợt dâng lên từ lồng ngực.
Cảm giác này chẳng còn xa lạ gì nữa, mấy tuần gần đây, hầu như sáng nào Kiều Vi đánh răng cũng nôn khan mà không sao kìm lại được.
Cô không kịp nói thêm điều gì, cố chịu cơn khó chịu rồi xoay người bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Sau lưng là tiếng Quý Viên gõ cửa liên hồi, giọng căng thẳng: “Vi Vi, cậu làm sao thế? Có phải tay tớ hôi quá làm cậu ngửi phải không? Xin lỗi nhé, lần sau tớ không chọc nữa... Cậu đừng ho dữ vậy, rốt cuộc bị sao thế?”
Kiều Vi ghì chặt cổ họng, ra sức nén tiếng, nhẫn nhịn đến mức cả người co giật rồi cuối cùng mới dần lắng xuống.
Cô ấn nút xả nước, vịn vào tường gắng gượng đứng dậy, trong gương phản chiếu gương mặt chính mình.
Vài lọn tóc rũ xuống bên thái dương, khiến vẻ ngoài trông tiều tụy hẳn.
May mà sau một trận ho khan, trên mặt cô cuối cùng cũng có chút ửng đỏ, không còn trắng bệch như trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận