Nhắc đến buổi diễn cuối kỳ, bước chân Kiều Vi chợt chậm lại.
“Không phải chứ, tớ thành tâm thành ý, tự mình đến tận cổng trường mời cậu…” Quý Viên buông tay, giả vờ dọa: “Tớ nói cho cậu biết, bây giờ cậu không đi, sau này tớ nổi tiếng rồi thì muốn nghe tớ đàn cũng chẳng mua nổi vé đâu!”
“Tớ đã thôi học lâu như vậy rồi.” Kiều Vi hạ giọng, cúi đầu đi tiếp: “Không tiện quay lại nữa…”
Học sinh của Đại học Âm nhạc vốn ít, nhân sự biến động cũng chẳng nhiều, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ mấy gương mặt quen. Nếu chẳng may chạm mặt, bị hỏi tới Kiều Vi thật sự không biết phải trả lời ra sao.
“Kiều Vi!”
Quý Viên gọi cô lại: “Ngần ấy năm rồi, chẳng lẽ cậu không tò mò mọi người giờ đã thành thế nào sao?”
“Có phải ai nấy đều tiến bộ vượt bậc?”
“Có phải họ đàn còn giỏi hơn cậu trước kia?”
Cô ấy ép giọng xuống, từng chữ như gõ mạnh vào lòng Kiều Vi.
“Cậu có biết không? Mỗi lần tớ gặp lại mấy bạn bên khoa nhạc cụ, tớ đều không dám nhìn thẳng họ.” Giọng Quý Viên đã nghẹn lại: “Tớ sẽ có một ảo giác, như thể cậu đang đứng giữa họ.”
Bước chân đang đi phía trước của Kiều Vi cuối cùng cũng khựng lại.
“Cách ngần ấy năm rồi mà họ vẫn còn nhắc đến cậu, quay lại nhìn một lần thì có sao đâu chứ?”
“Để cậu đối diện với chính mình của ngày trước, thật sự khó đến vậy sao?”
Ngoài cổng lớn trường đại học G là hàng cây cảnh đã rụng hết lá, chỉ còn những cành khô nâu xác xơ, gió lạnh vừa nổi lên, hai ba chiếc lá úa cuối cùng lập tức bị cuốn theo, trôi dạt trong khoảng trời đất.
Gió lạnh buốt quét qua gương mặt Kiều Vi.
Đôi tay trong áo khoác đã lạnh cóng đến mức gần như mất hết cảm giác, chỉ có trái tim vẫn còn đập rộn ràng.
“Tớ đi.” Cô nghe thấy giọng nói của chính mình.
Số 20 đường Thường Dương, Đại học Âm nhạc và trường phụ thuộc đều tọa lạc tại đây.
Bước qua cổng trường là tòa nhà gạch đỏ, những bức tường đỏ sẫm được chia cắt bởi hàng cột La Mã, xen kẽ là những khung cửa sổ Tây Ban Nha rộng lớn, tầng trên là dãy ban công trắng dài, phía trước sừng sững tượng đài của các nhà soạn nhạc vĩ đại.
Lờ mờ giữa rừng cây rậm rạp vươn cao hiện ra một góc biệt thự nhỏ trong vườn, dường như có tiếng hòa tấu nhạc cụ dây vang vọng bên tai, những sinh viên đang lên lớp xách theo hộp đàn vội vã lướt ngang qua người cô.
Trong không khí toàn là mùi quen thuộc.
Lớp học, thư viện nhạc phổ, phòng tập, phòng hòa nhạc… Cô biết, cho dù là bây giờ thì chỉ cần nhắm mắt lại cô cũng có thể tìm đúng hướng từng tòa nhà.
Kiều Vi kéo thấp vành mũ, theo dòng người đi vào khán phòng của phòng hòa nhạc rồi được giao lại cho bạn trai của Quý Viên.
“Lăng Lâm, anh giúp em trông Vi Vi một lúc nhé, em phải ra sau sân khấu chuẩn bị.”
“Tớ đâu phải là trẻ con, cần gì người trông.” Kiều Vi bật cười, tháo mũ ngồi xuống.
Quý Viên và bạn trai Lăng Lâm quen nhau từ hồi mới vào đại học, anh ấy học bộ gõ. Mỗi lần đi ăn chung, Quý Viên thường dẫn anh ấy theo nên mọi người cũng coi như thân quen cả rồi.
Lăng Lâm có đôi mắt đào hoa, dáng người cao ráo khôi ngô, trong Đại học Âm nhạc được xem như nam thần trong mắt bao người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuong-vi-nho&chuong=10]
Quý Viên thường riêng tư than vãn với cô rằng lúc nào cũng có đàn em nữ xếp hàng lao về phía anh ấy, chỉ cần lơ đi một phút là không xong.
Kiều Vi chỉ cười, cô thật sự không lo Quý Viên sẽ bị ai đó cướp mất, bởi Quý Viên đúng là một cô gái rất đặc biệt, xứng đáng được trân trọng, nếu Lăng Lâm mà thích người khác thì cô mới thấy kỳ lạ.
Buổi hòa diễn bắt đầu, cả khán phòng hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
Kiều Vi ngồi yên trong bóng tối ở tầng một, lắng nghe khúc mở màn, phím đàn vang lên, tiếng nhạc rộn ràng dâng lên.
Màn sân khấu được kéo mở, Quý Viên ngồi trước cây piano, nghiêng đầu nhìn xuống khán đài, chớp mắt, tựa như đang mỉm cười với cô.
Quý Viên đã tiến bộ rất nhiều, quãng tám nhảy xa so với lần cô nghe trước đây đã gần như hoàn hảo, đoạn staccato xử lý khéo léo, nhịp điệu bật nhảy sinh động như sắp bay vút lên.
Thế nhưng khiến tim Kiều Vi đập nhanh hơn lại chính là tiếng violin vang lên ngay sau đó.
Cây violin chậm rãi kéo qua dây E, hoàn mỹ hòa vào tiếng piano đang nhảy nhót, âm sắc trong trẻo sáng ngời, đặc biệt ở những đoạn đổi vĩ êm ả mượt mà rồi lại dồn dập mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô gái trong chiếc váy dạ hội dài chấm đất đứng thẳng diễn tấu, nhắm nghiền mắt, đầu ngón tay lướt nhanh trên dây đàn.
Cô ấy chỉ dùng cổ tay và ngón trỏ để kéo rung vĩ, còn cánh tay thì giữ cho ba phần tư vĩ dài, khi cánh tay di chuyển ngang, động tác rung vĩ vẫn không hề ngừng lại.
Quả nhiên, học trò của giáo sư Chu ngay cả ở đoạn đổi vĩ cũng trình diễn vô cùng xuất sắc.
Dần dần, tiếng violon réo rắt, vui tươi trở thành giai điệu chủ đạo của cả bản hòa tấu.
Rê trưởng, .
Kiều Vi cảm thấy ngay khoảnh khắc ấy, như thể toàn bộ âm thanh của thế giới đều dần xa khỏi mình.
Cô nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập, đôi tay giá lạnh như bị ném vào một nắm than hồng, từng đầu ngón tay bùng cháy, càng lúc càng rực, đến mức cô không kìm nổi mà ngón tay cũng run lên theo nhịp.
Cô đã đánh giá quá cao bản thân.
Trở lại nơi đã rời xa nhiều năm, giống như kẻ lãng khách sau bao năm tha hương được về quê cũ, dòng máu trong người cuộn trào đến mức gần như khiến cô run rẩy, từng tế bào đều gào thét rằng cô thuộc về nơi này.
Dù chỉ một khoảnh khắc!
Dù chỉ một khoảnh khắc thôi, cô cũng muốn một lần nữa được đặt thân đàn lên xương quai xanh, để cằm khẽ tựa xuống, lặng lẽ cảm nhận những chấn động vang vọng bên tai.
Cô chán ghét cuộc sống hiện tại bao nhiêu thì lại càng nhớ những ngày kéo đàn đến mức cánh tay rã rời bấy nhiêu.
Năm năm trôi qua dài đằng đẵng như một giấc mộng, lúc bừng tỉnh…
Thì ra cô chưa từng rời đi.
Buổi hòa diễn kết thúc, ánh đèn trong khán phòng bật sáng, Kiều Vi đi bên cạnh Lâm Lâm, theo dòng người dần rời khỏi.
“Kiều Vi?” Sau lưng bỗng vang lên một tiếng gọi không xác định.
Cô quay đầu, chợt nhận ra chiếc mũ vẫn còn đang cầm trong tay.
“Kiều Vi, đúng là cậu rồi!” Người bạn học kia kinh ngạc bật thốt: “Bao nhiêu năm rồi, tôi thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp cậu ở đây!”
Trước đây ở trường phụ âm nhạc Kiều Vi từng là một nhân vật nổi bật, vừa nhập học đã được giáo sư Chu phá lệ thu làm học trò, thế nhưng cô không hề kiêu căng, thường ngày vẫn hay cùng mấy bạn đồng học tập đàn, khi giao bài cần tìm người đệm, cô luôn vui vẻ nhận lời.
Ngay khi mọi người đều nghĩ cô tiền đồ vô hạn, sau này nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ thiên tài như ba mình thì cô lại thôi học.
Giống hệt như năm đó ba cô đột ngột rút khỏi giới nhạc mà không hề báo trước.
Điều ấy với mọi người mà nói hoàn toàn không thể tin nổi, chẳng ai hiểu được vì sao Kiều Vi rõ ràng có thứ thiên phú mà họ chỉ có thể ngước nhìn, vậy mà lại muốn giấu kín tất cả.
“Hi.” Khóe môi Kiều Vi hơi nhếch, nở một nụ cười gượng gạo để chào hỏi.
Được chính Kiều Vi xác nhận, người bạn học kia lập tức kích động quay đầu gọi lớn: “Giáo sư Chu, cô đoán xem em vừa gặp ai?”
Người phụ nữ nghe tiếng liền quay lại.
Năm năm không gặp, giáo sư đã bước qua tuổi năm mươi nhưng từng cử chỉ vẫn ung dung tao nhã, những nếp nhăn nơi khóe mắt như dấu ấn năm tháng trao cho bà ấy sự thông tuệ và khí chất riêng, đôi mắt sáng trong, tĩnh lặng mà đầy sức mạnh.
Giáo sư mỉm cười, cùng bạn bè từ xa bước lại, nước mắt nơi khóe mắt Kiều Vi suýt nữa đã trào ra.
Cô giáo...
Suốt năm năm qua, cô chưa từng một lần bắt máy những cuộc gọi từ học viện nhưng lại không thể quên được ngày rời khỏi nhà giáo sư hôm ấy.
Giáo sư Chu đã hỏi đi hỏi lại, rốt cuộc có thật sự nghĩ kỹ chưa, nếu chưa thì dù có tốn bao nhiêu sức lực, bà ấy cũng sẽ thuyết phục mẹ Kiều Vi.
Nhưng cuối cùng Kiều Vi vẫn quay đầu chạy xuống lầu, bỏ lại bản nhạc.
Cô sợ chỉ cần ngoái lại một lần thôi thì bản thân sẽ không kìm được mà ở lại.
“Kiều... Kiều Vi?” Khi ánh mắt giáo sư Chu dừng trên gương mặt cô, bà ấy phải cố gắng lắm mới đè nén cơn chấn động: “Đã thành cô gái lớn thế này rồi à...”
“Cô.” Kiều Vi khống chế dòng nước mắt dâng lên nơi hốc mắt, cúi người, trịnh trọng gọi một tiếng.
Người phụ nữ liên tục lắc đầu, đưa tay đỡ cô đứng thẳng dậy, chăm chú quan sát gương mặt Kiều Vi, thật lâu sau mới đưa tay đặt trước ngực để làm động tác so sánh.
“Cô nhớ lúc em rời đi mới chỉ cao đến chừng này.”
Lời vừa dứt, bà ấy lại mỉm cười: “Hôm ấy cô còn nhắc với học trò của cô rằng em chăm chỉ luyện đàn biết bao, chưa từng cần ai giám sát, chỉ một mình trong phòng đàn cũng có thể kéo từ sáng đến tối...”
Bàn tay cô giáo ấm áp vô cùng, nắm chặt lấy tay cô, như thể cả trái tim cũng được bao bọc, che chở.
“Những năm qua vẫn còn đàn violin chứ?”
Vừa nghe câu ấy, toàn thân Kiều Vi lập tức cứng đờ, cô dốc hết sức lực nhưng lại chẳng thốt nổi một lời. May mà sự chú ý của giáo sư rất nhanh đã chuyển sang người bên cạnh.
“Đây chính là học trò mà cô từng nhắc đến với bà, Kiều Vi, trong lứa học trò năm đó, thông minh nhất, cũng chăm chỉ nhất chính là con bé.”
“Đứa trẻ này tôi biết, không lâu trước đó còn gặp ở một buổi hòa nhạc.” Giọng nói già nua bật cười.
Kiều Vi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng sững lại.
Bà nội của Hoắc Hào Chi.
Cô vội vàng hành lễ thêm một lần nữa.
“Giáo sư Tống.”
“Người trẻ bây giờ làm gì còn lễ phép như thế này.” Bà ấy kéo cô đứng dậy, lại cười nói: “Cháu là bạn của A Hào nhà bà, cứ gọi bà một tiếng bà nội cũng được.”
Có lẽ sau khi nghe giáo sư giới thiệu xong, thầy cô nào cũng quý mến những đứa trẻ vừa có năng khiếu vừa chăm chỉ.
Kiều Vi cuối cùng vẫn không đáp, chỉ khẽ lùi sang bên cạnh giáo sư Chu, để mặc bà ấy nắm chặt tay mình.
Bầu trời ngoài kia đã tối hẳn.
Giáo sư Chu như có vô số chuyện muốn nói, ba người cùng nhau đi từ phòng âm nhạc đến tận tòa nhà hành chính ngoài cổng trường, vậy mà bà ấy vẫn chưa nói hết, Kiều Vi không nói nhiều, chỉ dịu giọng đáp từng câu, cả người như được ngâm trong làn nước ấm.
Đến lúc chia tay.
“Dù em không còn kéo đàn nữa nhưng một ngày là thầy thì cả đời vẫn là thầy, sau này nếu lại im hơi lặng tiếng như vậy thì cô thật sự sẽ giận đấy.”
“Vâng.”
“Cô nhớ hồi trước, mỗi lần nhà làm thịt kho tàu, hôm đó tiếng đàn của em đều đặc biệt hay.” Giáo sư vừa cười vừa như bất chợt nhớ ra.
Kiều Vi cũng khẽ mỉm cười.
“Sau này thường xuyên đến, cô rảnh sẽ lại nấu cho em.”
“Vâng.”
Giáo sư Chu buông tay, vẫn lo lắng cho cô: “Cô giữ con nói chuyện đến muộn thế này, e rằng trên đường đã không còn xe nữa.”
“Chuyện đó không sao.” Giáo sư Tống cười nói: “Để A Hào đưa con bé về là được, A Hào nhà mình cũng đã đợi ngoài kia khá lâu rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận